Chỉ là hiện tại Quý đại nhân muốn nói chuyện với tri kỷ lần nữa thật sự không dễ dàng.
Lịch trình trong một ngày của Nhã Luân Nữ vương đã được bố trí dày đặc, cả một tháng này đều không có ngày trống ra.
Chuyện thứ nhất Khương Tú Nhuận làm là bái kiến ân sư ngày xưa Mộc Phong tiên sinh, tặng cho sư nương đặc sản Ba Quốc.
Mộc Phong tiên sinh kinh ngạc khi nghe trò giỏi của mình là nữ tử, có người nói lão tiên sinh đã nhốt mình, trầm mặc hồi lâu trong thư phòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó vẫn mở cửa viện ra, cung nghênh vị học trò có thân phận đặc biệt này.
Khương Tú Nhuận cũng không bởi vì thân phận thay đổi mà không kính trà ân sư và sư nương, vẫn như lúc trước tới thư viện bái sư, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính kính trà cho Mộc Phong tiên sinh.
Quốc quân nước ngoài đang ở trong thành Lạc An, lễ quan lễ ti vẫn luôn đi theo. Khi hắn nhìn thấy Mộc Phong tiên sinh vẫn ngồi ở vị trí chủ nhân chờ dâng trà nhưng không nhúc nhích, không khỏi nhướng mày, chuẩn bị mở miệng khiển trách, lại bị Khương Tú Nhuận giành nói trước: “Tiên sinh chịu uống chén trà này, học trò thật sự vui mừng khôn nguôi, lúc trước luôn hoảng sợ, chỉ lo bởi vì học trò che giấu mà khiến cho tiên sinh không vui.”
Mộc Phong tiên sinh rốt cuộc cũng là trí giả [*] trải qua bể khổ nhân gian, nghĩ sơ qua một chút liền hiểu rõ Khương Tú Nhuận là chất nữ nước yếu, lúc đó cũng không sống dễ dàng gì.
[*] Từ ngày xưa thường gọi người có tri thức, hiểu biết rộng.
Cái gọi là lừa dối, có lúc chỉ là tự vệ mà thôi, nữ tử có dung mạo xinh đẹp như nàng, hiếm có người không phụ thuộc vào nam nhân, lấy sắc hầu hạ người, chỉ riêng một điều này, nàng đã mạnh hơn rất nhiều nam tử mày râu vì vinh hoa phú quý mà bán đi khí phách.
Cho nên nghe được lời này của nàng, hắn chỉ thản nhiên nói: “Đế vương dùng tướng sao có thể không có thầy, Ba Quốc mặc dù xa, thế nhưng liên quan tới sự tích Nữ vương ngài đơn độc thủ Hạt thành, chống lại Nhung binh, lão hủ có nghe qua. Đời này có thể dạy dỗ một vị Quốc quân có văn có võ có đạo đức là chuyện có rất nhiều người làm phu tử ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Lão hủ sao có thể cậy già lê mặt, bới xương bên trong trứng gà?”
Sau đó, thầy trò hai người giống như ngày thường bày biện bàn cờ và quân cờ, cùng chơi một ván.
Chơi cờ cần yên tĩnh, những người không có liên quan lui xuống, chỉ còn dư lại thầy trò hai người.
Mộc Phong tiên sinh cũng mở rộng lòng nói mấy câu với Khương Tú Nhuận.
Mộc Phong lão gia tử không phải là tiên sinh cổ hủ chỉ biết đọc sách, trước đây chỉ cảm thấy bệ hạ lúc còn là Thái tử rất ngưỡng mộ vị chất tử nước ngoài này.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều hiểu rõ rồi. Bệ hạ chậm chạp không chịu đại hôn, có lẽ là chờ vị ái đồ tài năng thông tuệ này của hắn rồi.
Chỉ là lão tiên sinh xem ra, Đế vương có chân tình như vậy, con đường phía trước thế nào cũng sẽ gập ghềnh khó khăn.
Thế gia Đại Tề kiêu ngạo, không phải bệnh tích lũy một đời.
Phượng Ly Ngô vừa có ý chí lớn muốn bình định thiên hạ, lại vừa muốn thu hết vương quyền vào tay, nhổ ung nhọt thế gia, còn muốn có thể âu yếm nữ tử, đây là hy vọng xa vời cỡ nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Phong tiên sinh thấy, đây là một ván cờ nhất định phải đi vào nước chết, không phải người có trí tuệ lớn thì không thể hóa giải.
Giữa lúc chơi cờ, Mộc Phong tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói về tình hình biến cố của những người ở trong thành Lạc An trong hai năm nàng rời đi, lại nói việc Phượng Ly Ngô đi thảo phạt ba quận lại rời đi ở giữa đường, khiến ba quận lên mặt, quần thần bất mãn. Thở dài nói: “Vương thượng tâm trí cao siêu, chí hướng rộng lớn, tài trí cũng vượt qua các thần tử nhưng kém xa Tiên vương khoản coi trọng thần tử. Người nhân nghĩa được giúp đỡ nhiều, người bất nghĩa sẽ ít người giúp đỡ [*], chính là nói tới lòng người ủng hộ hay phản đối. Vương thượng nếu như lúc nào cũng xem nhẹ ý kiến thần tử, không phải là chuyện may mắn.”
[*] Nguyên văn: Chính nghĩa thì được nhiều người ủng hộ, vi phạm nhân nghĩa, đạo đức thì bị cô lập. - (Trích Mạnh Tử - Công Tôn Sửu, quyển Hạ)
Khương Tú Nhuận biết đây là lời nói xuất phát từ tâm can của Mộc Phong tiên sinh, trong lòng rất cảm kích, có điều vẫn muốn biện hộ cho Phượng Ly Ngô vài câu, nàng nói: “Tiên sinh nói đúng. Chỉ là đương kim bệ hạ có ý chí ở nơi xa, nếu muốn thiên nga bay thấp vỗ cánh cùng chim yến chim tước, sao có thể làm được?”
Mộc Phong tiên sinh nói: “Thế gia làm chủ triều chính, không chỉ riêng Tề Quốc như vậy, các nước khác cũng thế. Dùng tốt, thế gia là lương lại trị quốc [*]; dùng không tốt, thế gia là nịnh thần họa quốc. Vương thượng cẩn thận, lòng rộng lớn, đối xử bình đẳng, không lấy thế gia hay hàn môn phân biệt tài đức hay ngu dốt. Để cho thế gia có chỗ dùng năng lực, cùng nhóm thế gia kết Tấn Tần là chuyện tốt, đây mới là phúc của Tề triều và Vương thượng.”
[*] Quan lại hiền lương trị quốc.
Khương Tú Nhuận không có nói tiếp nữa. Tiên sinh nói lời này, nói là lời bình Phượng Ly Ngô, chẳng bằng nói là chỉ bảo nàng một cách khéo léo, nếu một khi làm hậu thì nên tiếp nhận và độ lượng rộng rãi với thế gia Đại Tề, đây là việc liên quan tới nguyên tắc việc nước bây giờ.
Chỉ là nàng không nói gì, cũng không phải bị lời nói lấy đại cục làm trọng của tiên sinh thuyết phục, mà là bây giờ nàng vẫn chưa gả cho Phượng Ly Ngô. Thân là nữ Quốc quân, trên đầu có trời có đất làm tổ tông, không thể để cho người khác chèn ép mình.
Nếu Phượng Ly Ngô cần lấy đại cục làm trọng, nàng không ồn ào yên lặng rời đi là được rồi, sao phải để mình chịu ấm ức, cùng những nữ nhân khác chia nhau dùng một người?
Mộc Phong tiên sinh thấy nàng không nói, cũng tạm dừng quân cờ, mở miệng nói: “Lời nói vừa rồi của lão hủ toàn là cái rắm đấy, ngươi ngửi thấy mùi thối thì cũng quên đi!”
Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiên sinh, Mộc Phong tiên sinh lộ vẻ xấu hổ nói: “Quý Bỉnh Lâm kia không biết nghe ở chỗ nào biết lão hủ thích ăn mía, hơn nữa còn mua một xe mía vỏ tím hảo hạng tới, cũng là lão hủ tham ăn, mới có mấy ngày mà đã ăn những mười mấy cây, lúc này Quý Bỉnh Lâm kia mới nước mắt nước mũi chảy ngang, lấy nguyên tắc quốc gia hiện nay làm trọng, bảo lão hủ khuyên ngươi rộng lượng một chút. Ăn của người thì ngắn miệng [*], không thể không bắt chước lời hắn nói cho ngươi nghe.”
[*] Ý nói ăn/chiếm tiện nghi của người ta rồi thì dù người ta có khuyết điểm, hoặc có sai lầm thì cũng không dám nói, không dám quản.
Khương Tú Nhuận há hốc mồm, có chút dở khóc dở cười, có thể đây thật sự là tật xấu của Mộc Phong tiên sinh.
Ngay sau đó nàng nhẹ nhõm trong lòng, cảm thấy lúc trước mình không nên hiểu lầm ân sư, liền cười nói: “Vậy tiên sinh có chỉ bảo gì cho học trò không ạ?”
Mộc Phong tiên sinh đang cắn một khúc mía đã bỏ vỏ, nhai nhai nhấm nuốt nước thơm ngọt xong, liền nhả bã vụn vào trong lọ đồng, sau đó chỉ vào bã nói: “Học thuật của Đế vương, đạo quân tử cất bước trong thiên hạ, nên chọn lựa thế nào là dựa theo khẩu vị riêng của mình, chờ tới lúc ăn không ngon, không thích nhai, nhả ra ngoài thì thôi, đâu có cái gì cần chỉ bảo với không chỉ bảo?”
Nói lý ra tiên sinh vẫn là người tùy tính, bã mía hắn ăn là đạo làm người, thật sự là không mưu mà hợp ý Khương Tú Nhuận.
Nàng cũng không nhịn nổi nữa, cất tiếng cười to, nói: “Đời này của Tú Nhuận có ngài làm thầy quả thực không có gì hối tiếc!”
Nói xong cũng cầm một khúc mía bỏ vỏ cắn liên tục.
Nhất thời ván cờ giữa thầy trò hai người liền thôi, đường ai thì cho người ấy đi.
Tuy rằng tiên sinh không cho Khương Tú Nhuận để lời nói của Quý Bỉnh Lâm ở trong lòng, thế nhưng gác chuyện mở rộng lòng dạ sang một bên, không nói tới lời để Đế vương hắn cưới con gái thế gia, về những cái khác trong thời cuộc mà hắn phân tích lại đều là điều quan trọng.
Nếu lần này Phượng Ly Ngô tới Ba Quốc chỉ vì cứu nữ tử có quan hệ thân mật với mình thì thật sự khó bịt mồm miệng mọi người, chung quy phải tìm một lý do đường đường chính chính mới được.
Ngay giữa lúc Khương Tú Nhuận suy nghĩ đi suy nghĩ lại việc này, ngoài thành Lạc An vườn mai đón gió tuyết ở Dương gia nở nhụy, lần này thế gia Dương gia mở hội hoa xuân, mời nhiều quý nữ trong kinh tới, hiển nhiên cũng cho Nữ vương Nhã Luân ở tạm trong thành Lạc An một tấm thiệp mời.
Lúc Khương Tú Nhuận mở thiệp mời ra nhìn, nhìn trên đó viết là trong vườn có trồng ra một cây “Biệt lầu quốc xuân” của Minh Quốc, chính là một bó hoa có cành và cánh hoa tầng tầng lớp lớp chen nhau giống như mái nhà mọc san sát, thật sự không thấy nhiều, cho nên phu nhân Dương gia mới rộng rãi mời quý nữ tới thưởng mai.
Nhưng ngay lúc thấy chữ “Biệt lầu quốc xuân” này, Khương Tú Nhuận mới bất thình lình nhớ tới một việc chết người phát sinh trong kiếp trước.
Cũng chính một năm này, thời gian hoa “Biệt lầu quốc xuân” ở Dương gia nở sắp tới, lúc đó Dương Như Nhứ vào cung làm phi chịu sự chèn ép lật đổ của Hoàng hậu, chỉ là Tần trong cung mà thôi.
Bởi vì hoa này hiếm lạ, Dương gia không nỡ lòng hưởng thụ một mình, liền mới khách khứa tới ngắm hoa.
Mà Khương Tú Nhuận là một nữ tử được Tần Chiếu nuôi dưỡng ở ngoại viện không danh không phận, hiển nhiên không có cơ hội tới ngắm hoa.
Thế nhưng từ ngày hôm đó trở đi, chẳng biết vì sao trong kinh thành bùng nổ bệnh dịch, trước tiên là phụ nữ trẻ em gầy yếu trúng chiêu, sau đó không ngừng lan lộng, vô số người mắc triệu chứng của dịch bệnh.
Lúc đó trong xe ngựa qua lại biệt viện trong kinh không ngừng, liên tục đưa người nhiễm bệnh ra ngoài thành Lạc An cách ly.
Lúc đó ngay cả Đoan Khánh đế cũng vô cùng hoảng sợ, suýt chút nữa trốn khỏi kinh thành để tránh bệnh dịch.
Sau đó Dương Như Nhứ không sợ bệnh dịch, tự mình xuất cung tới núi sâu ở vùng lân cận tìm kiếm cao tăng, tìm phương thuốc chữa bệnh dịch, còn sử dụng tiền mình tích cóp mua bát và dược liệu rồi sai người nấu thuốc ở ngoài ngã tư kinh thành cho những người không có tiền chữa bệnh.
Có lẽ là lòng nhân từ của Dương Như Nhứ làm trời đất cảm động, phương thuốc kia cực kỳ linh nghiệm, người uống thuốc qua thì vài ba ngày tình hình bệnh dịch hòa hoãn lại, uống thêm mấy ngày là khỏi rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tới cầu xin Dương Như Nhứ phương thuốc tốt, gọi nàng ta là Thang nương nương. Hơn nữa còn tôn thờ vị nương nương trong cung này là Bồ Tát sống phổ độ chúng sinh.
Cũng bởi vậy mà Dương Như Nhứ được thánh thượng yêu thích sủng ái, trong chốc lát lên làm Quý phi, địa vị ngầm ngang bằng với Úy Hoàng hậu, sau đó Hoàng hậu cũng khó gây khó dễ cho vị Dương Quý phi này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta ở trong cung lộng quyền...
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận thở ra một hơi dài.
Kiếp trước nàng ở một mình ở ngoại viện, chưa từng ra ngoài, đúng là không nhiễm phải dịch bệnh.
Cho nên, lúc lễ quan tới hỏi nàng có tới không, Khương Tú Nhuận chỉ nói: “Hôm nay trời giá rét, ta mệt mỏi trong người, tạ ơn ý tốt của đại phu nhân Dương gia, ta không đi ngắm hoa được rồi.”
Dương gia nghe thấy Nhã Luân Nữ vương khéo léo từ chối lời mời ngắm hoa, đúng là hết sức tiếc nuối nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Đến ngày hội ngắm hoa, Khương Tú Nhuận dẫn theo Bạch Thiển leo lên lầu các cao nhất trong hành cung nhìn về phía cửa Nam, chỉ thấy xe hoa nắp gấm, bánh xe nghiền tro bụi bay mù mịt, đều là người ra khỏi thành, thưởng thức kỳ hoa nở.
Nàng hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Bạch Thiển: “Đã chuẩn bị và tích trữ đủ lương thực và trái cây vào trong hành cung chưa?”
Bạch Thiển gật đầu một cái nói: “Nghe theo lời căn dặn của ngài, trong tầng hầm đã chất đầy. Cửa sau hành cung cũng dùng giấy niêm phong lại, giếng nước và vại chứa nước cũng đều có người canh gác, toàn bộ hành cung đã không cho phép ra vào, ngay cả... Cửa Đông nhỏ Thánh Vũ bệ hạ hay đi cũng đóng lại rồi.”
Khương Tú Nhuận nghe vậy, gật gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
Kiếp trước kiếp này, thế sự thay đổi. Ví dụ như cảnh ngộ của tiểu thư Dương gia, kiếp này và kiếp trước rất khác nhau.
Cho nên Khương Tú Nhuận tuyệt đối không cho phéo bệnh dịch kiếp trước lan tới trăm dặm xung quanh, cho dù suy cho dùng có thể không phát sinh bệnh, thế nhưng Bảo Lý còn nhỏ, thật sự không chịu nổi một chút khổ sở nào.
Vì lẽ đó dù thế nào nàng cũng phải phòng ngừa chu đáo, ngăn chặn trước khi chuyện xấu xảy ra.