Chỉ là tới khi Khương Tú Nhuận tỉnh táo lại, phát hiện mình làm rối nhân duyên của Đậu tiểu tướng quân thì lúc này cũng đã muộn.
Nhưng lời vừa rồi của nàng là phát ra từ đáy lòng. Ý muốn tự định chung thân được coi là cái gì chứ? Tuy rằng Bạch Thiển xem thường cuộc sống xa hoa của Đậu gia, nhưng Đậu Tư Võ lại không thể không nhận cha mẹ mình, tới cuối cùng Bạch Thiển rơi vào cảnh không gả được vào nhà tử tế, tội gì phải như vậy?
Trong lúc nhất thời, Đậu Tư Võ nén giận vào bụng, muốn hỏi rằng mẫu thân mình dữ chỗ nào cơ, thế nhưng vừa nghĩ tới những lời bà ấy mắng Bạch Thiển ở trong phủ, lại im miệng, chỉ có thể ủ rũ cáo từ rồi rời khỏi hành cung.
Đậu Tư Võ vừa đi, Phượng Ly Ngô lại tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm, Phượng Ly Ngô tế bái tổ tông trời đất xong, về cung thì phát hiện Khương Tú Nhuận ôm Bảo Lý rời đi rồi.
Sang năm mới, nàng làm như vậy rõ ràng là tức giận rồi.
Phượng Ly Ngô nghĩ lại những lời nói hôm qua, chắc là hắn ghét bỏ nước nhỏ của nàng khiến cho nàng không vui.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô cũng không cho rằng mình có lỗi. Cái chữ “nhỏ” này rất đặc biệt.
Nếu như dùng nó để hình dung nam tử to lớn cao ngạo, chắc chắn là một hồi đổ máu, máu đỏ văng dài cả tấc.
Thế nhưng Ba Quốc nhỏ là sự thật rành rành, không có giấu giếm, vì sao còn không cho người ta nói?
Hơn nữa hắn không lên tiếng thì sẽ thật sự mặc cho nàng để con trai trở thành Quốc quân Ba Quốc sao?
Phượng Ly Ngô cảm thấy mình cực kỳ có lý nhưng lại không chịu nổi lẻ loi trong năm mới. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định cho Khương Tú Nhuận một nấc thang, mình chủ động đi tìm nàng là được rồi. Dù sao cũng sắp qua một ngày, cho dù là tức giận cũng nên nguôi ngoai rồi.
Đến lúc Phượng Ly Ngô tới hành cung hỏi, mới biết Khương Tú Nhuận vẫn bực bội ở trong thư phòng, bèn lững thững đi đến thư phòng.
Còn chưa vào cửa, cách lụa mỏng đã trông thấy nàng cầm cuốn sách ngồi trước bàn, bộ dạng tập trung suy nghĩ.
Khương Tú Nhuận là người vô cùng xinh đẹp, nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài đúng là dễ dàng khiến người ta cảm thấy nàng là bình hoa có ngực to nhưng không có đầu óc.
Nhưng nếu thêm vào dáng vẻ ăn nói của nàng, liền khiến người ta cảm thấy tài năng của nàng không thua kém nam tử. Có lúc Phượng Ly Ngô luôn cảm thấy, Khương Tú Nhuận chín chắn vượt xa tuổi của nàng, lúc nào cũng hiểu rõ thế sự.
Dùng loại hiểu biết này vào việc xử lý quốc sự, hiển nhiên là thuận buồm xuôi gió, không dây dưa dài dòng. Thế nhưng vào lúc nam nữ ở chung, có lúc nàng có vẻ quá mức rộng lượng và quyết tuyệt.
Nàng luôn khiến cho Phượng Ly Ngô có loại cảm giác lo lắng thấp thỏm.
Giống như bây giờ, tay nàng cầm cuốn sách, thế nhưng ánh mắt chưa từng di chuyển, dường như nhìn xuyên qua cuốn sách tới phương xa không biết tên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phượng Ly Ngô nhìn mà tim thắt lại, không khỏi đi tới vươn tay ôm lấy nàng.
Khương Tú Nhuận quả thực đang ngẩn người, vì thế lúc sau lưng bất thình lình có một đôi bàn tay lớn ôm lấy nàng đã dọa nàng nhảy lên. Chờ khi thấy rõ là Phượng Ly Ngô rồi mới hơi ngậm miệng lại.
Phượng Ly Ngô ở trước mặt Khương Tú Nhuận bây giờ cũng cúi đầu quen rồi, huống hồ hắn cảm thấy hôm qua chỉ là cãi nhau bình thường mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lắm, dỗ dành một chút là được rồi.
Vì thế hắn cũng không nói cái gì đúng cái gì sai, càng không hỏi nàng vì sao rời cung, chỉ làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi nàng ăn cơm chưa, hắn còn chưa ăn, rất đói bụng.
Khương Tú Nhuận trầm mặc một lát rồi cao giọng dặn dò đầu bếp chuẩn bị một ít thức cho Hoàng đế.
Sang năm mới, trên lò bếp xếp chật gà vịt chế biến sẵn, cũng nấu mấy nồi canh từ nước luộc thịt. Chỉ cần dùng nước luộc thịt thơm ngon, cắt một miếng đậu phụ vào liền có nước canh màu bạch ngọc ngon ngọt vô cùng, về phần thịt thì thái mỏng xếp lên đĩa là đủ rồi.
Chẳng mấy chốc, một mâm cơm đã chuẩn bị xong.
Phượng Ly Ngô muốn Khương Tú Nhuận ăn cùng hắn, Khương Tú Nhuận liền ngồi xuống trầm mặc ăn.
Đối với loại chuyện nói ra lời xin lỗi, Phượng Ly Ngô thật sự không hiểu rõ lắm, sau khi trở thành Hoàng đế càng không có cơ hội làm chuyện này. Hiện tại hắn biết rõ nữ nhân tức giận, tuy nhiên chỉ có thể chờ đợi nàng nguôi giận, không có cách hay gì.
Vì thế sau khi hai người im lặng ăn cơm nước xong, hắn liền nói: “Nếu không có chuyện gì thì về cung với trẫm được không? Mấy ngày nay trẫm không cần lên triều, chỉ ở cùng nàng và Bảo Lý thôi.”
Khương Tú Nhuận không muốn trở về với hắn, buông bát đũa xuống, nhận nước muối tre thị nữ đưa tới rồi nói: “Trong cung nhiều người, hơi ồn ào, không bằng hành cung thanh tịnh.”
Phượng Ly Ngô biết nghe lời phải: “Vậy... Trẫm ở lại đây cùng nàng được không?”
Khương Tú Nhuận chỉ công văn trên bàn nói: “Công văn Ba Quốc vừa tới, ta cần chút thời gian xử lý, bệ hạ ở đây cũng không có người hầu hạ, không bằng về trong cung đi, hiển nhiên có người trông nom chu toàn.”
Phượng Ly Ngô biết nàng còn chưa nguôi giận, liền lôi kéo tay nàng không buông nói: “Trước đây toàn là nàng hầu trẫm xử lý công vụ, hôm nay để trẫm giúp nàng mài mực thêm trà có được không?”
Nói xong, hắn thật sự làm ra vẻ thay Khương Tú Nhuận mài thỏi mực, sau đó ra hiệu nàng xử lý công vụ đi.
Khương Tú Nhuận cũng biết tính tình của Phượng Ly Ngô, hôm nay có thể nhận lỗi với nàng như vậy. Nàng cũng không phải người nhỏ mọn cũng không muốn bực bội với hắn nữa, vì vậy viết một lúc liền đẩy đẩy đầu của hắn, nói: “Khi đó ta đâu giống như chàng, vừa hầu hạ vừa nhìn lén như thế này?”
Sau khi Phượng Ly Ngô liếc qua vài lần thì nhìn ra manh mối, cau mày nói: “Các khoản trong sổ sách vì sao túng thiếu như vậy?”
Khương Tú Nhuận mím môi nói: “Nước quá nhỏ, không rộng lớn như Đại Tề nên hiển nhiên hơi dùng chút tiền liền nghèo rớt mồng tơi.”
Phượng Ly Ngô bị nàng nói lời châm chọc, liền thuận theo tình thế ôm lấy nàng: “Đâu chỉ nước nhỏ, lòng dạ Quốc quân còn nhỏ hơn, chẳng qua là buột miệng nói mà thôi, vì sao để bụng như thế? Nếu không thích nghe, về sau gọi nàng là Nhã Luân Nữ vương của Đại Ba Quốc có được không?”
