Chất Yêu

Lạc Hi ngất lịm đi, cô cảm thấy ai đó đang ôm mình, thật ấm áp, cô muốn như thế này mãi mãi, dù phải sống như thế suốt đời … cô cũng nguyện.

Chẳng có ai trong đội hình sự biết cô bị bắn, ở đây quá hỗn loạn, cũng chẳng biết đâu là địch đâu là ta, ai cũng đang cố gắng hết sức, chỉ cần bắt được tên cầm đầu, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Triển Phong hạ từng tên từng tên một, dần dần tới chỗ Mã Lanh, cậu khó khăn thở, đôi mắt như chứa từng tia lửa nhìn hắn ta. Cậu nhấn mạnh từng chữ :

‘’ Kết thúc được rồi ‘’

‘’ Đang vui mà. Chơi thêm chút nữa với tôi. ‘’

Mã Lanh ma mãnh cười, ra dấu cho đàn em, Triển Phong không hiểu hắn sẽ làm gì nên vẫn cứ ở tư thế chiến đấu. Đàn em của hắn bước ra với một cô gái, là Hiểu Bình, ánh mắt của Triển Phong càng sắc lạnh hơn khi thấy Hiểu Bình trong tay hắn, cậu như đang nghĩ ‘’ Chết tiệt! Tại sao cô ta bị bắt được chứ ? ‘’


Nhưng chẳng còn cách nào khác, chẳng lẽ cậu lại để mặc Hiểu Bình cho bọn chúng, cậu chẳng thể làm thế, Lạc Hi sẽ giết cậu mất.

‘’ Muốn gì nói đi. ‘’

‘’ Tôi muốn … cậu ‘’

Mã Lanh nhấn mạnh từng chữ, ánh mặt đắc thắng nhìn cậu. Muốn thắng hắn sao ? Hắn đã phải vất vả, cực khổ thế nào để lên đến vị trí ngày hôm nay mà lại dễ dàng thua cuộc vậy sao ?

Cuộc chiến nhanh chóng ngưng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của Hiểu Bình đang bị bắt, kẻ đắc ý, người lo lắng. Đội trưởng cũng nhanh chóng lại gần, bình tĩnh nói :

‘’ Mã Lanh … bình tĩnh đi. Có gì chúng ta thương lượng, được chứ ? ‘’

‘’ Haha … thương lượng ? Chúng ta còn có thể thương lượng nữa sao ? Thương lượng tôi sẽ bị tống vào tù bao nhiêu năm ? Năm năm … mười năm … chung thân hay tử hình đây ? ‘’

‘’ Không !! Chúng tôi nói cho anh biết, các anh đã bị bao vây rồi, làm như thế tội thêm tội, chẳng được lợi ích gì cho các anh, chỉ bằng … anh đầu hàng, chắc chắn sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật ‘’

Ngay sau nói của đội trưởng Huỳnh, nhận thấy Mã Lanh có sơ hở, Hiểu Bình dùng tay đấm ra sau, trúng bụng của hắn ta, cây súng lục của hắn vì thế mà bị rơi xuống đất. Hiểu Bình nhanh chóng lấy súng rồi, chĩa về hắn, nói to :

‘’ Giờ thì anh đã thua rồi. Tất cả bỏ súng xuống, giơ tay ra sau ‘’

--------------------------


Tất cả cuối cùng cũng đã ổn thỏa, đám tội phạm thì đã bị bắt, đội trưởng và cảnh sát cũng đã về sở, chỉ còn Triển Phong và Hiểu Bình ở lại kiểm tra lần nữa xem có sót tên nào không. Triển Phong đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói :

‘’ Được rồi. Chắc không còn gì phải lo lắng nữa. Chúng ta về ‘’

Hiểu Bình chẳng nói gì, chỉ đi sau lưng Triển Phong, cậu đột nhiên ngừng chân, khiến cô đâm thẳng vào lưng cậu, xoa xoa đầu cô nhăn mặt :

‘’ Cái anh này … ngừng lại chi thế hả ? ‘’

‘’ Lúc nãy … có bị thương ở đâu không ? ‘’ – cậu ngập ngừng hỏi, khuôn mặt hiện rõ vẻ bối rối.

‘’ Không. Mà sao hôm nay quan tâm tôi thế ? ‘’ – cô cố tình trêu cậu, hồi lâu không thấy cậu trả lời cô nói tiếp :

‘’ Lúc nãy, tôi cố tình bị bắt thôi. Có như vậy mới tóm gọn được bọn chúng chứ. Cách đó chỉ lóe lên trong đầu tôi chỉ năm giây trước đó thôi. Thấy tôi thông minh không ? ‘’ – Cô vừa nói vừa cười đắc ý, tỏ vẻ ta đây tự khâm phục bản thân.


‘’ Cô là ngốc chứ thông minh cái quái gì. Nhỡ đâu cô không thoát ta được làm sao ? Lúc đó càng làm khổ chúng tôi hơn ‘’ – Cậu cốc đầu Hiểu Bình, gương mặt cáu kỉnh nói.

‘’ Yên tâm đi. Chẳng phải tôi đã bình an đứng ở đây sao ? Bọn chúng cũng đã bị bắt rồi còn gì ? Còn chị Lạc Hi … ‘’ – cô đang nói thì bỗng nhớ ra chuyện gì đó, Triển Phong cũng giật mình, giờ mới để ý, từ nãy đến giờ chẳng thấy Lạc Hi đâu cả.

‘’ Hay anh gọi cho chị ấy xem … ‘’ - Hiểu Bình nói

Lập tức, Triển Phong lấy điện thoại ra gọi số máy của Lạc Hi nhưng không liên lạc được. Cậu lo lắng gọi lại rất nhiều lần nhưng cũng vô ích. Hai người lo lắng nhìn nhau, không biết tại sao Lạc Hi lại không xuất hiện, Hiểu Bình suy nghĩ hồi lâu rồi nói :

‘’ Cũng trễ rồi. Chúng ta về nhà trước. Để xem ngày mai tình hình ra sao. ‘’

Nghe Hiểu Bình nói cũng có lí, cậu gật đầu rồi cố kìm nỗi lo lắng về nhà. Tuy đã khẳng định rõ Lạc Hi và cậu chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bạn bè, nhưng khi biết cô có khả năng bị mất tích, cậu lo lắng vô cùng, nhưng vì nghĩ lo lắng của cậu cũng chỉ bắt nguồn từ dự đoán, cậu cũng yên tâm được phần nào, có lẽ điện thoại của Lạc Hi hết pin, cũng có thể có vấn đề gì đó thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận