Tuy Tề Nhiễm chỉ thất thần trong nháy mắt, nhưng Lâm Duyệt đang rảnh rỗi ngồi đó vẫn thấy rất rõ ràng.
Lâm Duyệt nghĩ, vị Thái tử này tuổi còn quá trẻ, nhưng nét mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, thế nhưng quan lại trong triều đều không cảm thấy thái độ của y là kiêu ngạo, mà ngược lại còn vô cùng sùng bái, có thể thấy nhân cách của y đã khiến bọn họ tin phục thật sự.
Nhưng Lâm Duyệt cứ cảm thấy bên dưới vẻ ngoài bình thản của Tề Nhiễm là cõi lòng đầy tâm sự, trạng thái tinh thần của y luôn luôn căng như dây đàn, cả người như một chiếc cung bị kéo căng, chỉ cần chạm nhẹ là có thể khiến y giật mình buông dây, bắn ra mũi tên đó.
Lâm Duyệt không biết Thái tử rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hắn chỉ biết rằng người này thật sự khó dò, y luôn có những dự định mà người ngoài không thể ngờ được.
Tất nhiên, mỗi người trên đời đều có bí mật của riêng mình, hắn và Tề Nhiễm chỉ có quan hệ hợp tác, trước khi Tề Nhiễm mở miệng, hắn sẽ không chủ động đi dò xét bí mật của y.
Đây có thể xem như là một trong những nguyên tắc ít ỏi mà Lâm Duyệt tự đặt ra cho mình, cũng có thể gián tiếp phản ánh được hắn chính là một người rất có kỷ luật.
Hắn nắm trong tay một thủ đoạn quỷ dị là có thể xuất hồn đi lang thang khắp nơi, đặt ở trong bất cứ một tầng lớp xã hội nào, đều có thể xem nó là một thứ vũ khí đáng gờm.
Nếu Lâm Duyệt nảy sinh suy nghĩ bất lương, hắn thậm chí có thể lợi dụng năng lực này mà dễ dàng trở thành một doanh nhân thành đạt được người người ngưỡng mộ.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn chỉ giữ vững mảnh đất nhỏ bé của mình, cố gắng sống một cuộc đời bình thường.
Tất nhiên bảo hắn tuyệt đối không sử dụng năng lực này là bất khả thi, hắn có dùng, nhưng rất cẩn thận, chỉ đủ để bản thân sống tự do tự tại.
Có điều dù tự giới hạn mình như vậy, nhưng có lẽ hắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ vặn vẹo, suy nghĩ của hắn thay đổi rồi, hắn trở thành một người vừa lạnh nhạt vừa ích kỷ.
Đương nhiên, Lâm Duyệt chưa bao giờ phủ nhận khuyết điểm này, hắn sẽ không đi làm hại người khác, nhưng cũng đừng ai mong có thể tổn hại hắn, mọi người có thể chung sống hòa bình là tốt nhất.
Nhưng nếu hắn không hãm hại người khác, mà có kẻ muốn đến gây chuyện, vậy thì hắn sẽ đáp trả.
Nguyên tắc là do hắn định ra, hắn vẫn luôn tuân thủ.
Nhưng sự thật là không ai dự đoán trước được tương lai, Lâm Duyệt tất nhiên cũng sẽ không biết, trong tương lai hắn sẽ tự phá vỡ nguyên tắc đã tuân thủ nhiều năm của mình vì vị Thái tử với trái tim tổn thương thảm hại này.
Lâm Duyệt của bây giờ vẫn còn đang nói với Tề Nhiễm vừa định thần lại bằng giọng điệu không mặn không nhạt: “Thái tử điện hạ dường như có tâm sự?”
Tề Nhiễm mím môi đáp: “Không.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tề Nhiễm vẫn thấy Lâm Duyệt nói ra bốn chữ Thái tử điện hạ này luôn mang theo cảm giác tùy tiện và bất chấp.
Tề Nhiễm không rõ đây là vì Lâm Duyệt thường ở trong nhà, không có giao tiếp với bên ngoài, hay là tự đáy lòng hắn cảm thấy Thái tử không có gì đặc biệt.
Nhưng dù là nguyên nhân gì, y vẫn thấy chuyện này không hay lắm.
Lâm Duyệt là đối tượng hợp tác của y, cũng là người y muốn lôi kéo, nhưng Tề Nhiễm luôn có cảm giác bản thân không thể khống chế Lâm Duyệt.
Nói thật lòng, cảm giác này trong mắt Tề Nhiễm quả là tồi tệ cực điểm.
