Qua ngày hôm sau thì Vương Duật Thành quả nhiên đã có mặt ở Hoắc gia từ sớm, vừa nhìn thấy cậu ấy thì Phù Ngân Cát đã rất ngạc nhiên… Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng ở đây có rất nhiều mỹ nam rồi, nhưng không ngờ dáng vẻ của Vương Duật Thành lại hoàn toàn khác biệt, nhất là nụ cười dường như tỏa sáng của cậu ấy.
Hoắc Ninh Tường nhìn thấy cái ánh mắt mê trai của Phù Ngân Cát liền không vui, cậu ta liền hắng giọng một cái, còn ho khan để nhắc nhở nữa chứ, nhưng hình như là Phù Ngân Cát không quan tâm đến lắm.
Lúc này Hoắc Ninh Tường mới nói:
- Duật Thành, hôm nay em rảnh rỗi nhỉ?
- Vâng, cô út đã nói rằng hôm nay em sẽ đưa mọi người đi chơi. Vậy không biết mọi người đã có kế hoạch gì chưa?
Giọng nói của Vương Duật Thành quả thật rất tuyệt vời, cộng thêm cái gương mặt đẹp trai kia nữa thì ai mà chịu cho nổi.
Lúc này Hoắc Ninh Tường liền tức giận rồi bỏ ra ngoài trước, nhìn thấy cậu ta tức giận rồi Phù Ngân Cát mới ngơ ngác, ủa anh em họ lâu ngày không gặp lại tức giận cái gì vậy không biết nữa.
Khi này Vương Duật Thành mới nhìn Phù Ngân Cát, sau đó lại nói nhỏ gì đó với Hứa Nguyệt Y, cô nghe xong liền ra sức gật đầu như gà mổ thóc, biểu hiện mờ mờ ám ám đó làm cho Tạ Mục Trì hơi không vui.
Nhưng còn chưa để anh có ý định ghen tuông thì Hứa Nguyệt Y đã kéo anh lại, sau đó nói:
- Cậu Thành cũng nhìn ra cậu nhỏ thích Cát Cát đó, anh có nhìn thấy không?
Nghe đến đây thì Tạ Mục Trì mới giật mình… Phải rồi ha, dù rằng người ở trước mặt nhỏ tuổi hơn anh, nhưng theo vai vế thì vẫn lớn hơn anh một bậc, lại còn được xem là bậc trưởng bối của Hứa Nguyệt Y, vậy mà anh ở đây ghen tuông gì chứ, đúng là điên rồi.
- Nhưng em không nghĩ hiện tại cậu nhỏ đang rất không vui sao?
- Anh yên tâm, cậu Thành đã sớm có ý trung nhân rồi, mợ tương lai rất đáng yêu luôn đó.
- Sao em biết?
Hứa Nguyệt Y cũng kéo anh lại, còn nói nhỏ rằng cô đã nhìn qua người con gái được siêu học bá Vương Duật Thành thích rồi, tuy rằng hai người chưa chính thức ở bên nhau, nhưng phải nói rằng mắt nhìn của cậu Thành rất cao… Người bình thường không thể lọt vào mắt xanh của cậu ấy đâu.
Tạ Mục Trì nghe vậy cũng chỉ biết đưa tay véo mũi của cô, sau đó nói:
- Em đó, còn tưởng em trầm tính, hóa ra em bé của anh lại nghịch ngợm như vậy.
- Ai là em bé của anh chứ?
- Ah! Anh nói sai rồi… Là mẹ của em bé chứ nhỉ?
Hứa Nguyệt Y liền đánh anh một cái, tên này đúng là càng ngày càng vô sỉ rồi. Ở nơi này còn là Hoắc gia nữa đó, chứ không phải là Đế Đô, ăn nói linh tinh một chút nữa lại bị mẹ mắng cho xem.
Sau khi bàn bạc với nhau xong thì họ cũng đã quyết định sẽ cùng nhau chuẩn bị vài vật dụng cần thiết, rồi cùng nhau đi leo núi để cắm trại, nghe nói rằng Nhâm thành có một ngọn núi mà có cảnh hoàng hôn hay bình minh rất đặc biệt, vì thế nên họ đã quyết định đi đến đó.
Vương Duật Thành chỉ nhìn sang Phù Ngân Cát một chút, vốn dĩ đang định nói gì đó với cô ấy, còn chưa kịp mở miệng đã bị Hoắc Ninh Tường kéo lại, còn nói:
- Em họ, em bình thường có leo núi không?
- Em không, công việc bận rộn, em không có thời gian.
- Vậy thì lần này chúng ta phải so tài rồi. Lần trước em thắng anh, lần này anh phải phục thù.
Bề ngoài là chuyện phục thù của hai đại nam nhân, nhưng nguyên nhân sâu xa để Hoắc Ninh Tường khiêu chiến chính là Phù Ngân Cát.
Cơ mà… Vương Duật Thành đâu có ý gì với Phù Ngân Cát của anh họ đâu? Thứ cậu ấy nhìn từ nãy đến giờ là chiếc vòng cổ trên cổ của Phù Ngân Cát, cậu ấy chỉ muốn hỏi thôi mà, sao mà ông anh họ này lại khắt khe như vậy chứ, thật đúng là ghen đến mù quáng rồi.
Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì chỉ nhìn nhau cười, cái này gọi là gì?
Cái này gọi là tình trong như đã, mặt ngoài còn e đây mà.
Kiều Luân Vũ từ sáng đã thấy chán nản rồi thở dài rồi, tại sao ai nấy đều có thể có một tình yêu ngọt ngào, mà cậu ta lại không có chứ?
Crush của cậu ta…
Nhìn sang Hoắc Ninh Tích một chút, thấy cô vẫn ung dung nhàn nhã ngồi ở ghế sofa rồi bấm bấm gõ gõ cái gì đó, Kiều Luân Vũ muốn bỏ cuộc quá đi… Tại sao tán tỉnh học bá lại khó khăn như thế chứ?
Ngồi xuống ở bên cạnh Hoắc Ninh Tích, lúc này tầm mắt của Kiều Luân Vũ mới vô tình nhìn qua những gì đang hiện lên trên điện thoại của cô ấy… Hóa ra từ sáng đến giờ Hoắc Ninh Tích đang tổng hợp lại những chỗ mà cậu ấy hay làm sai, còn giúp cậu ấy đưa ra một phác đồ học tập cực kỳ rõ ràng nữa chứ.
Đột nhiên lúc này Kiều Luân Vũ cảm thấy cứ từ từ cũng tốt, quả nhiên học bá nhà cậu ấy không có bỏ rơi cậu ấy mà.
- Nhìn cái gì?
- Nhìn cậu đó.
#Yu~