Chất Tử Điện Hạ

Kỳ thật thứ Hoành
Húc muốn rất đơn giản, chỉ cần Tử Li nói một câu “Ta yêu ngươi” thì dù
muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng vui vẻ chịu đựng! Nhưng từ khi
hai người quen biết tới nay, Hoành Húc còn chưa từng từ trong miệng Tử
Li nghe qua lời nói biểu lộ trong lòng nào! Mà hoàn toàn tương phản, mê
luyến của hắn đối với Tử Li cũng là tới trình độ ngay cả chính hắn cũng
khó tiếp thụ. Tuy nói trước mặt người khác Hoành Húc là một đế vương đại quốc oai phong một cõi, nhưng ở trước mặt Tử Li hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường hãm sâu trong lốc xoáy tình cảm! Hơn một tháng trước
Tử Li lặng yên rời đi làm cho tinh thần hắn lâm vào cực độ sa sút, cả
trái tim đều là trống rỗng, bất cứ chuyện gì cũng đều không thể khiến
cho hắn hứng thú, bất cứ chuyện gì cũng đều là chán nản vô vị! So với Tử Li đi đến tiêu sái kiên quyết thì biểu hiện của chính mình làm cho
Hoành Húc rất bất an, luôn cảm thấy mình yêu y không thể truyền sâu đến y yêu mình! Suy nghĩ như vậy tựa như một mảnh xương chặn trong cổ họng,
nhìn như không quá mức gây hại, kì thực đã khảm sâu ở yết hầu sinh mệnh.

Tình cảm trả giá của hắn không có được gì khẳng định, nếu như kết quả phát
hiện tất cả sự tình đều chẳng qua là chính mình một sương tình nguyện,
vậy hắn nhất định sẽ phát cuồng!

Một câu “Rất nhớ
ngươi!” của Tử Li đột nhiên đánh sâu vào, đánh sâu vào khiến thể xác và
tinh thần hắn chấn động! Cảm giác tim đập thình thịch máu sôi trào ngay
lập tức sống lại làm cho Hoành Húc thân thiết cảm nhận được, nguyên lai
hắn đúng là dễ dàng thỏa mãn như thế!

Hoành Húc quay đầu lại không ngoài ý muốn nhìn thấy Tử Li đã phiếm đỏ hai mắt.

“Từ lúc rời đi ngươi tới nay ta chưa bao giờ ngừng nhớ ngươi, trời biết ta
có cỡ nào muốn cái gì cũng không quản lập tức chạy về bên cạnh ngươi!”
Tử Li trừng mắt, nói xong càng nghĩ càng giận, y bỗng nhiên xốc chăn lên ngồi xuống hướng Hoành Húc quát, “Nhưng ngươi chỉ biết hung ta! Ngươi
nghĩ rằng ta muốn chạy đi sao? Ngươi nghĩ rằng ta không khổ sở sao?
Nhưng ở bên cạnh ngươi mỗi ngày đều bị người chỉ trỏ, ở trong bóng tối
nói tam nói tứ ta nhịn, nhưng chạy đến trước mặt ta tật ngôn lệ sắc (lời đả kích thần sắc nghiêm nghị) ta chọc ai chuốc vạ ai , dựa vào cái gì
đều chạy tới mắng ta không thì chửi ta?”

Bộ dáng đỏ mắt gân cổ đem hết toàn lực rống đến cổ họng cũng phá âm khiến Hoành Húc
rất đau lòng! Hắn ba bước thành hai bước đi qua đem Tử Li cả người lẫn
chăn cùng nhau ôm vào trong ngực hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã trướng
đến đỏ bừng, an ủi: “Tốt lắm tốt lắm, là ta không đúng không nên hung
ngươi như vậy!” (=…=)

“Tránh ra, ai cho phép ngươi hôn
ta?” Tử Li không thuận theo không buông tha, nhưng tình cảnh bộ dạng y
như khỏa thịt xâu làm cho y mặc kệ ngửa ra sau như thế nào vẫn là né
tránh không được cái lang hôn của Hoành Húc.

“Đừng tức giận, giận hư thân mình ta sẽ đau lòng!” Hoành Húc lay lay y nói.

“Ngươi không phải nói ta khiến ngươi thất vọng đau khổ sao? Nếu đối với ta
thất vọng đau khổ ngươi đau lòng cái gì?” Tử Li hấp hấp mũi trừng hắn.

“Bảo bối nhi. . . . . .”

“Ai là bảo bối nhi của ngươi, ta có danh có họ, kêu Tô Tử Li!”

Hoành Húc bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô tội, rõ ràng không phải hắn sai,
vì sao hiện tại ngược lại như biến thành hắn không đúng? Bất quá nhìn
thấy Tử Li đỏ hồng hai mắt một bên khóc nức nở một bên mấp máy cọ về
sau, Hoành Húc vẫn là cho rằng đem tiểu miêu nhi đang giương nanh múa
vuốt giận dỗi này hống về rồi nói sau! Vì thế hắn mang cái đống thịt
bánh chưng kia vòng lại đây gắt gao khóa ở trước ngực, trơ mặt ra nói:
“Ta chỉ là vì không biết ngươi nghĩ như thế nào, sợ trong lòng ngươi
không có ta nên giọng điệu mới có thể nặng chút. . . . . .”

“Ngươi có ý gì! Cách (tiếng nấc=]). . . . . . Ngươi dựa vào cái gì cho là như
thế a? Cách. . . . . . Ngươi có chứng cớ gì chứng minh. . . . . . Cách. . . . . . Trong lòng ta không có ngươi ?” Tử Li khóc đến đứt hơi không
khỏi nấc lên, cảnh này khiến nghiêm lệ chất vấn của y đã vô hình tổn
thất lớn.

Hoành Húc nhìn mặt y thực như thành hoa miêu nhịn không được phun cười ra.

Tử Li thấy thế lại tức giận đến mặt đỏ, còn kém chút nằm bẹp ra giường
duỗi chân gào khóc . Hoành Húc sử xuất thế võ cả người khinh ngôn nhuyễn ngữ, sưu tràng quát đỗ (moi tấm lòng=]]]) khuyên can mãi mới thoáng
được sự tha thứ cộng thêm cái liếc nhìn bốn mươi lăm độ của Tử Li .

“Ta đói bụng!” Mỗ tổ tông long trọng cáo chi! (mỗ là tiếng xưng hô người)

Không cần thiết phải nhiều lời, Hoành Húc đã sớm đem bàn chuyển qua trước
giường, chính hắn bưng lên bát khoái tùy thời chờ đợi Tử Li sai phái! (= =|||)

Dưới ân cần hầu hạ của mỗ đại quốc hoàng đế, Tử
Li rốt cục hiến tế xong miếu ngũ tạng thỏa mãn đánh ợ no nằm nghiêng ở
trên giường.

“Bảo bối nhi súc miệng!”

”… Cô lỗ cô lỗ… Phốc ——”

Ăn uống no đủ, hiện tại nên nói chuyện chính sự !

“Nói, ngươi như thế nào lại tới nơi này?” Tử Li quắc mắt nhìn trừng trừng hỏi.

Hoành Húc nhướng mi, “Bảo bối nhi, hiện tại tựa hồ là ngươi cầu cạnh ta !
Muốn biết vì sao, có thể nào dùng loại giọng điệu này để hỏi?”

Tử Li sửng sốt, thiếu chút nữa đã quên người này cũng không phải là tiện
nhân luôn cho ngươi cưỡi ở trên đầu! Giương mắt thấy Hoành Húc đang tự
tiếu phi tiếu nhìn mình, mặt Tử Li đỏ lên, che giấu xấu hổ khụ khụ áp
chế cổ họng hỏi: “Cái kia, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Hoành Húc gật đầu, “Nếu muốn biết vậy ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi là như thế nào biết được sau lưng Cố Sĩ Giản còn có một lão bản phía
sau màn?”

“Ta là từ trong tín Bắc Linh vương viết cho
ta, ách, cũng chính là An Cẩn Du biết được! Bắc Linh vương nói Cố Sĩ
Giản tuy rằng kinh doanh bố trang, nhưng sinh ý của hắn cũng là dị
thường náo nhiệt, ở rất nhiều nơi đều có phân điếm. Vốn chuyện này đã đủ làm cho người ta kinh ngạc , nhưng càng làm cho người kinh ngạc chính
là phó nghiệp (nghề phụ) mà hắn kinh doanh, buôn diêm (muối) cùng buôn
lương. Kỳ thật cái gọi là phó nghiệp này mới là nghề nghiệp chân chính
của hắn! Bắc Linh vương từng phái người âm thầm điều tra qua, biết được
hoạt động ngầm của hắn cơ hồ là trải rộng đại giang nam bắc cả nước, trừ bỏ diêm lương mà quan phủ nắm trong tay, quyền buôn những diêm lương
khác phân bố ở các nơi cơ hồ đều bị hắn thu mua! Tài sản thế lực khổng
lồ như vậy, một khi nó vì nguyên nhân nào đó mà bỗng nhiên rút đi, vậy
xem như Bắc Linh quốc sẽ lâm vào kinh tế tê liệt ! Cho nên Bắc Linh
vương thập phần lo lắng, cũng bởi vậy đoán rằng Cố Sĩ Giản tuyệt đối
không đơn giản, lại phái một đám thám tử đi thăm dò, cuối cùng phát hiện sau lưng Cố Sĩ Giản quả nhiên còn có một người khác hoặc là nói một tổ
chức đang duy trì hoạt động của hắn. Bởi vậy Bắc Linh vương mới cho ta
lấy cớ thu mua một trăm thất Hưởng vân sa thăm dò hắn.”

“Ta riêng phân tán danh hào đến che giấu, nhưng hắn cư nhiên còn có thể tra được đầu mối bên trên Cố Sĩ Giản. Xem ra Bắc Linh vương vẫn là không
đơn giản!” Hoành Húc vuốt cằm nói.

“Nói như vậy người thao túng phía sau màn chính là ngươi! Ngươi là muốn dùng kinh tế đến phá đổ Bắc Linh sao?”

“Không thể nói phá đổ nguy hiểm như vậy! Bảo bối nhi, này chính là một thủ
đoạn khống chế mà thôi!” Hoành Húc không cho là đúng, “Bắc Linh ở đại
chiến mười năm trước nguyên khí đại thương, bách nghiệp đình trệ, thao
túng của ta chính là trợ giúp Bắc Linh chậm rãi sống lại chứ không phải
phá đổ!”

“Được rồi, dưới mắt tuy là nói như thế, nhưng
ngươi dám nói ngươi không phải có mục đích khác không?” Tử Li trừng mắt
nhìn hắn một cái.

“Không dám!” Hoành Húc cười khẽ, “Bảo bối nhi, ngươi phải đứng ở vị trí của ta mà nhìn vấn đề. Ta là vương
của Sở Kinh, thay dân chúng Sở Kinh cầu được phúc lành là chức trách của ta!”

“Hừ, nói như vậy ngươi là muốn thâu gom Bắc Linh?”

“Ha hả, bảo bối nhi nói xem!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui