Chất Tử Điện Hạ

Tử Li tuy rằng thực
cảm tạ Hoành Khánh đã thay mình giải vây, nhưng câu cuối cùng hắn nói
nghe như thế nào cũng thấy quái dị thế a! Tử Li nheo mắt liếc nhìn Hoành Khánh đứng bên cạnh một cái, chấn động kéo xuống móng vuốt đang khoát
lên trên vai mình, mở miệng nói: “Vương gia không phải muốn đến sao?
Đứng trước cửa lại vì sao không đi vào?”

Hồng Anh nguyên bản còn buồn bực nam tử kia không biết thương hương tiếc ngọc,
khả vừa nghe Tử Li xưng người này là Vương gia, không khỏi lập tức khôi
phục tươi cười quyến rũ, lượn lờ na na đi đến trước mặt Hoành Khánh phúc hạ thân tử (hạ thấp người hành lễ =.=) nói: “Hồng Anh thật là đáng chết nha, không biết Vương gia đại giá quang lâm nên đã đắc tội, xin Vương
gia thứ tội.” Nói xong còn nhẹ giương đôi mắt đầy sao điềm đạm đáng yêu
phiêu tới Hoành Khánh liếc mắt một cái.

Hoành Khánh sao chịu nổi nữ tử can đảm khiêu khích như vậy? Cho nên chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đàng kia đỏ mặt.

Hồng Anh kiễng hạ thân đến nỗi chân cứng đơ cũng không thấy Hoành Khánh đến
nâng dậy, trong lòng không khỏi lại khấu trừ cho hắn một điểm phong
tình.

Liên Phan vội vàng chạy tới hoà giải: “Đều đứng ở chỗ này nói chuyện làm chi a?” Lại thuận thế đem Hồng Anh kéo đến
trong lồng ngực, “Ngươi cũng thật kỳ cục, sao không đem Vương gia cùng
Cẩn Du điện hạ mang đến sương phòng?”

“Vâng, vâng, Hồng Anh thật sự là hồ đồ ! Các vị gia xin đi theo Hồng Anh!”

Tử Li không muốn vào cũng phải đi theo vào, ai kêu Vương gia kia đang dắt tay mình kích động chui vào trong a!

Ba người được Hồng Anh và tiểu Đào dẫn đi đến trước một gian sương phòng
sang trọng trên lầu hai, còn chưa có đẩy cửa ra đã có thể nghe thấy bên
trong truyền ra từng đợt âm điệu của đàn trúc và thanh âm thét to thỉnh

rượu.

“Yêu, xem ra bọn Tiêu Ngọc huynh đều đã đến đủ. Chúng ta cũng nên vào đi thôi! Vương gia, bên trong thỉnh.”

Đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong đã ngồi bốn công tử trẻ tuổi, bọn họ mỗi
người ôm một ca kỹ nửa thân đều bại lộ, hoặc uống rượu, hoặc trêu đùa.
Thấy có người tiến vào, đều lấy mắt liếc về phía cửa, đoán trước chính
là An Cẩn Du cùng Liên Phan, chẳng qua hôm nay như thế nào còn có thêm
một nam tử? Nghĩ thế đều lập tức đưa ánh mắt tập trung đến trên người
Hoành Khánh, vừa nhìn thấy, a, đây không phải là Cửu vương gia sao? Bốn
người bọn họ cũng là ở trong triều mò được một chức quan nhỏ nhàn tản
trên danh nghĩa, tuy rằng quan phẩm nhỏ không được vào triều, nhưng là
đối với nhân vật tôn quý như vậy, bọn họ tất nhiên là nhận biết.

Cho nên bốn người vội vàng buông tay ca kỹ ra hướng Hoành Khánh chắp tay nói: “Hạ quan kiến quá Cửu vương gia!”

“Miễn đi! Miễn đi!” Hoành Khánh xuất ra phong thái Vương gia khoát tay nói,
“Mọi người đừng để ý ta, các ngươi cứ tiếp tục uống đi!”

“Phải nha, phải nha, các ngươi cũng không cần giữ lễ tiết, Vương gia khó có
được đến một chuyến không phải là vì muốn hảo hảo thoải mái sao? Các
ngươi như vậy đã có thể quấy rầy hưng trí của Vương gia!” Liên Phan tiếp lời.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bọn họ đều phụ họa , “Vương gia mời ngồi, mời ngồi!”

Hàn huyên một phen bọn họ mới một lần nữa ngồi xuống, sai người đổi mới
tiệc rươu, lại chọn thêm vài cô nương hồng bài trong lâu cũng chính là
mỹ nhân mới đến mà Liên Phan đã nhắc tới. Mới đầu bọn họ bởi vì Hoành

Khánh nên còn chưa dám múa may tay chân, nhưng rượu càng uống càng
nhiều, nữ tử xinh đẹp ôm bên cạnh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau,
trò hề cũng dần dần lộ rõ.

Tử Li nhìn chỗ ngồi một
mảnh dâm ca lãng ngữ, thật sự là như đứng trên đống lửa, như ngồi trên
đống than. Hắn thật sự là chịu không nổi hành động quá mức phóng đãng
này.

”Điện hạ, vì sao nãy giờ không để ý tới ta cũng
không uống rượu? Không phải là trong lòng có tân hoan liền bỏ quên người cũ ta đây chứ?” Một mỹ nữ vạt áo trước mở rộng lộ ra một tảng lớn cảnh
xuân dựa sát trên người Tử Li gắt giọng.

“Không phải.” Tử Li vội vàng lui về phía sau tránh thoát thế tấn công bằng thân thể của nàng.

“Còn nói không phải, này không phải đang trốn tránh ta sao?” Nàng lại tiến lên một bước điềm đạm đáng yêu nói.

“Cẩn Du huynh a, ách” Liên Phan mắt say lờ đờ sương mù xách theo bầu rượu ôm một mỹ nữ thất tha thất thểu đứng lê,n tiến đến bên người Tử Li đánh
rượu giảo lưỡi nói, “Ách, nói như thế, còn, ách, chưa từng thấy ngài
uống qua một ly rượu nha! Mọi người nói đúng không?”

Vài tên nam tử đồng dạng đã quá say cũng mơ mơ hồ hồ bồi đắp thêm: “Đúng
rồi, này không đúng quy củ , ngươi xem ngay cả Vương gia đều nể mặt uống nhiều như vậy, điện hạ sao có thể từ chối mà chỉ đứng nhìn chúng ta vui a?”

Tử Li vừa thấy Hoành Khánh quả nhiên cũng là ửng hồng đầy mặt, đang giương đầu lưỡi đón liếm giọt rượu trên bình ngọc.
Hoành Khánh nguyên bản cũng không tính toán uống rượu hơn nữa còn là
uống đến say như vậy, hắn chỉ là tò mò muốn tiến vào nhìn một cái thanh

lâu rốt cuộc vì cái gì làm cho nhiều nam nhân lưu luyến quên đường về
như vậy, lúc đầu nhìn thấy một đám ca kỹ quần áo bại lộ thì hắn thật
đúng là thoáng giật mình một chút, mấy nữ tử này chẳng lẽ không sợ người khác nói các nàng không tuân thủ nữ tắc sao? Tiếp theo lại nhìn thấy
mấy người nam nhân kia vẫn thích hướng lên thân nữ nhân cọ cọ lén lấy
tay trêu chọc những nơi mẫn cảm của hồng bài, cũng dần dần hiểu được hàm nghĩa bên trong thanh lâu. Hắn vốn muốn lôi kéo Tử Li dẹp đường hồi
cung, ai ngờ Liên Phan tiến lên nói xin nể mặt uống một chén, dù sao
cũng phải cho hắn mặt mũi a, cho nên uống ngay một chén, tiếp theo lại
có vài người đi lên nói uống với Liên Phan sao có thể không uống với bọn họ? Cho nên lại uống ngay! Tiếp theo một vòng cuối cùng Hoành Khánh
cũng duy trì không được —— nằm úp sấp !

“Điện hạ,
ngươi nể mặt ta uống một chén đi?” Cái chén tiến đến bên miệng, Tử Li
vừa định cự tuyệt, miệng vừa hé ra thì giọt rượu nóng rát lập tức khuynh đảo vào trong miệng.

“Khụ khụ,”

“Điện hạ cũng phải nể mặt uống với ta, đến!”

Miệng còn chưa có khép lại thì lại thêm một ly đổ vào trong.

“Đến, còn có ta!”

“Ô ——”

,

Cho nên, đến khi Hoành Húc đi vào Hương Uyển Lâu đẩy ra cánh cửa sương
phòng thì nhìn đến chính là cảnh tượng lang thang tục tĩu, mùi rượu nồng lên tận trời.

Hắn đá văng ra một đôi nam nữ đang
quay cuồng bên chân, sau đó đen mặt bước qua đống xiêm y đầy đất kéo
Hoành Khánh đang say tựa vào bàn.


“Ngươi hỏi ta yêu
ngươi sâu đậm, ta yêu ngươi có mấy phân, chuyện của ta cũng thâm, tình
yêu của ta cũng thực, ánh trăng đại biểu lòng ,” một trận gào khóc thảm
thiết nghiêm trọng chạy khắp phòng truyền đến.

“Điện, điện hạ, ngài tha ta đi, mệt mỏi quá a!”

“Không, không được, còn không có nhảy xong mà? Đến đến đến, xoay quanh, chuyển a ngươi, thực ngu xuẩn, đứng lên, mau đứng lên nhảy. Thiết , vô dụng.
Hảo, ngươi, ngươi tới theo giúp ta nhảy.”

Tử Li luẩn
quẩn chuyển vòng loạng choạng bước ra, bỗng nhiên đụng vào một bức tường vững vàng, hắn vuốt lên mặt tường có điểm mềm mềm trước mặt rồi dần dần hướng lên trên, “A, tường này như thế nào có khuôn mặt a?”
(=]]]]]]]]đập thử đi e)

Giơ tay giật nhẹ, sờ sờ,
“Thật thú vị … ngươi, đến, cùng đại gia ta nhảy” nói xong kéo tay Hoành
Húc bắt đầu tả hữu lay động.”Không nhảy, vậy cho gia hôn một cái, đến”

Hiện tại mặt của Hoành Húc quả thực có thể cùng đáy nồi so sánh. Hắn lạnh
lùng nhìn chằm chằm Tử Li ở trước mắt thần tình ửng đỏ, mắt say lờ đờ
mông lung, quần áo không chỉnh tề đô đô đôi môi đỏ tươi tiến đến ngoài
miệng mình hôn một cái thật mạnh.

“Ba”

“Thêm một cái, ba, ba ba”

Hoành Húc tùy ý để cánh môi mềm mại có chứa mùi rượu của hắn dừng ở khóe
miệng lẫn trên cằm mình. Ánh mắt trầm xuống :”Hiện tại chính là ngươi
chủ động, đến lúc đó cũng đừng đến oán trẫm!”

Nói xong khiêng lên Tử Li cùng Hoành Khánh nhảy ra cửa sổ trở mình lên nóc nhà hướng hoàng cung bay đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui