Bởi vì lo lắng tên lửa ngoài thành bắn vào, phòng ốc cháy rồi cứu viện không kịp. Chỗ ở của Khương Tú Nhuận ở gần một hồ cá nhỏ, bốn phía còn bố trí hai vại đồng, phía dưới không ngừng đốt củi để đề phòng vại nước đóng băng không thể cứu hỏa, lúc đi tới gần, hơi nước hầm hập.
Chờ vào phòng, chỉ thấy căn phòng không lớn, bố trí rất đơn giản, thậm chí còn hơn cả đơn giản. Một cái giường, một cái bàn, một cái gương, không còn gì khác. Thời tiết đã bắt đầu vào đông, trời rất lạnh mà căn phòng này lại không có đồ vật sưởi ấm, khiến người ta sau khi đi vào không khỏi rùng mình một cái.
Phượng Ly Ngô muốn cởi giáp vàng, ôm tiểu Quốc quân hiếm có của mình một cái thật thân mật, thế nhưng gian phòng quá lạnh, bèn xoay người gọi thị nữ túc trực ở đây bảo nàng ta bưng chậu than vào.
Thế nhưng thị nữ kia lại sợ hãi nói Quốc quân dặn dò, tất cả than trong thành đều chuyển tới trên cổng thành cho các tướng sĩ giữ thành dùng xua khí lạnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Phượng Ly Ngô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Khương Tú Nhuận, nén giận hỏi: “Ban đêm nàng không cần than mà có thể nằm ngủ ở căn phòng này?”
Khương Tú Nhuận nhìn tình hình Phượng Ly Ngô tự mình dẫn theo ngàn quân vạn mã tới, biết Hạt thành xem như ổn rồi, rốt cuộc cũng bỏ tảng đá đè nặng trong lòng hơn tháng trời xuống.
Mấy ngày nay cả đêm nàng đâu có cảm giác buồn ngủ? Có lúc khổ sở quá, bèn gọi người rót hai bình nước nóng nhét vào trong chăn, cũng không cởi áo, cuốn hai cái chăn rồi cứ như vậy là ổn rồi.
Hiện tại nhẹ nhõm rồi, lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, muốn ngủ một giấc say, mí mắt nàng liền có chút không mở ra được, nói: “Rót bình nước nóng là coi như ấm áp rồi.”
Phượng Ly Ngô nghĩ tới bộ dạng nhỏ bé mềm mại của nàng cứ ở nơi lạnh lẽo chật chội này mãi, vừa đau lòng vừa căm tức nàng không biết thương tiếc bản thân, tức giận hỏi: “Cái gì coi như cũng được? Thân thể đóng băng rồi này, nàng mới sinh con xong bao lâu chứ? Thần tử Ba Quốc đều chết hết rồi à? Loại nơi khói lửa ngập trời này cũng có thể để Quốc quân mạo hiểm?”
Khương Tú Nhuận cười khổ: “Ba Quốc chỉ là một nơi nhỏ bé, Ngưỡng thành cách Hạt thành bao xa chứ? Ta thân là Quốc quân đôn đốc tác chiến ở trước trận còn có thể có chút tác dụng, trốn tới hậu phương, chỉ ăn no cho ấm bụng, hoàn toàn không có ích gì, còn không bằng ở đây đôn đốc chiến đấu...”
Từ khi nghe tin Ba Quốc gặp nguy, lòng Phượng Ly Ngô vẫn luôn thấp thỏm.
Dưới cái nhìn của hắn, Ba Quốc quả thực là quả trứng không chịu nổi một kích. Chỉ riêng loại tộc Man Hoang [*], chỉ cần thời cơ liền có thể tiêu diệt Ba Quốc tới nỗi ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
[*] Tộc người Man, Man Hoang ý chỉ hoang dã, thô bạo, tàn nhẫn.
Cho nên lúc nghe tin Ba Quốc xảy ra biến cố, lòng hắn biết cho dù mình chắp cánh bay cũng phải lập tức bay tới giải nguy khốn.
Sau khi bị phẫn nộ và lo lắng khiến cho cả người sắp sửa nổ tung, hắn vậy mà ôm hy vọng Nhung vương háo sắc, bởi vì ham muốn sắc đẹp của nàng mà không giết nàng, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, hắn liền có thể cứu nàng. Nhưng trong khi nghĩ như vậy, hắn cũng nghĩ tới khả năng nàng bị tặc Man làm bẩn mà nóng nảy tới nỗi muốn hủy diệt cả trời đất.
Bị làm nhục như thế, nàng là người có lòng kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được.
Cứ như vậy, cả một đường hắn tự chuốc đau khổ và người, lúc tới biên cảnh Ba Quốc, còn ở xa mà bắt được hơn mười Nhung binh cưỡi ngựa chạy vài trăm dặm tìm kiếm củi rơm, Phượng Ly Ngô trực tiếp hỏi Nhung vương làm gì Nữ vương Ba Quốc rồi?
Mấy Nhung binh kia cũng bị đói và rét hành hạ tới nỗi không còn chí khí nam nhi nữa rồi, bị Đậu Tư Võ quất cho mấy roi thì lập tức nói ra: “Đại vương chỉ cần không ngủ là tức giận không ngừng mắng Nữ vương Ba Quốc là tiểu kỹ nữ.”
Phượng Ly Ngô nghe được lời này, lòng thắt lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Khương Tú Nhuận phần lớn thời gian không nghe lời, thế nhưng hắn lại để nàng sâu trong lòng, cho dù cho rằng bị nàng đội nón xanh cũng không nỡ nặng lời chửi mắng một câu.
Nữ tử yếu đuối như vậy, hiện tại rơi vào tay Nhung Man trời đánh, cả ngày lẫn đêm chịu lời mắng chửi độc ác, Nhung vương kia thật sự là súc vật nghiệp chướng gửi hồn vào người sống sao? Không có chút xíu luyến tiếc thương tình hay sao?
Thế là hắn dẫn theo một đội tinh binh và kỵ binh hạng nhẹ tiếp tục chạy như điên đến Hạt thành.
Thế nhưng lúc nhìn thất Hạt thành từ xa, mới phát hiện vương kỳ trên thành trì Ba Quốc vẫn tung bay, lưới sắt bảo vệ công trình quân sự vẫn còn, tiếng mắng chửi bên dưới thành vang lên không ngừng.
Đợi tới lúc Phượng Ly Ngô chỉnh đốn đội kỵ binh hạng nhẹ của mình và chọn nơi có địa thế cao kín đáo thăm dò tình huống mới phát hiện, kia không phải Nhung vương tự mình ra trận, tức giận mắng chửi không dứt mồm đó sao!
Nhung vương ngồi trên cáng đắp chăn dày, mắng một câu thì lính liên lạc ở dưới lập tức truyền lại cho trăm binh sĩ chuyên môn mắng chửi khiêu khích để cho bọn họ bắt chước mắng to lên.
Cũng vì mấy ngày nay mắng chửi chuyên cần nên cũng không nghĩ ra cái gì mới mẻ cả, chỉ là cha đẻ rồi tới trượng phu, ra sức gọi tiểu ôn phụ [*].
[*] Ôn 瘟 trong ôn dịch.
Về phần Hạt thành thì vẫn không có động tĩnh, đóng chặt cổng thành.
Đậu Tư Võ vểnh lỗ tai nghe cả buổi, nhìn bộ dạng chửi tới nỗi đỏ mặt tía tai của Nhung vương chột mắt, không nhịn được nửa mắng: “Mẹ nó, các nước Tây Bắc giao tranh như vậy sao? Thế nào lại chửi giống như nữ nhân vậy? Nếu như vậy, bệ hạ không cần vội tới, chỉ cần một mình Bạch Thiển ở trên thành cũng có thể tiêu diệt bọn họ!”
Đúng như dự đoán, không tới chốc lát, Bạch đại tướng quân ra trận ở trên tường thành, tự mình dẫn binh sĩ tuyển chọn kỹ lưỡng ra mắng chửi, mỗi người cầm một thứ giống nhữ cái phễu thu âm thanh trong miệng lại rồi cùng lên tiếng mắng chửi.
Nội dung mắng chửi linh hoạt đa dạng, sinh động như thật, miêu tả sự tích sau khi Nhung vương bị mù, nửa đêm cầm cái bô làm ấm nước, uống nước tiểu ăn phân, câu nào cũng đâm vào lòng người đui mù!
Bởi vì chờ chiến xa và đại quân theo sau tới, nhóm người Phượng Ly Ngô ở trong khe núi nghe cả một ngày, rốt cuộc dở khóc dở cười khi biết rõ nguyên nhân Khương Tú Nhuận bị mắng cả ngày.
Không ngờ Hạt thành tuy rằng bị vây nhốt hơn một tháng trời, nhưng vẫn chưa rơi vào thế yếu, lại còn dựa vào một trận không khí lạnh tới bất thình lình, kéo quân Nhung chết ở đây.
Hơn nữa Khương Tú Nhuận còn phát huy sở trường bắn cung, bắn một phát làm mù một con mắt của Nhung vương.
Cũng khó trách Nhung vương cuồng loạn, hết ăn cơm lại chửi bậy!
Phượng Ly Ngô biết Khương Tú Nhuận có tài. Thế nhưng hắn thật sự không ngờ nàng vậy mà có thể ở trong tình huống không hề có tiếp viện, một mình chịu đựng hơn một tháng, cố gắng chờ tới lúc hắn dẫn đại quân tới đây trợ giúp.
Về phần sau đó, lúc đại quân của Lương Quốc tới, đội quân chiến xa của Phượng Ly Ngô cũng tới. Mắt thấy Lương binh bỗng nhiên làm rối kết cục, Khương Tú Nhuận không chống đỡ nổi trong tình hình này nữa, lúc này Phượng Ly Ngô mới lệnh chuẩn bị chiến xa, chờ lúc binh sĩ Nhung Quốc và Lương Quốc bước lên tầng băng thì bắn đạn đá phá băng.
Nếu như không có quân Lương tới tiếp viện, Ba Quốc thật sự sẽ có thể đánh lui Nhung Quốc, khiến cho Phượng Ly Ngô không thể làm gì.
Nhưng trời có mắt, cho người Lương Quốc tới phá rối, cũng để cho hắn có thể dạy dỗ Khương Tú Nhuận.
“Lúc trước nếu biết Nhung Quốc không có ý tốt, vì sao không nói với ta? Là tưởng rằng mình thật sự nuôi được mười tám nữ tướng quân rồi hay sao?”
Khương Tú Nhuận thật sự cực kỳ mệt mỏi, khi Phượng Ly Ngô cởi áo giáp xuống rồi ôm nàng vào ổ chăn, trong tiếng bao nhiêu tiếng chất vấn của Phượng Ly Ngô, mặt nàng gối lên cánh tay cường tráng, ngáy nhẹ nhàng, ngủ say như chết.
Phượng Ly Ngô nhìn quầng thâm và khuôn mặt tiều tụy của nàng, làm gì còn lòng dạ nói tiếp. Dù cho ôm nữ nhân không biết mấy mấy ngày không rửa mặt rồi này, hắn vẫn cho rằng cho dù tương lại mặt nàng nhăn nheo cũng sẽ không cảm thấy ghét bỏ, cứ ôm nàng như vậy rồi cùng nhau già đi là tốt nhất...
Thế là không lâu sau, hai Quốc quân đều cực kỳ cảm thấy trống vắng, liền như vậy ôm nhau thật chặt, gặp lại sau bao ngày xa cách, không hề có tình cảm mãnh liệt mà ngủ một giấc say, hóa giải tương tư xa cách.
Lại nói tới bên ngoài Hạt thành, không tới một ngày, liền thấy rõ ràng tình thế chiến sự.
Lương Quốc vốn ôm ý nghĩ không bỏ công tới chiếm lợi. Hiện tại lợi không kiếm được, ngược lại trên người còn dính đầy rắc rối, lập tức gõ chiêng thu binh, cuốn gói cờ chiến của mình, không ngừng vó ngựa rút lui.
Mà Nhung vương bị bắt sống, vẫn còn to mồm quát mắng, Phượng Ly Ngô chẳng muốn nghe lời lẽ bẩn thỉu của hắn, chỉ sai người cắt phăng lưỡi hắn đi, chém đầu rồi treo cao trên Hạt thành, gây kinh sợ cho các bộ lạc Man Hoang của Nhung Quốc, nếu còn dám xâm phạm Ba Quốc, Nhung vương chính là kết cục cuối cùng của bọn họ.
