Mọi thứ đã được chuẩn bị xong thì bảy người cũng xuất phát đến chỗ để cắm trại, hiển nhiên việc đầu tiên mọi người cần làm chính là kiểm tra tư trang xem đã đủ chưa, ai nấy đều khá háo hức, đặc biệt là Phù Ngân Cát.
Nhưng mà… Vương Duật Thành đã tìm cách tiếp cận cô ấy chỉ để hỏi chuyện về chiếc vòng cổ, nhưng cậu ấy cứ hễ sáp lại là liền bị Hoắc Ninh Tường kéo ra, gương mặt của Vương Duật Thành có hơi thống khổ một chút, sau đó liền đi theo bên cạnh Hoắc Ninh Tường, lại nói:
- Anh họ, anh thích chị Ngân Cát đúng không?
Bị nói thẳng vào tim đen khiến cho Hoắc Ninh Tường giật mình, cậu ấy còn không quên nhìn về phía của Phù Ngân Cát một chút, nhưng rồi sau đó liền giả ngu nói:
- Nói linh tinh gì vậy?
- Anh yên tâm, em không có ý gì với chị ấy cả, hơn nữa em cũng đã có người mình thích rồi, chị Ngân Cát không phải mẫu người em thích. Em chỉ muốn hỏi chị ấy về sợi dây chuyền thôi, em đang định tặng làm quà sinh nhật cho cô gái em thích.
Dừng một chút, Vương Duật Thành lại vỗ vai Hoắc Ninh Tường, nói:
- Anh yên tâm đi, em không có ý định cướp chị dâu đâu. Hơn nữa cô út cũng chỉ nhờ em làm hướng dẫn viên ngày hôm nay, ngày mai em cũng có việc rồi.
Nghe xong Vương Duật Thành giải trình thì Hoắc Ninh Tường mới ngơ ngác… Hóa ra là cậu ấy đã nghĩ nhiều rồi sao? Thì ra là vì cậu ấy quá để ý đến con gái nhà người ta nên mới làm ra những hành động buồn cười đó, xem ra lần này Hoắc Ninh Tường chết chắc rồi.
Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì đi ngay ở phía sau cũng không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là Hứa Nguyệt Y, hóa ra cậu nhỏ bình thường cũng ra dáng lắm… Nhưng khi dính phải tình yêu lại ngáo ngơ như vậy, thật đúng là trò vui mà, đáng tiếc hôm nay họ không có mang theo điện thoại, nếu không thì đã sớm quay video lại rồi gửi bà ngoại và mẹ xem rồi.
Tạ Mục Trì nắm lấy tay của cô, sau đó lại nói:
- Em không định khen anh à?
- Hả? Khen gì cơ?
- Khen anh dũng cảm đó. Chứ em nhìn cậu út đi, thích Ngân Cát đến vậy mà còn chưa chịu tỏ tình. Trong khi anh chỉ cần xác nhận là em liền nhanh chóng tỏ tình rồi.
Quả nhiên không trông mong gì vào việc Tạ Mục Trì nói câu tử tế, tên này sao lại có thể vô sỉ đến mức này chứ? Tới cả chuyện tỏ tình sớm hay muộn cũng muốn hơn thua nữa… Với tính cách này anh thì chắc này vào Tạ thị sẽ náo nhiệt lắm đây.
- Anh đừng có ấu trĩ như vậy.
- Không hề, anh đang rất thật lòng đó. Y Y à, dũng cảm tỏ tình cũng là một sự dũng cảm mà.
Hứa Nguyệt Y bó tay rồi, tên này cái gì cũng nói được, cô hoàn toàn không nói lại cái miệng của anh.
[…]
Sau khi họ đã đi đến nơi cần đến, ai nấy đều nhanh chóng dựng lều cho mỗi người, hiển nhiên thì sẽ chỉ có ba lều thôi, còn đêm nay có ngủ hay không vẫn còn chưa biết.
Chuẩn bị lều xong cũng đến việc nấu nướng, vốn dĩ Phù Ngân Cát còn nghĩ chỉ có Hoắc gia là có truyền thống nam nấu ăn, nữ ăn thôi chứ. Không ngờ Vương Duật Thành làm việc cũng rất thành thạo, so với Hoắc Ninh Tường có khi còn thành thạo hơn nữa kìa.
Phù Ngân Cát lúc này liền đi đến chỗ của Vương Duật Thành, nhìn cậu ấy rồi lại nói:
- Duật Thành chắc là thích nấu ăn lắm nhỉ?
Vương Duật Thành cũng chỉ gật đầu, lại nói:
- Vì mẹ em nấu ăn rất ngon, mà từ nhỏ em cũng rất thích nấu ăn cùng mẹ… Chẳng biết từ khi nào thì em biết nấu.
- Giỏi vậy sao, quả nhiên là khác một trời một vực với Tạ Mục Trì và Kiều Luân Vũ. Hai tên đó chẳng biết làm gì ngoài ăn rồi báo.
Tạ Mục Trì nghe qua thì chỉ liếc Phù Ngân Cát một cái, rồi lại nhanh chóng ôm lấy bảo bối nhà mình làm nũng.
Kiều Luân Vũ thì chỉ dám nhìn học bá nhà mình thôi, vốn dĩ ý định của cậu ta là muốn Hoắc Ninh Tích an ủi mình, nhưng ai mà có ngờ học bá nhà mình lại nhìn cậu ta một cái, sau đó nói:
- Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không biết nấu.
- Đâu có ai bảo cậu nấu đâu.
- Tốt nhất là vậy.
Kiều Luân Vũ thở dài chán nản, lại lầm bầm:
- Con đường truy thê sao mà gian nan quá vậy nè?
Còn tưởng rằng Hoắc Ninh Tích không nghe sao? Thật ngại quá… Cô ấy nghe hết rồi, không chỉ nghe mà còn có hơi ngượng một chút, gương mặt cũng hơi đỏ lên rồi.
Kiều Luân Vũ không thấy chứ những người khác đều nhìn thấy, đến mức Hoắc Ninh Tường và Vương Duật Thành còn ngạc nhiên há hốc nhìn nhau…
Hoắc Ninh Tích vậy mà biết ngại luôn á?
Ôi mẹ ơi không tin được mà, chuyện này thật sự còn sốc hơn cả chuyện Hoắc Ninh Tường có tình ý với Phù Ngân Cát nữa đó.
Tạ Mục Trì cũng ngơ ngác, anh nhìn bạn gái của mình, rồi nói:
- Hình như hai cậu của em rất ngạc nhiên?
- Còn không đủ ngạc nhiên sao? Bình thường dì nhỏ thấy trai là đánh, thấy nam là đá… Từ trước đến nay đều được ví như nữ tướng quân không động lòng phàm… Anh nghĩ xem, bây giờ có đủ để ngạc nhiên chưa?
- Ngạc nhiên… Quả thật rất ngạc nhiên…
#Yu~
Privacy and cookie settings