Được sống lại một lần, nhưng vẫn có những người và việc mà y không thể khống chế được, Tề Nhiễm thầm bất an.
Lâm Duyệt biết bây giờ Tề Nhiễm không hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng chính hắn cũng thế, vì vậy hắn cũng không mất vui vì câu trả lời lạnh lùng của Tề Nhiễm.
Hắn nhìn sắc trời nói: “Nếu đã phải đi săn, vậy thì ta cần về phủ chuẩn bị một phen, dù sao cũng không thể mất mặt ngay lần đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người.”
Lời vừa dứt, hắn bèn bay mất, Tề Nhiễm nhìn theo bóng lưng hắn với ánh mắt phức tạp.
Thật lâu sau đó, y thầm nhủ, thôi bỏ đi, hiện giờ người này vẫn còn tác dụng lớn, cứ tạm thời dung túng hắn vậy.
Người ta thường nói lui một bước lại một bước, lui mãi lui mãi, không còn đường lui, có lẽ chính là để diễn tả thái độ của Tề Nhiễm dành cho Lâm Duyệt.
—
Khi Lâm Duyệt về đến nhà họ Lâm, nơi này đang đại loạn.
Phía Lâm Lương thì không cần nói, Lâm Duyệt dùng thân phận của ông cụ Lâm đánh lão một trận, e rằng mười ngày nửa tháng cũng chưa xuống giường được.
Sau khi Lâm Trung đưa lão về, Vương thị đau lòng vừa khóc vừa gào.
Vốn dĩ Lâm Trung là đại ca, có những việc không tiện nói với em dâu như Vương thị, nhưng nghĩ đến những suy tính đáng căm hận của Lâm Lương, ông ta vẫn lạnh lùng nói: “Tam đệ bị đánh cũng không oan, phụ thân chẳng qua là tức giận việc đệ ấy nhúng tay vào hôn nhân của Lâm Duyệt.
Phụ thân cũng nói, hôn nhân của Lâm Duyệt ngài sẽ tự quyết, không cần Tam đệ phỉa lo đến.”
Nói xong Lâm Trung liền quay người bỏ đi, để lại Vương thị chột dạ đến nỗi quên cả khóc.
Sau đó thì tiếng càu nhàu than đau của Lâm Lương mới lôi kéo sự chú ý của Vương thị trở về.
Vương thị vội vàng sai người đưa Lâm Lương vào trong phòng, lại đi mời thầy thuốc.
Bà ta vốn còn định đến chỗ bà cụ Lâm hỏi thăm tình hình, nhưng bị Lâm Lương cản lại.
Lúc này trong phòng người đông, có nhiều thứ không thể nói thẳng ra.
Hơn nữa, Lâm Lương cũng chột dạ, lão đã viết hết toàn bộ những ý định của mình ra dưới cơn giận của ông cụ Lâm, Lâm Trung cũng đọc rồi biết rồi, bây giờ dù cho bà cụ Lâm có muốn bao che thì lão cũng không dám làm bừa nữa.
Lão chỉ ậm ờ nói vài câu, rằng ông cụ không hài lòng với mối hôn nhân mà Vương thị muốn giới thiệu cho Lâm Duyệt, cho nên mới đánh lão.
Lời này vào tai người ngoài lại biến thành vì lỗi lầm của Vương thị mới khiến lão bị đánh một trận.
Vương thị muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện không ra gì của Quyên nha đầu, bà ta lại không dám lên tiếng.
Nói cho cùng thì cũng là do nhà họ Vương không có lý, nếu mà Lâm Lương bất chấp tất cả làm ồn ào lên, mất mặt chính là nhà họ Vương, bản thân bà ta cũng không dám ra ngoài nữa.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn giận, bồi thêm một câu: “Dù phụ thân không hài lòng việc hôn nhân của Lâm Duyệt, cũng cần gì phải đánh Tam gia nặng như thế.”
Ẩn ý trong câu nói này rành rành, chắc chắn là Lâm Lương làm gì đó mới chọc giận ông cụ, chứ chỉ vì một cuộc hôn nhân thì làm sao đáng đánh thành thế này.
Lâm Lương chột dạ nên nghe Vương thị châm chọc như vậy cũng không nói thêm, chỉ bảo bà ta nhanh chóng đi tìm thầy thuốc.
Lão sợ mình cứ hai ba ngày lại bị ông cụ Lâm đánh một trận thế này thì không cần ông cụ phải dâng tấu, lão cũng bị Hoàng đế gạch tên luôn rồi.
Có điều việc Lâm Lương bị ông cụ Lâm đánh đến nỗi máu me đầm đìa không che giấu được, mà khi đó Lâm Duyệt cũng không định giấu người khác.
Bà cụ Lâm nghe xong chuyện này thích đích thân đến thăm Lâm Lương, thấy dáng vẻ thảm thương của lão, bà cụ đau lòng đến nỗi bệnh đau đầu cũng tái phát ngay tại chỗ, bà muốn lập tức đi tìm ông cụ Lâm hỏi xem đầu đuôi câu chuyện là thế nào, bị Lâm Lương ngăn cản.
Lâm Lương đương nhiên không dám nói là ông cụ Lâm sai, lão chỉ nói: “Thưa mẫu thân, việc này con làm sai nên chọc giận phụ thân, mẫu thân niệm tình con đã bị thương mà bỏ qua thôi.”
Bà cụ Lâm cứ gọi là đau tận tâm can, bà nhìn Lâm Lương mà nói: “Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến việc khá nữa.”
Nói xong bà liền trở về chỗ của mình.
Bà biết việc Lâm Trung và Lâm Lương cùng bị gọi đi gặp ông cụ Lâm, bèn cho người đi gọi Lâm Trung đến, bà muốn hỏi rõ ràng vì sao Lâm Lương lại chọc giận ông cụ.
Lâm Trung vẫn đang chờ bà cụ Lâm gọi mình, ông xụ mặt đi đến chỗ bà, không chờ bà lên tiếng chất vấn, ông ta đã vén vạt áo quỳ xuống, sau đó nói: “Thưa mẫu thân, nếu người biết việc Tam đệ đã làm rồi, vậy thì con không còn gì để nói.”
Rào trước đón sau rồi, Lâm Trung bèn nói hết những gì Lâm Lương đã viết kia ra, bà cụ Lâm ban đầu thì giận Lâm Trung bất kính với mình, nhưng Lâm Trung càng nói, vẻ mặt của bà lại càng kinh ngạc, đến khi Lâm Trung nói xong, bà vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Bà cụ Lâm không tin: “Tam đệ con từ trước đến nay kính yêu con, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như thế chứ?”
Lâm Trung dập đầu với bà cụ Lâm, hai mắt đỏ hoe, đáp: “Nếu mẫu thân không tin thì có thể hỏi phụ thân, phụ thân vẫn còn giữ chứng cứ mà Tam đệ tự tay viết, tự ấn dấu tay.
Thưa mẫu thân, con thân là đại ca, từ trước đến nay luôn yêu thương bảo vệ đệ đệ, Tam đệ lại hết lần này đến lần khác làm ra những việc đáng khinh như thế, thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa.
Nếu mẫu thân vẫn một lòng muốn thiên vị Tam đệ, con cũng không dám nói gì.”
Đến đây, Lâm Trung dừng một lát rồi tiếp: “Nếu mẫu thân cho rằng Duyệt Nhi chỉ xứng lấy loại con gái đó, vậy con càng không dám nói gì.
Phụ thân cũng đã nói, hôn nhân của Duyệt Nhi là do ngài quyết định.
Hôm nya con không khỏe trong người, không thể ở lại cùng mẫu thân, con xin phép lui trước.”
Lâm Trung đứng dậy đi rồi, bà cụ Lâm còn chưa phản ứng được.
Chờ đến khi bà nghĩ ra Lâm Trung vừa rồi có ý gì thì ông ta đã bỏ đi rất xa rồi.
Bà cụ Lâm giận muốn đấm ngực, Lâm Trung chẳng phải là đang ám chỉ bà thông đồng với Lâm Lương muốn tìm cho Lâm Duyệt một đứa con gái hư hỏng đó sao? Dù bà có ghét lợi dụng dùng danh tiếng của gia tộc để trút giận?
Bà cụ giận đến phát khóc, bà không biết vì sao mọi việc lại xảy ra như thế, nhưng bà biết rõ Lâm Trung lúc này không còn tình nghĩa gì với Lâm Lương nữa, cũng xa cách với bà rồi.
Bây giờ bà cụ Lâm hận Vương thị muốn chết, đoan chắc đây chính là ý đồ xấu xa của bà ta, nên mới làm hại Lâm Lương, còn hoàn toàn chọc giận Lâm Trung.
Khi Lâm Trung trở về từ chỗ bà cụ Lâm thì đến thẳng chỗ Trương thị, lúc đó Trương thị đang tựa vào đầu giường chờ đợi.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn, tất nhiên Trương thị cũng nghe thấy, nhưng bà không biết tình hình cụ thể, chỉ có thể chờ Lâm Trung đến nói cho mình biết.
Lâm Trung không nói nói ra những ý đồ bẩn thỉu của Lâm Lương, chỉ nói: “Lâm Lương làm sai một số việc, phụ thân liền mượn có chuyện hôn nhân của Lâm Duyệt mà nổi giận.”
Khi Lâm Trung nói lời này thì không có nhìn Trương thị, ông ta còn đang lơ đãng, Trương thị thấy rất rõ ràng.
Hơn nữa bà cũng biết chắc lần này Lâm Lương đã thật sự chọc giận Lâm Trung rồi, chứ bằng không thì ông ta cũng không gọi thẳng tên Lâm Lương.
Ngày thường, ông ta luôn gọi là Tam đệ, vừa thân thiết vừa nhiệt tình.
Trương thị ôn hòa đáp: “Nếu vậy e rằng phụ thân đã giận đến tột đỉnh rồi, bên mẫu thân thì sao? Chờ sức khỏe của ta khá hơn rồi, ta liền đi thăm mẫu thân.”
“Không cần thiết.” Lâm Trung ngẩng lên nói, thấy thần sắc Trương thị kinh ngạc, ông ta mới nhớ ra vừa rồi mình lỡ lời, bèn nói thêm: “Mẫu thân đang không khỏe, bà lại đang bệnh, không cần phải lo lắng nữa, chờ bà khỏi hẳn bệnh hẵng đến thăm mẫu thân cũng không muộn.”
Trương thị dật đầu vâng lời, bà dám khẳng định giữa Lâm Trung và Lâm Lương bây giờ đã có khoảng cách.
Lâm Trung ngồi trong phòng Trương thị thật lâu, do dự mấy hồi, sau cùng mở miệng: “Việc hôn nhân của Duyệt Nhi……”
Khi Trương thị nhìn thẳng lên, ông ta mím môi, nói: “Việc này phụ thân sẽ tự quyết, sau này đừng nhắc đến nữa.”
Trương thị lần này sửng sốt, bà hỏi: “Phụ thân muốn làm gì?”
Lâm Trung rũ mắt, đáp: “Ta không biết suy nghĩ của phụ thân thế nào, việc của Lâm Duyệt khiến ngài phản…… coi trọng như thế, có lẽ là có ý định riêng rồi.”
Trương thị lần này không còn gì để nói, bà đang nghĩ, cuối cùng thì ông cụ Lâm muốn dùng hôn nhân của Lâm Duyệt để làm gì?
Ông cụ Lâm căn bản không biết mình muốn dùng hôn nhân của Lâm Duyệt để làm gì, ông chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc rất ngon, nếu không phải là quá khát nước thì quả thực là không muốn thức dậy.
Nửa mơ nửa tỉnh sai người hầu đi lấy nước, sau khi uống xong, ông cụ Lâm mới hơi tỉnh táo, phát hiện mình ngủ ở thư phòng, hơn nữa người vừa rót nước không phải là người hầu thường ngày của mình, mà là con trai trưởng Lâm Trung.
Ông cụ kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lâm Trung đặt chén trà sang một bên, sau đó nhìn chăm chú vào ông cụ, nhìn mãi khiến cho ông cụ dựng hết lông tơ, sau đó ông ta mới chậm rãi lên tiếng: “Phụ thân không nhớ sao?”
Ông cụ Lâm không hiểu gì cả: “Ta không nhớ cái gì cơ?”
Lâm Trung bèn kể lại hết mọi việc, ngay cả việc ông cụ đánh Lâm Lương ra sao, Lâm Lương đã làm những gì.
Ông cụ Lâm nghe ông ta kể lại mà trong lòng dậy sóng, đương nhiên, nếu như nhân vật chính không phải chính ông cụ thì càng tốt.
Chờ sau khi Lâm Trung nói xong, Lâm lão thái gia im lặng, rất lâu sau mới khó khăn mở lời: “Nếu thật là vậy thì Lâm Lương quả thực là làm quá rồi……”
“Tất nhiên là thật.” Lâm Trung đáp: “Chính phụ thân bảo Tam đệ tự tay viết ra, còn ấn dấu tay, phụ thân còn nói sẽ cất giữ những gì Tam đệ đã viết, ngày sau nếu Tam đệ còn làm sai, phụ thân sẽ đánh chết.”
Ông cụ Lâm: “……”
Đây là ông sao? Sao ông không có chút ấn tượng nào cả? Lần trước sau khi ông gây ra họa lớn trong Ngự thư phòng thì đã tìm một ngự y nhờ bắt mạch, ông không nói rõ việc mình mất trí nhớ.
Triều đình Đại Tề không cần một Thượng thư Lại bộ ngay cả mình nói gì làm gì cũng không biết, khi đó ông cẩn thận hỏi han ngự y, trên đời này liệu có người nào mà thỉnh thoảng quên mất mình đã làm gì, tính tình thay đổi rất lớn mà bản thân không biết.
Khi đó ngự y nói chứng bệnh này không hiếm thấy, ví dụ như những kẻ điên mà mọi người vẫn biết, không nhớ được lời nói việc làm của mình.
Về phần tính tình thay đổi mà không tự biết, thì rất nhiều nương nương trong lãnh cung như thế.
Lúc khỏe mạnh thì chẳng khác gì người thường, khi điên lên thì người thân cũng không nhận.
Ông cụ Lâm khi đó liền nghẹn lời, ông cảm thấy mình chẳng khác gì các nương nương bị tống vào lãnh cung kia.
Bây giờ nghe Lâm Trung kể lại, ông cụ Lâm im lặng hoàn toàn.
Ông ngẩng lên nhìn Lâm Trung mang sắc mặt phức tạp, sau đó ánh mắt đảo đảo, hỏi: “Lâm Duyệt…… Bây giờ Lâm Duyệt thế nào?”
Lâm Trung cúi đầu nghiêm chỉnh đáp: “Trước khi đến thăm phụ thân, con có đến xem qua Lâm Duyệt, nó không khỏe nên đã ngủ từ sớm.
Khi con đi thì gọi nó dậy, nó rất…… rất khỏe, giống ngày thường vậy.”
Ông ta vốn định nói Lâm Duyệt rất bình thường, nhưng như vậy thì có vẻ như bản thân nói ông cụ Lâm không bình thường, nên Lâm Trung đành đổi một cách nói khác.
Ông cụ Lâm cảm thấy rất phiền, cũng không chú ý đến sắc mặt của Lâm Trung, chỉ cho Lâm Trung lui ra.
Chỉ có Lâm Duyệt vẫn ở bên cạnh xem tình hình tiến triển đến đâu thì nhìn theo Lâm Trung thêm một cái, đúng là Lâm Trung có đến Ngô Đồng Trai, cũng có đến thăm hắn, nhưng khi ông ta đi thì hắn căn bản chưa tỉnh.
Hắn không hiểu vì sao Lâm Trung cố ý nói dối với ông cụ Lâm, nhưng dù Lâm Trung nghĩ thế nào, ông ta hẳn cũng không thể nghĩ đến việc linh hồn hắn có thể thoát xác.
Ông cụ Lâm ở trong thư phòng rất lâu, sau đó chỉnh trang lại quần áo để đến chỗ bà cụ Lâm.
Bà cụ cả đêm không ngủ, nghe thấy ông đến còn vùng vằng một trận, nói: “Dù Lâm Lương có ngàn sai vạn sai đi nữa, sao ông lại nỡ ra tay nặng như thế? Có phải ông định vì Lâm Duyệt mà bỏ nó thật hay không? Mấy lân ông hành xử thế này hoàn toàn không giống ông tí nào.”
Ông cụ Lâm không giận, chỉ nhìn bà cụ mà nói: “Qua vài ngày nữa, bà dẫn con cháu trong nhà lên chùa Nam An thắp nhang, dẫn Lâm Duyệt đi gặp Huệ Minh đại sư.”
Bà cụ Lâm nghe vậy cũng không màng đến nổi giận nữa, bà hơi ngạc nhiên, chau mày hỏi lại: “Dẫn cả Lâm Duyệt đi à?”
Ông cụ Lâm ừ một tiếng, tiếp: “Lâm Duyệt và Huệ Minh đại sư xem như có duyên, gần đây trong nhà toàn xảy ra chuyện lạ, thật không tiện để người ngoài biết, nhờ Huệ Minh đại sư xem thử xem sao.”
Bà cụ thót tim, kêu lên: “Ông à, ông……”
Ông cụ Lâm đáp: “Mấy lần này ta làm việc quá hồ đồ, thế này đi, bà nói cho người trong phủ, nếu lần sau ta còn hành động kỳ quặc nữa, bảo bọn họ hỏi thử xem, năm xưa phần thưởng đầu tiên ta nhận được khi vào triều làm quan là cái gì, nếu ta mà không trả lời được, vậy thì đừng nghe những gì ta nói lúc đó.” Về phần nếu trả lời được thì làm sao, ông cụ không nói.
Bà cụ Lâm kinh hãi không thôi, nhưng sau đó đáp: “Ta biết nên làm thế nào.”