Về phần binh mã bỏ trốn còn lại thì bị Đậu Tư Võ và Bạch Thiển cùng nhau dẫn quân truy kích tới tận nơi xa.
Khương Tú Nhuận lệnh cho Kim Khuê tướng quân dựa theo dấu mốc trên bản đồ Ba Quốc trước đây, thừa lúc truy kích quân Nhung bỏ trốn, thu hồi lại mấy quận huyện của Ba Quốc bị mất trong mấy chụ năm nay.
Hiện tại trời giá rét, không thể thúc đẩy công trình quân sự, chờ tới đầu mùa xuân năm sau, Khương Tú Nhuận muốn sai người xây dựng tường cao ở quận thành thu hồi lại, củng cố phòng ngự, tránh việc các bộ tộc khác của Nhung Quốc quấy nhiễu.
Những việc cần phải làm này không cần Quốc quân nàng tự thân làm mọi chuyện, chỉ giao phó cho người dưới, tự có thần tử muốn nở mày nở mặt nhận việc làm.
Cuối cùng nàng cũng có thời gian rảnh rỗi, tận tâm lấy thân phận chủ nhân một vùng khoản đãi thiên tử Đại Tề thật tốt.
Hai người cũng không thích du ngoạn núi sông, cả hai liền tắm rửa sạch sẽ xong thì ở trong tẩm cung gây động tĩnh rất lớn rồi ngủ ba ngày ba đêm.
Nếu như có thể, Phượng Ly Ngô cũng muốn ở lâu hơn, đoàn viên cùng với nữ nhân và con trai mình, ngủ thẳng cẳng tới lúc sinh ra bảy tám thằng nhãi con càng tốt.
Thế nhưng ổn định tình thế cho Ba Quốc xong, Phượng Ly Ngô liền phải phi ngựa không ngừng điều động đại quân quay trở về.
Khương Tú Nhuận hỏi hắn có phải tình hình ba quận không lạc quan lắm không, Phượng Ly Ngô lại hình như không muốn nói chuyện này.
Việc này khiến Khương Tú Nhuận cảm thấy rõ ràng là nội bộ có chuyện gì đó.
Lòng nàng nghi ngờ, thời khắc ba quận xảy ra loạn lạc, Phượng Ly Ngô lại tới nơi này gấp rút tiếp viện Ba Quốc, chắc chắn là sắp xảy ra chút rối ren rồi.
Nhưng hỏi kỹ, Phượng Ly Ngô cứ giữ bộ dạng như không có chuyện gì, nói thẳng không phải chuyện của nàng.
Có điều, trước khi lên đường, hắn gọi An Tức vương to gan lớn mật lại, hỏi tội việc hắn khoanh tay đứng nhìn Ba Quốc gặp nạn.
An Tức vương được nâng đỡ kia chảy nước mắt nước mũi, kêu to oan uổng quá, nói mình nhận được chiếu thư viết tay của Phượng Ly Ngô, nói không được nhúng tay vào việc Ba Quốc sinh loạn nên hắn mới không kịp thời tiếp ứng.
Khương Tú Nhuận ở một bên nghe, duỗi tay nhận phong thư gọi mà mật chiếu. Thoạt nhìn, thật đúng là nhìn không ra kẽ hở gì.
Có điều, nàng suy cho cùng là chuyên gia làm giả, lại hiểu rõ hướng nét bút của Phượng Ly Ngô, nhìn kỹ là thấy sơ hở.
Nét bút của chữ viết cuối cùng trên thư này không giống thế bút thu vào trong của Phượng Ly Ngô, cẩn thận phân biệt là lập tức rõ thật giả.
Chỉ có thể nói, đời nào ở giang sơn vạn dặm này cũng có nhân tài xuất hiện, con dấu khắc bằng cây củ cải cũng không phải tuyệt học vô đối thiên hạ.
Ba Quốc suýt chút nữa đã bị cây củ cải không biết nhảy từ nơi nào ra này chôn sống.