Khương Tú Nhuận nghe loại lời chẳng ra cái gì này không nhịn được bật cười, Phượng Ly Ngô thừa thế xông lên, đòi một nụ hôn dài rồi thuận theo tình thế ôm lấy nàng, tìm nơi lớn nơi nhỏ của Nữ vương.
Có điều sau một trận càn quấy thì có phần nghiêm chỉnh trở lại. Phượng Ly Ngô cầm sổ sách công văn Ba Quốc lên, nhìn sơ qua mấy lần liền phát hiện các khoản lớn của Ba Quốc đều dùng để tiến cống cho Tề triều và Lương Quốc.
Hắn suy nghĩ một chút, sửa lại con số tiến cống Tề triều, sau đó hỏi: “Như vậy có được không?”
Khương Tú Nhuận xem qua thấy giảm hơn một nửa, chỉ là cống lên chút tiền lẻ thôi, nàng chần chờ nói: “Như vậy có thể được sao?”
Phượng Ly Ngô nói: “Năm nay Ba Quốc vừa mới chống Nhung Quốc, mượn cớ thiếu lương thực, tiến cống giảm hơn nửa, lên triều các thần tử cũng không tiện nói gì đâu. Dù sao tính mạng của bọn họ là quả thánh nữ Ba Quốc đổi lấy, nếu nằng nặc đòi tiền, trẫm hiển nhiên sẽ xử tội vong ơn phụ nghĩa của bọn họ.”
Khương Tú Nhuận vẫn không yên tâm: “Chàng dùng binh cả năm, thiếu hụt cống nạp thì trong sổ sách còn khả năng cân bằng thu chi sao? Chỉ sợ kết quả là thần tử sẽ kín đáo phê bình.”
Ánh mắt Phượng Ly Ngô sâu xa, mơ hồ lộ ra tia hung ác: “Lòng ham muốn của trẫm lớn hơn bọn họ nghĩ nhiều, thiếu tiền thì tự có chỗ bù vào.”
Bởi vì liên quan tới việc nội bộ của Tề triều, Khương Tú Nhuận không thể hỏi kỹ. Nếu Phượng Ly Ngô có lòng từ bi, không thu tiền bảo vệ của Ba Quốc, có cớ gì mà nàng không nhận ơn nghĩa này.
Mặt khác, cống nạp năm nay cho Lương Quốc cũng rất nặng. Lúc trước Ba Quốc chiến đấu kịch liệt với Nhung Quốc, hắn lại tha thiết mong tới hôi của lúc cháy nhà, chung quy không có cái lý nào lại cho Lương Quốc vàng nữa.
Dù sao hiện nay An Tức vẫn sử dụng vũ lực khiêu chiến Lương Quốc, nàng nghĩ rằng hắn cũng không dám tùy tiện xuất binh đánh Ba Quốc. Vì vậy Khương Tú Nhuận lại vung bút lên, giảm đi khoản cống Lương Quốc.
Bởi như thế, trong sổ sách bỗng nhiên dư giả hơn rất nhiều, trong lòng cùng vì thế mà nhẹ nhõm.
Phượng Ly Ngô thấy Khương Tú Nhuận cuối cùng cũng cười, trong lòng cũng thoải mái hơn, cảm thấy năm nay còn có thể tiếp tục trôi qua trong êm đẹp, bèn ôm Bảo Lý vừa mới tỉnh ngủ, đang lảo đảo đi vòng quanh lên.
Bảo Lý nói còn chưa rõ, ôm cổ cha nói: “Đốt chùm chùm! Đốt chùm chùm!”
Phượng Ly Ngô biết thật ra con trai nói là đốt chùm pháo hoa, bèn cười ôm lấy thằng bé rồi tới trong đình viện đốt pháo hoa.
Trong hành cung thành Lạc An ấm áp hòa thuận và vui vẻ, trong vương phủ của Bình Nguyên vương ở ba quận lại là từng trận âm khí.
Trong tay Phượng Vũ cầm thư tình báo vừa mới trình lên, đọc nhanh như gió, ánh mắt càng ngày càng âm u lạnh lẽo, cuối cùng hung hăng ném thư tình báo lên người Tần Chiếu quỳ ở trước mặt hắn.
“Đồ vô dụng! Phái ngươi đi làm việc đơn giản như vậy cũng có thể làm hỏng! Tại sao Phượng Ly Ngô lại có thuốc giải bệnh dịch? Chẳng lẽ là ngươi... tiết lộ ra ngoài?” Nói tới đây, hắn hung ác trừng mắt nhìn về phía Tần Chiếu.
Tần Chiếu vội vàng dập đầu xuống đất nói: “Vương gia minh giám, ta với Phượng Ly Ngô có mối thù không đội trời chung, sao có thể tiết lộ phương thuốc giải cho hắn biết? Chỉ là phương thuốc giải được gọi là tỏi lê này, thật ra là tỏi lê đặc sản của Ba Quốc. Lúc trước Nữ vương Khương Tú Nhuận tới Lạc An có mang theo rất nhiều, có lẽ là phát hiện thứ này có thể tránh bệnh dịch, nàng liền nấu canh cứu giúp nhân dân bị nạn không có thuốc uống, chỉ là nhờ vào may mắn nên mới hóa giải được bố trí của vương gia ngài thôi.”
Phượng Vũ nghe xong thì im lặng một lát.
Hắn bố trí tỉ mỉ liên hoàn một thế cục lớn, vốn dĩ không có kẽ hở, vừa có thể khiến cho thời cuộc trong thành Lạc An rối loạn, lại còn có thể làm cho lòng dân dao động, nếu thành công thì thậm chí có thể lấy tính mạng của Phượng Ly Ngô.
Thế nhưng lại bị Khương Tú Nhuận dễ dàng hóa giải. Điều này làm cho Phượng Vũ còn có thể nói cái gì nữa? Ngoại trừ nói nữ nhân này rất vượng phu ra, thật sự không còn gì để nói.
Bây giờ Phượng Vũ hối hận nhất là lúc trước bắt nàng, không nên cho nàng có cơ hội chạy thoát. Nếu cứ trói chặt nàng ở bên người, có lẽ tất cả trong lòng nàng sẽ thuộc về hắn. Con cái cũng phải có đôi có cặp rồi. Đâu có vô dụng như Phượng Ly Ngô, nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có một đứa con trai?
Nghĩ như vậy, lòng lại tương tư, không khỏi đứng dậy, tay gẩy một chiếc tiêu vĩ cầm. Đàn này khi xưa lúc nàng bị ép ở bên cạnh hắn, ngày ngày gẩy đàn cho hắn nghe, từng chiếc dây đàn đều bị ngón tay bé nhỏ của giai nhân gẩy qua.
Thường ngày Phượng Vũ thậm chí không cho phép ai lau chùi, chỉ thỉnh thoảng tự mình đánh một khúc, thanh âm tương tư réo rắt.
Tần Chiếu lặng lẽ nhìn ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngoài ra, Dương Như Nhứ tiểu thư bị Phượng Ly Ngô từ hôn rồi, nàng nhờ ta gửi cho vương gia ngài một phong thư.”
Nói xong, hắn bèn lấy thư ra trình lên cho Bình Nguyên vương.
Phượng Vũ nhận thư không tập trung đọc lướt qua, chỉ nhìn thấy chữ trong lá thư này bỗng nhiên dịu dàng hơn không ít, không còn thấy lạnh nhạt qua loa ngày xưa nữa.
Hắn ném thư trở lại, ra hiệu Tần Chiếu cũng xem một chút, cười lạnh nói: “Đúng là người biết nhìn thời thế, mắt thấy không còn hy vọng gả cho Phượng Ly Ngô liền ân cần với bổn vương, loại nữ nhân cũng khó trách Phượng Ly Ngô chướng mắt...”
Nói đến đây, hắn lại nghĩ tới Khương Tú Nhuận, chỉ than tiếc tuy bây giờ mình có mỹ sắc vờn quanh, thế nhưng bàn tới thì đều là túi da trống rỗng [*], không có ai tốt hơn nàng cả.
[*] Ngoài mặt mũi đẹp ra thì không được tích sự gì.