Chất Tử Điện Hạ

Trong phòng ngủ hết
sức xa hoa, tiếng rên rỉ lẫn dồn dập thở dốc bởi tình dục khi thì phấn
khởi khi thì biếng nhác từ sau sa mạn trên giường phát ra, hai hình ảnh
phản chiếu lên sa trướng, có thể thấy được nam tử đang phủ phục ở phía
trên đang trước sau tiến lên, động tác rất mạnh khiến khung giường cũng
lay động theo. Một phòng ánh nến quất sắc (màu quýt) cùng xạ hương kéo
dài không tiêu tan lại càng kích thích cảnh tượng thêm phần tối dâm mĩ.

“Ân a, điện, điện hạ,” nữ tử rên rỉ thở gấp không ngừng.

Nam tử không nói một lời, chính là siết chặt cánh tay ngọc của nữ tử, đắm
chìm trong loại vận động thuần túy của tứ chi, sau vài cái tiến lên
nhanh hơn, cùng với một tiếng ngâm sợ run của nữ tử, trận phát tiết nhục dục này rốt cục tuyên bố kết thục.

Nam tử phi y đi
xuống giường, biểu tình âm lãnh nhìn chằm chằm ba sát thủ đang quỳ phục
trên mặt đất trước mắt nói: “Sự tình làm như thế nào?”

Ba người không dám phát ra tiếng, cúi đầu càng thấp hơn!

Nam tử cười lạnh một tiếng nói: “Như vậy chính là thất bại ?”

Sát thủ bên dưới nhịn không được bắt đầu run rẩy.

Nam tử sắc mặt nhăn nhó, nhấc chân tàn nhẫn hướng một người trong đó hung
hăng đá vào, đối phương đánh vài cái lăn vòng, phốc ra khẩu huyết, nhưng lại lập tức bò lại chỗ cũ quỳ nghiêm.

“Người chưa có giết, các ngươi còn có mặt mũi trở về? Bản điện hạ chưa bao giờ dưỡng phế vật!”

“Thuộc hạ đáng chết, thỉnh Đại điện hạ lại cho chúng ta thêm cơ hội một lần.” Ba người thanh âm phát run nói.

“Món nợ lần này bản điện hạ nhớ kỹ, nếu lần sau các ngươi không mang về đầu của An Cẩn Du, liền tự xử đi.”

“Dạ, điện hạ.”

Hỉ Lai khách điếm là một lão điếm ít nhất cũng có hơn bốn mươi năm lịch
sử, đương nhiệm chưởng quầy là tiếp nhận từ cha của hắn, mặt tiền điếm
chỉ có một người kinh doanh. Nó nằm ở một con đường nhỏ cách quan đạo
khá xa, vị trí địa lý hẻo lánh đến mức làm cho người ta hoài nghi nó đến tột cùng là đang ẩn cư hay là đang kinh doanh buôn bán!

Bởi vì là tiểu bản sinh ý nên khách nhân cũng không nhiều, chưởng quầy cũng không có thuê tiểu nhị ca, thậm chí ngay cả đầu bếp cũng là từ lão bà
của hắn đảm đương, toàn bộ mặt tiền cửa hàng cũng chỉ có đôi vợ chồng
trung niên xử lý .

Ngày dần trôi, trong điếm cư nhiên một người khách nhân cũng không có, bất quá, chưởng quầy cùng lão bà
của hắn cũng vui vẻ đến thanh nhàn, giống như mùa ế ẩm, bọn họ bình
thường là xuống bếp làm mấy thứ thức ăn, xuất ra mễ tửu (rượu gạo) tự
mình ủ uống mấy chén.

Hiện nay đã là hoàng hôn, hai
phu thê tự định chủ ý không có khách nhân đến đang chuẩn bị đóng cửa,
bỗng nhiên nhìn thấy trên nhại đạo rất xa có ba điểm đen di động, đợi
đến gần mới xác định kia quả thật là ba người qua đường đang cưỡi ngựa.

“Đại thúc, đừng đóng cửa, chúng ta muốn tìm nơi ngủ trọ a.” Một nam tử ước
chừng hơn hai mươi, mặc thanh bố trường sam, mang râu ngắn khẩn trương
kêu lên.

“Thủ hạ lưu môn, thủ hạ lưu môn(phiên bản
của thủ hạ lưu tình=]])!” Bên cạnh hai đại hài tử bẩn hề hề cũng oa oa
kêu lên.

Chưởng quầy ha hả cười, nói: “Này không phải chờ ba vị sao!”

Ba người nhảy xuống ngựa phủi phủi đầu đầy tro bụi, theo chưởng quầy đi vào tiểu khách điếm cổ xưa.

“Đại thúc, trước mang chút gì lên ăn đi, bụng đều đói đến kêu lên!”

“Hảo a, xin chờ một một lát!” Chưởng quầy bưng lên nước trà cho ba người,
rồi sau đó xoay người vào tiểu môn ở sau quầy, chỉ chốc lát sau liền
nâng mấy món đồ ăn đi ra, “lão bà của ta chỉ biết làm chút thức ăn hương dã, ba vị khách quan xin đừng chê bai.” Chưởng quầy vui tươi ha hả nói.

“Thơm quá! Đại thúc thật sự là quá khiêm nhượng, ở chỗ ta loại thực phẩm
hương dã thiên nhiên không ô nhiễm này so với kê áp ngư (gà vịt cá) còn
trân quý hơn nhiều!”

“Tô lão đại, chúng ta đói bụng!” Bên cạnh hai tiểu hài tử ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thức ăn còn
đang ở trong tay chưởng quầy, trăm miệng một lời nhắc nhở.

“Nga, xem ta hồ đồ , chỉ lo nói mà quên trong tay còn bưng, để cho hai vị
Tiểu ca chê cười.” Hai phu thê vội vàng đặt hảo đồ ăn, “Không quấy rầy , ba vị chậm dùng!”

“Đại thúc, từ từ, chỗ các ngươi có rượu không?”

“Khách quan muốn uống rượu? Có thì thật ra có, bất quá đều là mễ tửu nhà tự nhưỡng, không thể đặt lên mặt bàn.”

“Không quan hệ, có thể mang đến cho ta một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Nói xong liền đi tới hầm ủ rượu.

“Tô lão đại, ta cũng muốn uống rượu.” Lâm Tồn Thủ vừa lùa cơm vừa nói. Đúng vậy, ba người này chính là Tử Li cùng lưỡng ca Tồn Công Tồn Thủ.

Tử Li gõ đầu Tồn Thủ nói: “Còn nhỏ tuổi uống cái gì rượu!”

“Nhưng ngươi cũng uống?” Tồn Thủ miệng chứa đầy đồ ăn không phục nói.

“Ai nói ta muốn uống! Đây là có công dụng khác hiểu hay không?” Tử Li tức giận lại xao xao đầu của hắn.

“Đừng xao, mỗi lần gõ sẽ bị ngốc!” Tồn Công có chút đau lòng sờ sờ đầu đệ đệ nói.

“Thiết! Mê tín!” Trên đường đã lĩnh giáo qua trình độ bao che khuyết điểm của
ca ca này cho nên Tử Li chỉ bĩu môi, tiếp theo vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, dưới sự hướng dẫn của chưởng quầy bước lên thang lầu kẽo kẹt
rung động đi tới một gian sương phòng hơi hơi phiếm vị mốc.

“Thật sự là ngượng ngùng, bởi vì là phòng ở cũ nên hương vị nặng chút!”

Không cần ở nơi dã ngoại tràn đầy xà trùng đóng quân đã là rất tốt , cho nên
gian phòng như vậy, Tử Li vẫn là có thể tiếp nhận.

Nhưng hai tiểu quỷ Công Thủ lại khủng hoảng hít hít cái mũi nói: “Thực thối!”

Tử Li trở mình xem thường, không tư cách nói lời này nhất chính là hai người bọn họ .

“Là trên người các ngươi thối hay là phòng ở này thối? Hình như từ lúc ta
bắt đầu nhận thức các ngươi, cũng không gặp qua các ngươi tắm!”

“Ách, này, đây là vì ngụy trang!” Công Thủ giảo biện nói.

Tử Li nheo mắt liếc bọn họ một cái nói: “Muốn ngụy trang thì tìm ta nha!
Ta chính là cao thủ! Cổ hương vị kia trên người các ngươi, ta sớm đã
muốn nói ra!”

“Ngươi chê chúng ta?”

“Nói thực ra, đúng vậy!”

Hai huynh đệ biểu tình thụ thương.

“Được rồi, đừng giả bộ ! Hiện tại lập tức đi tẩy sạch cho ta, nếu không đừng tìm ta cùng ngụ một phòng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui