Chất Tử Điện Hạ

Hàn Tiếu Thành quay
ngược giáo làm cho nhiệm vụ ám sát của địch nhân vốn sắp thành lại bị
đại bại, Tử Li hữu kinh vô hiểm trở lại thành, mọi người thở phào một
hơi đồng thời lập tức tăng lớn lực lượng hộ vệ bên người Tử Li, tuy rằng còn chưa tới trình độ trong ba tầng ngoài ba tầng, nhưng lệnh trong
phạm vi mười bước không được tới gần cũng thật quá khoa trương, đến khi
Tử Li dùng lời uyển chuyển đưa ra ý kiến thì hơn mười đạo tầm mắt nhất
tề xoát xoát bắn phá lại đây khiến cho ngươi nhanh chóng đem lời nói sau đó nuốt về trong bụng. Hậu quả không thể sửa đổi chính là Tử Li không
thể không cách một đám thủ hạ đứng ở cửa kêu gọi đầu hàng, còn phải buồn bực đứng dưới sự bảo vệ của một đám người thời khắc vác đao bên cạnh mà ăn cơm ngủ nghỉ, ngày hôm đó trôi qua quả thực so với ngồi tù còn khó
chịu hơn! Cuối cùng, khi nhóm thị vệ hộ chúa sốt ruột này được Tử Li
dùng lí do hợp tình hợp cơ sở cần bổ sung nhân tài mới đáp ứng Tử Li
điều đi một nửa người đến tân binh giáo trường làm giáo đầu! Những người còn lại đáp ứng không cần thời khắc một tấc cũng theo sát không rời, ít nhất ở bên trong phủ không cần!

Còn chưa tới lúc nhả ra khí, cái tên cười đến giống như hồ ly kia lại chạy tới .

“Vật nhỏ, ngươi nhớ ta không? Ta rất nhớ ngươi a!”

Mới qua vài ngày, người này đã đem ước pháp tam chương của bọn họ ném tới chín tầng mây!

“Bản điện đã nói với ngươi, muốn ở lại chỗ này thì phải chú ý tới giọng điệu của ngươi còn có xưng hô đối với bản điện hạ!” Tử Li trừng mắt
cảnh cáo.

” Ngữ khí của ta làm sao vậy? Xưng hô? Xưng
hô có cái gì không đúng sao? Ách, hảo hảo hảo, đừng tức giận đừng tức
giận! Ai nha, đừng kéo, râu rớt!”

“Cút, ngươi bây giờ
là tạp dịch trù phòng, không có việc gì ngươi chạy tới nơi này lắc lư
cái gì? Công việc ở trù phòng đều làm xong chưa?”

“Ô
ô, điện hạ như thế nào có thể đối xử với ân nhân cứu mạng ngài như vậy?
Hảo thương tâm!” Hàn Tiếu Thành đang gắn râu giả ôm ngực nói.

“Ta cũng không bức ngươi ở lại chỗ này!” Tử Li nhíu mày, “Huống hồ là
ai nói trù phòng là thích hợp nhất với người nào đó? Vừa có đồ ăn lại có rượu uống!”

“Ách, nhưng nhân gia không biết trù tử
kia của ngươi lại táng tận thiên lương như vậy! Suốt ngày chỉ biết sai
bảo ta! Ngày chưa sáng đã thức dậy đổ đầy hai thùng nước lớn, tiếp theo
sẽ rửa rau không dứt, nước lạnh như băng a, ngươi nhìn, tay của ta đều
đông lạnh sắp hỏng, nếu là bị hỏng về sau sẽ không sử dụng được kiếm!”
Đáng thương hề hề mà đem hai móng vuốt vươn đến bên dưới mí mắt Tử Li!

Đừng nói, thật đúng là đỏ hồng toàn bộ! Tử Li nhìn thấy, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

“Vậy, vậy ngươi muốn thế nào?”

Nheo lại con mắt hồ ly lấy lòng nói: “Ta không cần ở trù phòng làm tạp dịch, ta muốn làm tiểu tư bên người ngươi!”

“. . . . . . Nhưng ta đã có tiểu Công tiểu Thủ . . . . . . Được rồi
được rồi, đừng nhìn ta như vậy, thêm ngươi vào là được rồi đi!”

“Điện hạ ngươi đối với ta thật sự là quá tốt!”

“Ngươi cho ngươi thật sự là hồ ly sao? Không được cọ!” Tử Li rống.

“Nga! Đúng rồi, ta vừa rồi thấy cửa có người tranh cãi muốn gặp ngươi, nhưng thị vệ của ngươi không cho hắn vào a!”

Tử Li nhíu mày, thị vệ luôn luôn phân rõ phải trái, vì sao có người cầu kiến cũng không bẩm báo?

“Là ai?”

“Ngươi mấy ngày hôm trước đã gặp qua, chính là nam nhân trung niên kia! Có lẽ là bởi vì chúng ta dịch dung thành nông dân khiến ngươi lâm vào
hiểm cảnh, thị vệ của ngươi cho rằng hắn cũng không thoát được hiềm
nghi, cho nên vẫn ngăn đón hắn!”

“Ngươi mang hắn vào đi!”

“Vâng, điện hạ, tiểu nhân tuân mệnh!” Hàn Tiếu Thành nghiêm trang ôm
quyền nói, tiếp theo”Sưu” một tiếng liền không còn nhân ảnh!

Còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nhìn thấy một loạt bóng
chồng từ cửa kéo dài tới trước mặt, bóng người đứng lại, trước mặt không phải tên hồ ly thì là ai? Chỉ bất quá trong tay gã rõ ràng có thêm một
trung niên nam nhân đang nhắm chặt miệng sắc mặt xanh trắng!

“Điện hạ, người đã mang đến!” Hàn Tiếu Thành nháy đôi mắt hồ ly nói.

“Nôn ——” vừa mới dứt lời, trung niên nam nhân đột nhiên đẩy ra gã chạy đến ngoài cửa bắt đầu nôn mửa!

“Có thích khách xâm nhập bên trong phủ, mau bảo hộ điện hạ!” Một đám
thị vệ vác đao lòe lòe sáng phần phật chạy tới đem Tử Li hộ ở một bên,
cũng nhanh chóng đem Hàn Tiếu Thành cùng trung niên nam nhân bao quanh!

Tử Li đau đầu xoa trán, ở trước khi thị vệ huy đao vội vàng nói ngăn
lại, “Các vị an tâm một chút chớ tức giận, bọn họ không phải thích
khách!” Chỉa chỉa Hàn Tiếu Thành đang vội vàng buông tay tỏ vẻ chính
mình không hề có uy hiếp nói, “Này là tiểu tư bản điện mới thu!”

Thị vệ vẫn đang vẻ mặt cừu thị nhìn chằm chằm Hàn Tiếu Thành đầy mắt vô tội, nỗi khiếp sợ từ sự kiện ám sát lần này vẫn còn chưa tiêu tán hết,
bọn họ đều thật tự trách chính mình hộ chúa bất lực! Cho nên không thể
đối với bất luận kẻ nào phớt lờ, đặc biệt là kẻ thân thủ cực kỳ cao lai
lịch không rõ ở lúc bọn họ không chú ý bắt đi một người này!

“Mọi người đi xuống trước đi, có việc bản điện tự nhiên sẽ gọi các ngươi!” Tử Li nhìn bọn họ nói.

Bọn thị vệ mang theo biểu tình không cam lòng không buông tha mà lui xuống.

Tử Li đột nhiên quay đầu trừng mắt Hàn Tiếu Thành cắn răng gằn từng
chữ: “Ngươi – có thể – không – gây – chú ý – chút -không.”

Hàn Tiếu Thành phóng khoáng cười, chỉa chỉa trung niên nam nhân đang
tựa cửa đứng vững nhỏ giọng nói: “Hắn hẳn là phun xong rồi!”

Hung hăng liếc mắt gã một cái, Tử Li rót ly trà đi qua đưa cho trung
niên nam nhân, “Tốt hơn chút nào không? Ngồi xuống uống nước đi!”

Nam nhân thụ sủng nhược kinh nhìn ly trà trong tay Tử Li, nghĩ muốn chạy
nhanh không cho điện hạ làm loại việc nặng châm trà đưa nước này, nhưng
lại không dám vươn tay thừa nhận ân trạch lớn như thế!

Mười mấy năm chịu giáo dục trong thế giới bình đẳng mỗi người ngang
hàng làm cho Tử Li quên luôn hiện tại mình đang ở xã hội phong kiến đặt
nặng tôn ti cấp bậc nghiêm trọng, để hoàng tử như y châm trà cho một
bách tính nông dân, nếu để cho các đại quý tộc phong kiến nhìn thấy nhất định sẽ bi thống”Còn ra thể thống gì” !

Nhìn hai
người cương cùng một chỗ, Hàn Tiếu Thành vung bàn tay to lên, gã trời
sanh tính tiêu sái tùy ý một phen đoạt qua ly trà uống thẳng vô bụng,
nói: “Trà ngon!”

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra đồng thời
lại có tiếc hận, dù sao đó cũng là ly trà điện hạ cho hắn a, là loại
quang vinh cỡ nào!

“Ngươi tên là gì?”

“Hồi điện hạ, thảo dân họ Triệu, danh Lập, là thôn nhân bản châu.” Triệu Lập vội vàng khom người trả lời.

“Ân! Vậy ngươi tìm bản điện có chuyện gì quan trọng?”

“Đúng vậy, điện hạ, là có chuyện rất trọng yếu bẩm báo, thảo dân phát
hiện cậy lương thực sinh trưởng ở mùa đông!” Triệu Lập vẻ mặt kích động
nói.

Tử Li nghe vậy trong lòng kinh hỉ, lập tức hỏi: “Có thu hoạch? Ngươi ở nơi nào phát hiện?”

“Chính là ba ngày trước ở mảnh sơn dã kia! Điện hạ cho chúng ta phân
công nhau tìm kiếm, thảo dân theo lời đi đến một đồi dốc, bỗng nhiên
trượt chân rơi xuống ruộng dốc sâu mấy trượng, nhân họa đắc phúc, thảo
dân ở dưới bỗng nhiên phát hiện vài hạt, không phải, là rất nhiều thực
vật kết hạt dài như ngũ cốc, bóc ra xác vỏ, bên trong quả nhiên là một
khỏa tương tự như kê! Thảo dân vội vàng bò lên triền núi, nhưng lại nhìn thấy thị vệ của điện hạ đang cùng một Hắc y nhân đánh nhau, đợi cho Hắc y nhân đào tẩu, thị vệ cũng dùng khinh công bay đi, thảo dân mới dám
hiện lên, tiếp theo đi trở về thành mới nghe nói điện hạ bị tập kích mà
những người đó là thích khách! Thảo dân muốn hướng điện hạ bẩm báo phát
hiện cùa thảo dân, nhưng thị vệ ở cửa không cho vào!”

“Ngươi có mang theo dạng phẩm (hàng mẫu)?” Tử Li hỏi.

“Có, bất quá chỉ có mấy khỏa!” Triệu Lập vội từ trong vạt áo xuất ra một cái bọc giấy thật cẩn thận mở ra.

Hàn Tiếu Thành cũng mò lên, Tử Li cầm lấy một hạt tinh tế đánh giá, bộ
dáng có điểm giống lúa mạch, nhưng lại không giống đầy đủ, này đến tột
cùng là thực vật gì? Cắt bỏ xác ngoài bên trong là hạt tinh bột, quả
nhiên có thể ăn!

Tử Li lập tức triệu tập mọi người nghị sự, trải qua một trận thương thảo bố trí một bộ kế hoạch thu lương,
cũng bổ nhiệm cho Triệu Lập làm giám sự. Cứ như vậy xem ra, vấn đề lương thực đã được giải quyết dễ dàng!

Từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến chứng thực chậm rãi đi lên quỹ đạo thì đã qua mười ngày. Mười
ngày này, đại quân kinh thành cách bọn họ lại tới gần một khoảng cách
lớn, đây là chuyện không muốn thấy nhất, bất quá chuyện cao hứng cũng
không ít. Để cho người cao hứng chính là cuộc chiến ở Lân Châu rốt cục
lấy kết quả quân địch lui lại mà báo cáo thắng lợi, chủ quân ít ngày nữa sẽ khởi hành đến bản châu cùng tân quân hội hợp!

Trời chiều từ từ hạ xuống phía sau núi, ánh chiều quất sắc tà tà xuyên thấu
qua đám mây nơi chân trời rơi rụng xuống đất, ánh sáng giống như kim
phấn nhuộm đẫm thiếu niên đang tựa bên cửa sổ nhìn ra xa thần thánh mà
huyền ảo, nhãn châu trong suốt như nước ánh lên quang huy, khóe môi chậm rãi gợi lên một mạt cười nhu hòa, như tiên như trích ( trích từ câu
“Thiên Thượng Trích Tiên nhân.” mà Đỗ Phủ giới thiệu về Lí Bạch)!

Hàn Tiếu Thành một trận hít thở không thông, tâm cuộn sóng cũng đi theo tịch dương rơi vào tay giặc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui