Người mặt dày vô sỉ thì sẽ sớm có vợ thôi, và buổi chiều hôm đó Hứa Nguyệt Y thật sự đã được Tạ Mục Trì đưa về Tạ gia.
Ban đầu cô còn ngại ngùng, định bảo anh mời nhiều người đến cùng cho bớt sợ, nhưng ai mà có ngờ Tạ Mục Trì lại phán một câu xanh rờn:
- Bé yêu à, em về nhà chồng ra mắt mà còn đưa trưởng bối đi cùng.
Lẽ nào em gấp gáp như vậy sao?
Dừng một chút, Tạ Mục Trì lại giả vờ ngại ngùng, nói:
- Nhưng mà bây giờ chưa được đâu, bé yêu ngoan, cố gắng chờ anh thêm vài năm nữa, tới đó anh sẽ mang sính lễ đến cưới em mà, đừng gấp.
Bị Tạ Mục Trì hiểu sai ý của mình nên cô cũng nhanh chóng giải thích, nói rằng cô không có ý đó.
Nhưng ai mà có ngờ Tạ Mục Trì lại bày ra dáng vẻ tủi thân, hờn dỗi, tuy là hờn dỗi nhưng vẫn nắm lấy tay cô, ánh mắt có chút rưng rưng, nói:
- Bé yêu không yêu anh… Bé yêu không muốn gả cho anh… Bé yêu thay lòng đổi dạ rồi… Bé yêu quá đáng lắm…
- Không có, không phải mà… Ý em không phải như vậy, anh đừng có bóp méo ý của em chứ?
- Vậy em có gả cho anh hay không?
- Gả mà… Ủa?
Ngay lúc này Tạ Mục Trì liền thu lại nước mắt chưa kịp rơi, còn hôn một cái lên gương mặt của Hứa Nguyệt Y, nói:
- Vậy là em đã hứa rồi đấy, em sẽ gả cho anh.
Hứa Nguyệt Y ngơ ngác… Cô vậy mà bị gài rồi?
Cái tên Tạ Mục Trì này đúng là vừa vô sỉ vừa xấu xa!
[…]
Về đến Tạ gia thì Hứa Nguyệt Y càng căng thẳng hơn, tuy rằng không phải lần đầu gặp mặt mẹ của anh, nhưng lúc trước chỉ là thân phận bạn bè thôi, nên khi đó thấy cũng không có gì đặc biệt lắm… Nhưng lần này… Lần này có chút khác biệt hơn rồi, cô phải làm sao đây?
Còn chưa đi vào nhà thì Tạ Yếm Tranh đã chạy đến trước mặt hai người họ, thẳng chân đá Tạ Mục Trì ra khỏi cô, còn ôm lấy tay của cô, vui vẻ nói:
- Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới rồi, cha mẹ đang đợi chị đó.
Đi thôi, chúng ta vào nhà thôi.
Hứa Nguyệt Y đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tạ Mục Trì, nhưng anh đang bận lườm liếc con em gái quý hóa của mình.
Quả nhiên là em gái vàng, em gái bạc có khác ha, lúc nó còn nhỏ thì anh nâng như trứng, hứng như hoa, yêu thương như ngọc ngà châu báu, bây giờ nó lớn rồi, có chị dâu rồi, liền thẳng tay đẩy anh ra xém té cắm đầu luôn mà.
Em gái này đúng là muốn tạo phản rồi mà!
Đi vào bên trong nhà, Hứa Nguyệt Y nhìn thấy Khương Tuệ Lương và Tạ Triết đang ngồi ở ghế sofa, còn chưa kịp để cô chào hỏi thì Khương Tuệ Lương đã bước đến chỗ cô, rồi lại kéo cô ngồi xuống ghế, vừa nắm tay cô vừa nói:
- Sao lại gầy đi nữa rồi? Lần trước mẹ gặp con ở khu quân sự cũng đâu có gầy như vậy.
Có phải là chỗ đó ăn uống không ngon không?
- Dạ không có, ở học viện rất tốt ạ, hơn nữa bình thường con cũng không có ăn đồ của nhà ăn… Đều là ăn đồ của cô ạ.
- Cô cái gì mà cô, gọi mẹ.
Bây giờ hai đứa đã là người yêu của nhau rồi mà, đừng nói cả trường hay cả Đế Đô biết, có khi cả nước đều biết rồi.
Y Y ngoan, gọi mẹ đi nào.
- M… Mẹ ạ.
- Ngoan, con ngoan lắm.
Khương Tuệ Lương bây giờ đã hạnh phúc đến mức cười tít cả mắt, cuối cùng thì sau mười tám năm nuôi thằng con trai, cũng có ngày nó làm được chuyện có ích cho bà ấy rồi.
Hài lòng, rất hài lòng!
- Phải rồi, con đói chưa? Chúng ta ăn tối nhé, đi thôi, đi vào ăn cơm.
Khương Tuệ Lương vẫn nhiệt tình kéo tay của cô vào phòng ăn, còn ba cha con nhà này thì cứ như là không khí vậy, chẳng ai thỉnh mà cũng không ai mời.
Tới khi Hứa Nguyệt Y nhìn sang thì Khương Tuệ Lương mới nói:
- Ba người có ăn không? Không ăn thì lượn.
Tạ Mục Trì và Tạ Yếm Tranh thở dài nhưng vẫn phải lết vào ăn cơm, Tạ Triết cũng quá quen với chuyện này rồi, ông ấy cũng biết tự giác đi vào bên trong.
Cứ như thế, một nhà năm người lại cùng nhau ngồi ăn vui vẻ, chỉ vì Tạ Ân Quốc đang ở học viện, không thể tự ý về nhà, nếu không thì một nhà sáu người cũng sẽ đông đủ rồi.
Đột nhiên đang ăn thì Khương Tuệ Lương lại nói:
- Phải rồi Y Y, hay là cha mẹ đến Nhâm thành nói chuyện với gia đình con.
Cho con và Mục Trì đính hôn trước, đợi khi nào hai đứa muốn kết hôn thì kết hôn, được không?
- Đ…Đính hôn ấy ạ?
- Phải đó, đính hôn.
Hứa Nguyệt Y nhìn anh, nhưng Tạ Mục Trì lại có vẻ như khá hào hứng với chuyện này, không chỉ thế mà anh còn nói:
- Mẹ, trước tiên thì con phải về Nhâm thành với Y Y trước đã, con phải lấy được lòng của nhà vợ tương lai chứ.
Coi ngơ ngác… Ý của cô đâu phải như thế này? Cô đâu có nói là anh phải lấy lòng nhà cô chứ… Cái tên này, sao cứ bóp méo ý của cô vậy chứ?
#Yu~.