Chất Tử Điện Hạ

Khi Tử Li còn đang
dùng thức ăn sáng thì Mặc Thủ cũng đã mang theo một dược hạp (hộp thuốc) đi tới cửa. Mấy thị nữ khác nhìn thấy người đến là thị đồng đưa thuốc,
đều vội vàng đưa hắn vào trong.

“Điện hạ, dược đưa tới !” Mặc Thủ cẩn thận ôm dược hạp đi đến trước mặt Tử Li cúi đầu nói.

Tử Li gian nan nuốt xuống miếng rau trong miệng cau mày nói: “Trước đem đến chổ khác đi, đợi lát nữa rồi uống!”

Minh Nguyệt nghe Tử Li nói lại đi tới, không khỏi khuyên can: “Điện hạ điều
này sao có thể, nếu lầm canh giờ dược hiệu sẽ phát huy không được đầy đủ ! Huống hồ dược lạnh cũng sẽ uống rất đắng!”

Tử Li
biết có một nữ bao thanh thiên thiết diện vô tư như Minh Nguyệt coi
chừng dùm, bản thân mình dù có muốn trốn cũng sẽ không xong! Hắn đành
phải bất đắc dĩ thở dài hướng Mặc Thủ nói: “Vậy hiện tại đưa cho ta đi!”

Mặc Thủ lĩnh mệnh, vội vàng mở ra dược hạp thật cẩn thận nâng ra một chén
thuốc đen thui còn một chút nhiệt khí đưa đến trước mặt Tử Li.

Tử Li bĩu môi tiếp nhận, hít sâu vài cái, sau đó một hơi rầm ừng ực đem
thuốc tọng vào trong bụng, cuối cùng đến khi còn lại ước chừng một phần
tư thì thật sự là chịu không nổi , chỉ thấy hắn đem bát đặt lên trên bàn liền cúi thân mình bắt đầu nôn ra một trận.

Trải qua vài lần kinh nghiệm, Minh Nguyệt cùng Xuân Lam đối với phản ứng của Tử
Li đã thuộc nằm lòng, cho nên bọn họ đợi Tử Li tiếp nhận chén thuốc đã
đem đường cùng nước trà chuẩn bị thỏa đáng, thấy Tử Li bắt đầu nôn khan
liền chạy nhanh đưa lên nước trà cho hắn súc miệng, sau đó lại đưa lên
miếng đường cho hắn ngậm.

Tử Li hoàn thành công tác
đầy đủ xong, ngừng nghỉ trong chốc lát rồi nói: “Rốt cục cũng không có
việc gì ! Ai, mỗi lần biễu diễn thật đúng là muốn lấy mạng, chẳng những
đắng mà còn thối! Làm cho người ta vừa ngửi đã muốn phun! Cũng không
hiểu được người khác vì sao luôn nói dược thơm dược thơm mà không nói
dược thối dược thối!” (ám thị đó e=]]]]])

Minh Nguyệt Xuân Lam nghe vậy không khỏi hé miệng nở nụ cười.

Xuân Lam trêu ghẹo nói: “Điện hạ, dược những người đó uống đều là lấy bạch
chỉ, huân thảo, đỗ nhược, đỗ hành cùng hao bản ngao ra mà!” (toàn là
thuốc đông y đấy, aj muốn hiểu rõ vui lòng hỏi bác Gồ)

“Ha ha!” Tử Li không hiểu rõ lắm nên chỉ đành cười gượng vài cái.

“Điện hạ, nếu ngài đã uống xong dược, vậy Mặc Thủ cáo lui trước!”

“Ai, Mặc Thủ từ từ, ngươi lưu lại trong chốc lát được không? Ta còn có vài
lời muốn cùng ngươi nói!” Đợi sau khi Minh Nguyệt cùng Xuân Lam lui ra
ngoài, Tử Li mới nói, “Mặc Thủ ngươi không phải đang giận ta?”

“Mặc Thủ không tức giận!”

Tử Li đi đến trước mặt Mặc Thủ, “Thật sự? Ngươi không có giận ta giấu diếm thân phận với ngươi?”

“Ân. Mặc Thủ không có tức giận, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi!” Mặc
Thủ ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Tử Li nghiêm túc nói. Lúc trước Tử Li
bỗng nhiên không còn xuất hiện nữa, Mặc Thủ vẫn thực lo lắng, hắn không
biết Tô đại ca có phải hay không bị chủ tử phạt hoặc là xảy ra chuyện gì khác, hắn thực hối hận tại sao mình không hỏi rõ ràng Tô đại ca là ở
cung nào, nếu sớm biết thì chính mình cũng có thể đi hỏi thăm! Mặc Thủ
còn thường xuyên đến tiểu viện kia chờ đợi, đợi một ngày có thể lại nhìn thấy Tử Li! Khả nhiều lần đều thất vọng rồi, thẳng đến lần đó theo Lý
đại nhân đến khám bệnh ở tẩm cung bệ hạ mới gặp được Tử Li! Chẳng qua
cuộc hội ngộ như vậy thật sự là ngoài ý muốn của hắn! Hắn vẫn nhớ rõ
thiếu niên nằm ở trên giường lúc ấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dưới
hàm tràn đầy máu tươi, thân mình nho nhỏ nép trong long sàn thật to, bộ
dáng suy nhược làm cho người ta nhìn đã cảm thấy đau lòng không thôi!

Tử Li biết Mặc Thủ cũng không có hỏi lại mới nhẹ nhàng thở ra: “Không tức
giận là tốt rồi! Vậy ngươi về sau còn nhận thức Tô đại ca ta đây không
nha?”

“Ách, nhưng Tô đại ca cũng không phải Tô đại
ca, điện hạ cùng Mặc Thủ thân phận cách xa, Mặc Thủ không dám vượt qua!”

“Cái gì điện hạ hay không điện hạ, cách xa hay không cách xa!” Tử Li đặt lên bả vai Mặc Thủ nói, “Mặc lão đệ nha, ngươi nên biết điện hạ ta đây
chẳng qua chỉ là danh hiệu trên danh nghĩa, nói đến thân phận của ta,
nói trắng ra chỉ là một tù nhân. Ngươi nói như vậy có phải hay không
khinh thường ta nên không muốn cùng ta dính tới quan hệ gì nha?”

“Không phải, không phải!” Mặc Thủ nghẹn họng hoảng đến liên tục lắc tay nói, ” trong lòng Mặc Thủ chưa từng nghĩ như vậy!”

“Nếu không nghĩ tới, vậy bây giờ còn nhận biết Tô đại ca ta đây hay không?”

“Ân.” Mặc Thủ có chút ngượng ngùng gật đầu.

“Lúc này mới là anh em a!” Tử Li vỗ vỗ bờ vai của hắn hào khí nói, “Về sau
ngươi có Tô đại ca hậu thuẫn a, có ai khi dễ ngươi ngươi lập tức tới tìm ta, ta giúp ngươi xử hắn!”

“Ách! Hảo! Bất quá, Mặc Thủ có điểm nghi vấn, điện hạ vì sao phải gọi mình là họ Tô? Điện hạ không phải họ An sao?”

”Này, vấn đề này có điểm phức tạp, cứ xem nhẹ nó đi! Bất quá ngươi chỉ
cần biết rằng ta gọi là Tô Tử Li, là Tô đại ca của ngươi là được rồi!”

“Nga!”

Tử Li càng kéo hắn lại gần giả bộ làm tỉnh hỏi: “Khụ khụ, Mặc Thủ nha, còn nhớ rõ chuyện lần trước lúc ta giúp ngươi đảo dược, tay đụng tới một
loại dược phấn (thuốc bột), sau đó làn da của ta liền ngứa lên vừa đau
lại nóng không?”

“Đương nhiên nhớ rõ! Trước đó ta đã
nói với ngài không thể loạn chạm vào nó!” Mặc Thủ có chút kỳ quái Tử Li
vì cái gì bỗng nhiên nhắc tới việc này.

“Hiện tại dược phấn kia ngươi còn không?”

“Có, trong dược khố có rất nhiều mà!”

“Ngươi có thể lấy đến không?”

“Này đương nhiên, ta là người trông nom dược khố a!”

“Vậy thì tốt quá! Ngươi có thể lấy một chút đưa cho Tô đại ca của ngươi không?”

“Có thể, trở về ta cùng Lý đại nhân nói một tiếng, hắn hẳn là sẽ cho!”

“Không phải, không phải, ta là nói ngươi đưa cho ta, lấy trộm, không thể để cho người thứ ba biết đến nga!”

“Ách, là cho ta đi trộm sao?” Mặc Thủ nháy mắt mấy cái hỏi.

“Này, này không tính là trộm, chỉ có thể nói là lén lấy, được không? Ngươi là trông nom dược khố đúng không? Như vậy ngươi còn có quyền lợi lấy vài
thứ, biết không?”

Mặc Thủ mờ mịt lắc đầu.

“Được rồi, được rồi, nói như vậy đi, cùng ngươi giữ dược khố còn có những
người khác đúng hay không? Những người đó khẳng định không được đầy đủ
bổn phận thành thật giống như ngươi vậy đúng hay không? Bọn họ khẳng
định cũng sẽ âm thầm trộm lấy dược liệu trong dược khố đúng hay không?
Nếu dưới tình huống bọn họ lấy mà ngươi không lấy, bọn họ sẽ cảm thấy
được ngươi quá mức thanh cao, cùng bọn họ căn bản không phải một loại
người, cho nên bọn họ sẽ ngầm xa lánh ngươi, hãm hại ngươi! Vì để ngươi
có thể có một hoàn cảnh làm việc và mối quan hệ giao tiếp với người tốt
hơn, ngươi phải hi sinh vấy bùn lên thân, bọn họ mới không cảm thấy được ngươi là ngoại tộc, mới có thể không kháng cự ngươi thậm chí chấp nhận
ngươi!”Tử Li mang lời nói thấm thía vỗ vỗ bờ vai của y nói, “Cho nên Mặc Thủ, ngươi phải trộm dược, nga không, là lén lấy dược! Đi thôi, đi lấy
loại dược phấn ta đã nói với ngươi cho ta, sau đó chứng minh cho bọn hắn xem, ngươi cùng bọn họ là giống nhau!” (mẹ ôi =]]]]]])

Mặc Thủ lăng lăng nhìn Tử Li, trong mắt rộng mở quang mang làm cho Tử Li nhịn không được chột dạ rụt lui đầu.

“Ta cuối cùng cũng biết vì cái gì bọn họ luôn nơi chốn khó xử ta , cám ơn
Tô đại ca đã chỉ điểm! Ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi
người lén lấy được dược! Tô đại ca ta đi trước, sau khi lấy dược xong ta sẽ lập tức đưa tới cho ngươi!”

Tử Li nhìn bóng dáng Mặc Thủ vội vàng đi ra, bỗng nhiên có chút hối hận vì sự xui khiến của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui