Chất nữ

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phượng Ly Ngô đang cất bước đi tới.

Điền Oánh nhìn thấy Phượng Ly Ngô giống nhìn thấy cỏ cứu mạng vậy, nước mắt tí tách rơi:

- Thánh thượng, xin người làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp ở bên Thánh thượng đã lâu, tại sao giờ lại bị người ta xóa bỏ thành hoàn toàn chưa từng thị tẩm vậy?

Phượng Ly Ngô nhìn nữ nhân này, lạnh lùng nói:

- Ngươi chắc chắn kẻ bên cạnh ngươi là trẫm? Trẫm cho tới bây giờ đều chưa từng chạm qua nửa ngón tay của ngươi...

Điền cơ nghe vậy vừa muốn phản bác, thế nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên kí ức mơ hồ. Nàng nghĩ đến bản thân mình khi thị tẩm đích thật là từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy mặt Phượng Ly Ngô... Hắn đều là nửa đêm mới tới, trước khi bình minh lên đã rời đi, trong lúc đó ngoại trừ hơi thở giao hòa hoàn toàn không hề nói chuyện gì với nhau... chẳng lẽ...

Nghĩ đến lúc này, nàng hoảng sợ nhìn về phía Công Tôn Vô Ngôn.

Thế nhưng Công Tôn Vô Ngôn cũng không nhìn nàng.

Hắn nhìn về phía Phượng Ly Ngô, trong nội tâm cũng mơ hồ hiểu ra tại sao hôm nay trước khi đến đây, Phượng Ly Ngô nói mấy lời lẽ sâu xa với hắn.

- Quân phải biết rằng, si tình tất nhiên là đáng được người ta khen ngợi, thế nhưng sợ nhất là giao sai chân tình cho kẻ độc ác. Nếu như quân có thể tỉnh ngộ, lúc ấy tiền đồ bất khả lượng...

Lúc trước Điền cơ lời ngon tiếng ngọt với hắn, nói rằng bản thân gả cho Phượng Ly Ngô là thân bất do kỷ, kỳ thật trong nội tâm người nàng chân chính yêu chính là hắn.

Cũng bởi vì tin lời Điền cơ nói, hắn mới cam tâm mật báo cho Điền cơ, hơn nữa vì muốn hai người có ngày đoàn viên, cho nên nếm mật nằm gai, lẻn về Cao Ly bán mạng.

Thế nhưng kết quả là, nàng đứng trước sống chết, không hề nháy mắt muốn Khương Tú Nhuận loạn côn đánh chết hắn, có thể thấy được những lời yêu thương trước kia đều là dối trá, lừa gạt kẻ ngu ngốc là hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn giương mắt lại nhìn Phượng Ly Ngô, quốc quân Tề triều dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

Mà hắn, hiểu ý của ánh mắt kia, chính là thuận theo lời của Phượng Ly Ngô, hắn mới chân chính có được tiền đồ tốt đẹp.

Vì vậy trong lòng hắn quyết định, dập đầu xuống nói:

- Bệ hạ thứ tội, ta cùng Điền cơ ở Cao Ly đã kết xuống tư tình, tình căn sâu nặng, cho nên cũng có da thịt thân cận, xin bệ hạ giáng tội tại hạ, tha cho tính mệnh Điền cơ...

Điền Oánh nghe nói như thế, tức giận đầu cùng muốn nổ tung, rốt cuộc không ngụy trang nổi vẻ dịu dàng hằng ngày nữa, chỉ vào hắn quát:

- Công Tôn Vô Ngôn, ngươi nói cái rắm* gì vậy, ta khi nào thì cùng ngươi kết xuống tư tình?

* chỗ này là nguyên tác nhé, kiểu câu chửi bậy cửa miệng ý.

Công Tôn Vô Ngôn cũng không nhìn nàng, chỉ cúi đầu nói tiếp:

- Trạch viện của tại hạ trong thành Lạc An, có lưu giữ thư từ qua lại với Điền cơ, có thể chứng minh lời ta nói không sai, xin bệ hạ tra rõ, trách phạt tại hạ.

Lần này Điền cơ không mắng chửi nổi nữa.

Ngày xưa nàng vì muốn lợi dụng kẻ này làm nội ứng cho mình trong phủ thái tử, đích thực có ngàn dặm đưa thư thề son sắt tình cảm của mình với Công Tôn Vô Ngôn.

Nếu như hắn muốn lấy ra, cho dù mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thế là chỉ có thể nước mắt chảy ngang nói:

- Bệ hạ, thiếp khi đó tuổi nhỏ vô tri, hoàn toàn bị kẻ này lừa bịp. Thế nhưng sau khi vào phủ Thái tử, liền không hề qua lại với hắn. Hôm nay hắn ta tới tẩm điện của thiếp, đích thật là ngụy trang thành Bệ hạ, có ý đồ bất chính với thiếp!

Điền Oánh kêu khàn cả giọng, đang muốn nói tiếp, lại thấy ánh mắt Phượng Ly Ngô nhìn nàng bừng bừng sát khí.

Trong lòng nàng ta run lên, đột nhiên hiểu ra tại sao chuyện đêm nay lại gây động tĩnh lớn như vậy. Nhất định... nhất định là do chuyện nàng lấy được bản đồ lộ trình về nước của Khương Tú Nhuận bị phát hiện, cho nên Phượng Ly Ngô mới quyết diệt trừ nàng.

Thế nhưng ban ngày rõ ràng nói rằng Khương Tú Nhuận đã bị bắt đi? Khi nàng viết thư cho phụ vương, để ông ấy khi phái quân giải cứu Hoàng hậu Đại Tề chỉ cần làm bộ làm tịch coi như dẫn quân đi dạo một vòng là được.

Phượng Ly Ngô cảm thấy mất thời gian ở đây thật vô nghĩa.

Dù sao Công Tôn Vô Ngôn đã nói vậy, cũng không uổng công chàng trước đó uốn nắn cảnh tỉnh hắn.

Lâm vào đường cùng, Điền cơ khàn giọng cầu xin, nhưng chỉ nghe thấy Hoàng đế nói với lễ quan đứng bên cạnh:

- Chuyện bại hoại cung đình như thế này, trẫm cũng không muốn nghe tiếp nữa, mời Khổng đại nhân sau khi tra rõ mọi chuyện, báo cáo lại cho Thái hậu và Hoàng hậu là được... Trong cung của trẫm, không dung được thứ bẩn thỉu.

Nói xong liền sai người trói Công Tôn Vô Ngôn, áp giải đi thẩm vấn. Nhưng khi tới cửa cung, Phượng Ly Ngô liền sai người thả Công Tôn Vô Ngôn ra, đây là một thanh đao được chàng nuôi từ lâu, tất nhiên phải lợi dụng hết công dụng đã.

Mà Công Tôn Vô Ngôn lúc này sau khi chặt đứt tơ tình, ngược lại chỉ còn quan tâm tới tiền đồ của mình, muốn làm tốt nhiệm vụ mà Phượng Ly Ngô giao cho, đến lúc đó điền trạch mỹ cơ, đâu có thiếu gì cơ chứ?

Còn Điền Oánh, cứ trói lại, cầm tù nàng ta trong cung, sau đó từ từ xử lý.

Trận phong ba tróc gian này khiến cho Úy Thái hậu cực kì khó chịu.

Bà ta cũng không biết trong hồ lô của nhi tử chứa thuốc gì, vậy mà không có cảm giác gì với Điền cơ, thấy bản thân ở đây chỉ để làm cảnh, liền vịn tay Tào Khê để nàng ta đỡ bà về tẩm cung.

Không lâu sau, liền có Khổng đại nhân sau khi điều tra rõ vụ việc giữa Công Tôn Vô Ngôn và Điền cơ vào bẩm báo, dâng lên mật thư, tội danh được chứng thực.

Phượng Ly Ngô hay tin nhẹ gật đầu, sai người dựa theo cung quy xử lý, nhưng cần ép chuyện này xuống không phát tán ra ngoài, đợi tin tức khác truyền về đã.

Ngày Khương Tú Nhuận báo lại với Phượng Ly Ngô thông tin nghe được từ Điền Tĩnh, chàng liền phái người điều tra tất cả đám tư vệ, sau đó rất nhanh đã tra ra tên thị vệ bị thu mua.

Lần theo dấu vết, liền phát hiện ra khối u ác tính Điền Oánh.

Vốn Phượng Ly Ngô dự định thưởng nàng ta một mối nhân duyên, dù sao cũng ở trong cung hao phí thanh xuân, tuy nàng ta tâm thuật bất chính, nhưng sau này gả cho Công Tôn Vô Ngôn cũng coi như là người hữu tình cũng được về bên nhau.

Chỉ không nghĩ tới, nữ nhân này tuy đã bị giáo huấn nhưng lại không biết thu liễm, còn một lòng muốn hãm hại Khương Tú Nhuận.

Đã như vậy, cũng đừng trách chàng lạnh tình thiết huyết.

Chỉ là nếu nàng ta đã âm thầm cấu kết với Phượng Vũ, nếu không lợi dụng một chút, tặng cho đệ đệ một món quà thì thực sự quá lãng phí.

Phượng Ly Ngô đưa mệnh lệnh xuống, cho nữ tử sĩ giả mạo thành Khương Tú Nhuận, dựa theo lộ tuyến trên bản đồ định ra từ trước tiến về Ba quốc.

Lúc trước Phượng Vũ có thể an bài ảnh nữ tiếp cận chàng, quả thực nhọc lòng. Mà chàng cũng học theo Phượng Vũ, trong giang hồ tìm kiếm cao thủ dịch dung, chế tác mặt nạ trộm long tráo phụng, hơn nữa nữ tử sĩ đó còn được Khương Tú Nhuận tự mình chỉ dạy.

Một chút biểu lộ nhỏ xíu, dáng vẻ cử chỉ, đều được mô phỏng hệt như bản chính, chắc chắn có thể biến giả thành thật.

Mà nữ vương giả vừa mới xuất phát không bao lâu, đã bị Phượng Vũ phái người bắt cóc.

Phượng Ly Ngô bên này cũng lập tức sai người đưa thư cho Cao Ly vương, mong hắn nhất định phải tìm được Hoàng hậu giúp mình, sau đó phái binh tìm kiếm khắp các dãy núi quanh đó.

Làm tất cả những chuyện đó chỉ để cho Phượng Vũ chắc chắn rằng người mà hắn bách cóc được chính là Khương Tú Nhuận.

Khi "Nữ Vương Nhã Luân" bị áp giải đến ba quận, Phượng Vũ tận mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ẩn dưới mái tóc rối tung, hắn mừng rỡ như điên, sơ suất không xem xét kỹ càng thật giả, thêm nữa ỷ vào việc nàng bị nhốt nên cứ vậy mà tiến về phía trước.

Phượng Ly Ngô phái ra nữ tử sĩ, võ nghệ cao cường, cũng không phải giống như Phượng Vũ bồi dưỡng ảnh nữ, phải chờ nam nhân trên giường ý loạ.n tình mê mới có thể động thủ.

Lúc Phượng Vũ định tiếp cận nàng ta, nàng ta đột nhiên giống như rắn trượt khỏi đám dây trói, sau đó trong miệng phun ra ngâm châm, đâm thẳng về phía yết hầu của Phượng Vũ.

Thế công nhanh chóng, đợi đến khi Phượng Vũ phát giác muốn tránh né, đã không kịp, bị ngâm châm đâm vào người.

Trên mũi châm có bôi độc dược, gặp máu sẽ nhanh chóng hòa tan, khi Phượng Vũ ngã xuống, nửa bên mặt đều bị màu tím đen bao phủ.

May mà dưới tay hắn có nhiều giang hồ kỳ sĩ, mặc dù miễn cưỡng khống chế dược tính, thế nhưng nửa người Phượng Vũ cũng đã tê liệt, không cách nào nhúc nhích.

Mặc dù Mạnh Dương hai nhà tìm cách giấu diếm tin tức, thế nhưng việc Phượng Vũ ngã xuống rất nhanh bị lan truyền ra, lập tức binh mã ba quận quân tâm đại loạn, hơn nữa nạn đói xảy ra, càng ngày càng có nhiều đào binh chạy khỏi quân doanh.

Phượng Ly Ngô đợi đến khi ba quận xuất hiện tình trạng sụp đổ, liền chiêu cáo thiên hạ tội danh làm loạn cung đình của Điền phi, dựa theo quy củ - ban chết.

Nghe nói ngày Điền Oánh chết, cao giọng quát mắng hoàng hậu không ngừng, chỉ nói bản thân trúng kế, là Khương Tú Nhuận thu mua phụ tá của phủ thái tử ngày trước hãm hại nàng ta. Nàng là vương nữ được Cao Ly vương sủng ái nhất, kẻ nào dám động vào nàng? Phượng Ly Ngô là hoàng đế vô năng, nghe theo lời yêu hậu, chắc chắn sẽ bị quân Cao Ly thảo phạt.

Sau đó nàng ta bị thái giám bịt miệng, chỉ nói dựa theo Hoàng hậu dặn dò, để nàng ta chết được minh bạch. Thái giám liền trần thuật lại chuyện nàng ta tư thông Phượng Vũ, chuẩn bị kế hoạch ám sát Hoàng hậu, còn lấy ra bức thư nàng ta viết cho Dương Như Nhứ, mắng chửi Hoàng hậu lòng dạ rắn rết...

Cuối cùng Điền Oánh bị bịt miệng, cổ bị thái giám dùng lụa thắt chặt hai đầu, cứ vậy mà mất mạng.

Khi hậu cung dọn sạch khối u ác tính, cũng là lúc binh mã Đại Tề khởi xướng tổng tiến công, xông qua sông bảo hộ, đánh thẳng vào ba quận, bắt được Phượng Vũ Dương hoàng hậu, cũng bắt được hai nhà Mạnh Dương.

Trong trận chiến này, nữ tướng quân Bạch Thiển lập được kỳ công, xảo diệu đoạt được thành đô ba quận, kiềm chế quân chủ lực của địch nhân, khiến cho đại đội nhân mã dễ dàng qua sông tổng tiến công.

Khương Tú Nhuận trong lòng buồn bực, tại sao Bạch Thiển luôn lười biếng lần này lại bán mạng như vậy.

Phượng Ly Ngô thì hời hợt nói, là Đậu Tư Võ gặp bất lợi, phạm phải quân quy, Bạch Thiển vì muốn bảo vệ Đậu Tư Võ nên đã lập quân lệnh trạng, nói trong ba ngày tất lấy được thành đô của ba quận, mới khiến Đậu Tư Võ tránh bị chém đầu.

Khương Tú Nhuận tròn miệng ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng trách kiếp trước nữ chiến thần có thể chém hồn diệt quỷ, hóa ra vì cứu anh hùng một mạng mới xuất toàn lực như vậy.

Thế nhưng Bạch Thiển ở tiền tuyến cũng viết một phong thư cho Khương Tú Nhuận, nói rằng khi quét sạch quân ba quận, có gặp một kẻ mặt mũi đầy sẹo, chạy trốn ra khỏi thành, trông có vẻ rất giống Tần Chiều đã chết từ lâu.

Khi Khương Tú Nhuận đọc phong thư này, trong lòng không khỏi thót một cái, lập tức nghĩ đến những chuyện quỷ dị trước đó. Chẳng lẽ người trùng sinh chính là Tần Chiếu giả chết?

Trong lòng lo lắng, nàng lập tức báo cho Phượng Ly Ngô biết Tần Chiếu có khả năng vẫn còn sống. Lông mày Phượng Ly Ngô nhăn lại, sai người ở ba quận tìm kiếm những kẻ mặt sẹo bắt hết lại.

Thế nhưng, trước mắt chiến sự ở Đại Tề vẫn chưa được bình định triệt để.

Người đời đều nói Phượng Ly Ngô một hòn đá ném trúng hai con chim, vừa trừng phạt Điền Oánh, lại ám sát Phượng Vũ, lập tức bình định ba quận.

Kỳ thật trong lòng chàng lại tính toán là hòn đá hạ ba con chim, con chim cuối cùng chính là bức thư Điền Oánh gửi cho Cao Ly vương.

Khi ba quận tạo phản, Cao Ly vương đứng phía sau gây không ít rắc rối cho Phượng Ly Ngô. Mà khi quân ba quận hết lương thực, Cao Ly lại vụng trộm vận tư lương tới hỗ trợ quân ba quận.

Mọi hành động của Cao Ly vương đều bị Công Tôn Vô Ngôn thu thập bằng chứng báo lại cho Phượng Ly Ngô.

Lần này Điền Oánh có thể cấu kết với Phượng Vũ, nếu không được Cao Ly vương đồng ý, chỉ sợ cũng không thể không kiêng nể gì như vậy.

Cho nên Cao Ly chưa diệt, chưa thể bình định "ba quận chi loạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui