Chương 27
Thông thường, phụ tá yêu thích gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới toàn cục, thân làm Thái tử hắn có thể khoan dung một chút.
Nhưng lúc này trong lòng Phượng Ly Ngô lại mơ hồ có một chút khó chịu, chỉ cảm thấy vị thiếu phó này trong ngoài bất nhất, loại người như vậy sẽ trung thành lâu dài với hắn ư?
Khương Tú Nhuận vội vàng từ biệt mấy tiểu quan trong phòng gác cổng. Bởi vì Quý Bỉnh Lâm hứa hẹn từ nay trở đi sẽ giúp đỡ ca ca Khương Chi của nàng học tập nên nàng lấy một viên than trúc viết địa chỉ phủ trạch ra xong rồi mới đi ra ngoài.
Lúc trước đó vẫn còn tốt nhưng cho tới khi nhìn thấy thiếu niên kia cầm than trúc ghi lại địa chỉ cho thanh niên nọ, lại còn dặn dò đi dặn dò lại rồi mới chạy ra ngoài, lửa giận trong lòng Phượng Ly Ngô lập tức tăng vọt lên.
Ngay sau đó cũng không để ý tới Khương Tú Nhuận nữa, trực tiếp đi thẳng tới chủ ty Công bộ bàn bạc.
Mà Khương Tú Nhuận không hề hay biết Thái tử nhìn mình chướng mắt, cho rằng Phượng Ly Ngô lên triều nhìn thấy phụ vương nên đã bị chọc tức tới nỗi nóng nảy.
Thế là nàng đi theo ở phía sau cũng không nhiều lời, nghĩ tới chuyện lát nữa hồi phủ, nếu như Thái tử không dặn dò gì thì sẽ trốn tới một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nhưng tới khi hồi phủ rồi, nàng xin Thái tử cho nàng về viện của mình, vậy mà Thái tử lại làm như không nghe không thấy, tới lúc hắn mặt lạnh ngồi đọc sách, Khương Tú Nhuận mới mơ hồ cảm thấy cơn tức giận của Thái tử xuất hiện vì nàng.
Mắt thấy Phượng Ly Ngô có ý muốn bắt mình quỳ ở thư phòng, Khương Tú Nhuận liếm môi một cái, quyết định sẽ không chịu cơn giận không đâu này, hỏi thẳng vào vấn đề: "Điện hạ có bất mãn chỗ nào với tại hạ sao?"
Mặt Phượng Ly Ngô lạnh như băng nói: "Ồ, quân cho rằng bản thân có chỗ nào khiến cô bất mãn sao?”
Loại hỏi ngược để lảng tránh vấn đề này là xảo quyệt thâm độc nhất.
Phàm là người yếu bóng vía đều sẽ thấp thỏm trong lòng, trong thoáng chốc sẽ nghĩ thân phận nữ tử của mình bị bại lộ hoặc là bị phát hiện tham ô, lấy tiền công bỏ túi riêng trong khi xử lý yến hội?
Thế nhưng Khương Tú Nhuận đâu phải người bình thường? Tuy rằng trong lòng có gợn chút sóng nhưng sắc mặt vẫn không biến nói: "Tại hạ ngu dốt, xin Thái tử chỉ rõ..."
Không phải Phượng Ly Ngô ra vẻ sâu xa khó lường, thật sự là phiền muộn trong lòng hắn ngày hôm nay nhất thời ngay cả bản thân hắn cũng khó rõ ràng, cũng không thể nói: Lúc trước ngươi yêu thích nam tử giống như cô, vì sao bây giờ thay đổi nhanh như vậy!
Bị Khương Tú Nhuận hỏi ngược như thế, Phượng Ly Ngô cũng biết hôm nay mình có hơi vô cớ khi nổi giận với Khương thiếu phó, nhưng trong lòng vẫn luôn khó chịu, liền hỏi: "Hôm nay ở Công bộ, ngươi nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?"
Khương Tú Nhuận mở to mắt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Thái tử cũng biết Qúy Bỉnh Lâm kia chính là người kỳ tài? Cho là nàng quen biết Qúy Bỉnh Lâm nhưng không tiến cử cho hắn nên tức giận?"
Nghĩ như vậy, nàng lập tức ngoan ngoãn nói: "Bẩm Thái tử, tiểu quan kia tên Quý Bỉnh Lâm, người Ngân Hoa, Hoài Tây, hôm nay tại hạ cũng mới quen biết hắn. Thế nhưng xem cách hắn ăn nói, ngoại trừ am hiểu công trình thủy lợi và đường sông RA, còn am hiểu dân tình ở Tây Bắc. Tại hạ nhớ kỹ, hôm qua điện hạ từng hỏi trong phủ có phụ tá nào am hiểu khai thông hệ sông nước vào mùa mưa cho vùng Tây Bắc không nhưng không có một ai. Nếu điện hạ có thời gian, xin hãy xem xét người này, có khi có thể dùng được một chút."
Quý Bỉnh Lâm ở kiếp trước do chính tay Đoan Khánh đế tiến cử, luôn đối phó với bè phái của Thái tử. Khương Tú Nhuận vốn không hề có ý tiến cử người tài cho Phượng Ly Ngô.
Thế nhưng lúc này Phượng Ly Ngô lại hỏi, nếu như nàng giấu giếm, e rằng sẽ bị Thái tử mắc bệnh đa nghi này nghi ngờ.
Phượng Ly Ngô nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt vẫn không hòa hoãn: "Ồ, cô nhìn tướng mạo hắn tuấn tú, không giống loại trượng phu có tài hoa, hắn thật sự là người có thao lược sao?"
Khương Tú Nhuận có hơi kinh ngạc nhìn Thái tử, chần chờ nói: "Điện hạ có lẽ đứng ở xa, không có thấy rõ, vị Qúy tiên sinh này ngồi gần lò sưởi nhóm lửa, trên mặt còn có vết sẹo đậu mùa chưa lành... Nếu nói tuấn tú, vẫn còn thiếu một chút."
Thốt lời này ra, Khương Tú Nhuận lập tức có chút hối hận. Loại hành vi nhìn xấu nhìn đẹp, thích bình phẩm từ đầu tới chân người khác, rõ ràng chỉ có nữ tử mới có tật xấu đó.
Thái tử chỉ thuận miệng khen một câu, nàng lại ngang bướng bình phẩm người ta xấu xí, quả thật là ăn cơm canh no quá nên sinh sự rồi!
Nhưng lời này vừa dứt, vẻ mặt âm u của Phượng Ly Ngô lại dần dần tan biến, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Khương Tú Nhuận, lời nói cũng hòa hoãn hơn mấy phần: "Hôm qua cô chỉ thuận miệng hỏi, vậy mà quân nhớ kỹ như vậy, phiền thiếu phó nhọc lòng rồi, ngày khác, cô sẽ mời Quý Bỉnh Lâm kia tới quý phủ."
Nói chuyện với Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô cũng bất giác nhớ tới gương mặt của người kia không sáng sủa lắm, quả thật không được coi là tuấn mỹ.
Cảm xúc khó hiểu tích tụ trong lòng tan đi, Thái tử điện hạ yêu người tài lại xuất hiện, hòa ái nói với Khương Tú Nhuận: "Quân đi theo cô cả một ngày, hẳn là cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Sấm sét hay mưa gió cũng là ơn vua. Khương Tú Nhuận mặc dù không biết tâm tình hôm nay của Thái tử rốt cuộc thế nào nhưng cuối cùng cũng trở nên tốt đẹp, nàng vội vàng rời khỏi thư phòng.
Chờ tới khi trở lại phòng mình, Thiển nhi hầu hạ nàng rửa mặt xong xuôi, sau đó nàng mới mang ra bản vẽ lấy từ Công bộ, tính toán vật liệu và mét khối gỗ, nhìn xem có thể tham ô được bao nhiêu.
Đáng tiếc miếng thịt béo như thế lại không thể ăn sạch. Tính toán lộ trình người Ba Quốc sắp tới đây, nàng cần chuẩn bị kế hoạch chu đáo rồi rời khỏi thành Lạc An này.
Kế hoạch của Khương Tú Nhuận cực kỳ đơn giản, chờ lúc vị chất nữ Ba Quốc kia tới đây, bản thân nàng xin Thái tử cho ra cách thành trăm dặm đón tiếp. Nhất định Thái tử sẽ đồng ý.
Đến lúc đó nàng và huynh trưởng lấy cớ đi nghênh đón chất nữ, nửa đường phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, dù sao thói đời bất ổn, thổ phỉ cũng thường xuyên xuất hiện.
Nếu nàng và huynh trưởng "chết" đi, tất cả mọi chuyện sẽ không còn dấu vết nữa. Cũng không cần lo lắng sứ giả Ba Quốc, nhất định là lúc trước đó Thân Ung cũng đã căn dặn không được nói toạc ra bí mật của nàng.
Đến lúc đó, nàng và huynh trưởng cũng sẽ có thân phận mới, tới nước khác sinh sống, không can dự vào những thị phi này nữa.
Mà lý do thuyết phục huynh trưởng cũng rất đơn giản, chỉ cần nói bí mật của mình sắp bị Thái tử phát hiện, huynh trưởng chắc chắn sẽ bảo vệ mình, đồng ý giả chết.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở phào một cái, quyết định bắt đầu từ ngày mai, nàng phải thức dậy sớm, lo liệu việc sửa sang lại phủ Thái tử, có vô số vàng bạc đang chờ nàng tới ôm, nàng phải kiếm nhiều một chút.
Nghĩ tới đây, nàng chui vào chăn, thoải mái duỗi lưng, yên ổn ngủ say. Ở trong mơ, nàng ở trên sườn núi trồng một rừng hoa nhìn về phía ca ca nở nụ cười.
Việc phủ Thái tử sửa chữa lại phủ trạch, rất nhanh lan truyền khắp thành Lạc An.
Tuy rằng chuyện liên quan tới danh sách Thái tử phi vẫn luôn là bí mật nhưng thợ làm công đi từ phủ ra nói rõ, có một phòng ở, bỏ hạt tiêu lên mặt tường, còn phải bôi sữa dê bên ngoài, hiển nhiên chính là phòng cưới theo quy cách của hoàng thất khi đại hôn.
Phòng ốc kia tu sửa cực kỳ đẹp, sử dụng vật liệu vô cùng tinh tế, nghe nói nội thất trong phòng cũng được đặt mới hoàn toàn, thậm chí cả giường trẻ sơ sinh cũng được làm bằng gỗ đàn hương.
Chuẩn bị chu đáo như vậy, chẳng lẽ Thái tử nóng lòng muốn rước tân nương về, đây là còn muốn nhập phủ xong, ba năm ôm hai đứa mới đúng!
Các quý nhân tán gẫu với nhau, ngay cả ở trong quý phủ của Quốc sư phu nhân.
Một nhóm quý nữ vây quanh Điền Cơ của Hàn Quốc, ân cần khen ngợi lấy lòng, vô tình hay cố ý cũng nói Thái tử thật có lòng với Thái tử phi tương lai, nếu như có thể gả cho Thái tử, thật sự là khiến cho người ta vô cùng hâm mộ!
Mặt mũi Điền Oánh cũng cực kỳ vui mừng đắc ý. Những ngày này, không thấy Thái tử có ý gì, nàng cũng thầm lo lắng, may mắn dượng của nàng sai người tìm hiểu, mới biết Thái tử chú ý tới nàng, hình như cũng đã âm thầm trao đổi thư từ với phụ vương nàng rồi.
Tuy rằng Thái tử giữ kín không nói ra, thế nhưng việc sửa chữa lại phủ trạch của Thái tử, tâm phúc của Thái tử, Khương Tú Nhuận lại như vô tình cố ý hỏi thăm những thứ nàng yêu thích. Nghe nói vải vóc rèm ngủ trong phòng, tất cả đều là gấm vóc thượng hạng chỉ có Yến Quốc mới có...
Thiếu phó ám chỉ như vậy, sao nàng có thể không biết ý nghĩa?
Trong lòng càng vui mừng vô cùng, toàn tâm toàn ý chờ Thái tử chiêu cáo thiên hạ, lấy nàng làm Thái tử phi của Đại Tề.
Nhưng một nhà vui, cũng có một nhà buồn.
Điền Oánh bên này được mọi người vờn quanh, Tào Khê ngày xưa được mọi người nịnh nọt theo đuổi lại rơi xuống đáy vực.
Mắt thấy Điền Cơ luôn vô tình cố ý phóng cho mình ánh mắt khinh miệt và nụ cười đắc ý, sắc mặt Tào Khê xanh tím tới nỗi biến dạng.
Bữa tiệc này nàng cũng ăn không trôi, Tào Khê dứt khoát rời yến tiệc nửa chừng, chạy vào cung khóc lóc kể lể với dì của mình.
Úy Hoàng hậu vừa mới được thái giám Mao Doãn Sinh hầu hạ, từ phòng tắm Thanh Trì trở về nội cung của mình.
Dường như bởi vì ngâm nước nóng quá lâu, bước đi của Hoàng hậu cũng mềm nhũn vô lực, chỉ đành nhờ thái giám bên cạnh đỡ lấy, mềm yếu như không xương nằm lăn xuống giường.
Mao tổng quản kia lập tức hầu hạ tiếp, cởi bỏ giày và tất của Hoàng hậu, xoa bóp lòng bàn chân cho nàng.
Cách một màn lụa mỏng, Úy Hoàng hậu lim dim mắt nghe Tào Khê khóc lóc kể lể, lười biếng nói: "Không phải Ngô nhi cũng chưa nói gì sao? Con sợ cái gì? Nữ tử Điền Oánh kia có đức hạnh thế nào?"
Tào Khê nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ta là người vô cùng xảo quyệt và thâm độc, miệng lưỡi cũng bén nhọn, hơn nữa dường như còn mang tập tục phóng đãng ở vùng sông nước như Hàn Quốc tới thành Lạc An, lúc vừa mới vào thành, còn liếc mắt đưa tình với người tài tuấn nổi danh trong thành..."
Từ khi ở dịch trạm, nàng và Điền Oánh đã đối đầu khắp nơi, hiện tại mắt thấy con hồ ly tinh này lại muốn cướp đi hoàng biểu ca của mình, mối hận đoạt chồng càng không thể đội trời chung.
Úy Hoàng hậu nghe được lời này, khẽ cười nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu nàng ta không giữ bản thân trong sạch được, bị vu oan thì có lẽ mọi người sẽ tin thôi. Nếu nàng ta thích phóng đãng, bổn cung sai người thu xếp là được, một tiện nhân mất sạch danh dự, ta muốn xem thử nàng làm sao có thể vào ở nhũ hương tiêu phòng [*]?"
[*] Một loại phòng có sơn sữa dê lên tường và hạt tiêu (có khi thêm bùn) làm cho phòng ấm áp hơn, ý chỉ phòng tân hôn.
Nghe Hoàng hậu nói như vậy, tiếng nức nở của Tào Khê dần dần dừng lại, chần chờ nói: "Như vậy... cũng được sao?"
Úy Hoàng hậu lại nói: "Lúc trước bổn cung nghe nói, có lần ở trên yến hội có hai thanh niên đánh nhau vì nàng ta phải không? Hai người kia là ai?"
Tào Khê vội vàng nói: "Một người là Tần Chiếu tướng quân bên cạnh Thái tử, một người là phụ tá Thái tử mới thu nhận, chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận..."
Úy Hoàng hậu bị từng đợt xoa bóp dưới chân làm cho khí huyết muốn phun trào, chỉ muốn Tào Khê mau mau rời đi nên cắt ngang lời nàng nói: "Tần Chiếu té ngã gãy chân, chưa từng xuất phủ... Chất tử kia, ta sẽ phái người an bài, ngươi mau lui xuống đi."
Tào Khê cũng nghe thấy tiếng hơi thở dồn dập và từng trận cười khẽ sau màn lụa, mặt nàng đỏ tới mang tai, nghe Hoàng hậu nói vậy, cũng vội vã đứng dậy rời khỏi.
Tuy rằng không biết Hoàng hậu sẽ làm như thế nào, thế nhưng nàng cảm thấy, có dì giúp đỡ, Điền Oánh kia sẽ trở thành châu chấu mùa thu, không nhảy nhót được mấy ngày nữa!