Đó là lần đầu tiên Lục Chúc Chúc đánh nhau, mà cũng không tính là đánh nhau.
Cô đứng dậy, lấy một tách trà đổ lên đầu Hạ Huyên Nhã.
Trà không nóng nhưng mặt Hạ Huyên Nhã có trang điểm.
Trước mắt mọi người hết sức khó nhìn.
Kết quả là chuyện xảy ra kế tiếp không thể kiểm soát được.
Mấy nữ sinh đứng lên bảo vệ bạn của mình, thậm chí còn động thủ.
Bời vì tiệm trà sữa cách cổng trường không xa nên rất nhanh bảo vệ và chủ nhiệm khoa đã tới, ngăn cản một vụ ẩu đả.
Bởi vì Lục Chúc Chúc đánh người trước nên cô phải đến phòng giáo vụ viết một bản tường trình hai ngàn chữ, ấn tay đóng dấu.
Cũng may chuyện này không có hậu quả nghiêm trọng, cô giáo phòng giáo vụ nghĩ rằng cô còn nhỏ tuổi nên cũng không làm khó.
Chỉ châm chước lần này, không có lần sau.
……
Hai giờ sau, bạn cùng phòng Kiều Nguyên Châu chạy đến sân thể dục, giơ tay với Cảnh Tự: “Lu thần, lại đây, nhìn cái này này!”
Cảnh Tự lắc lắc đầu, dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Đi vòng qua Kiều Nguyên Châu, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì?”
Kiều Nguyên Châu đưa điện thoại cho anh: “Tự xem đi.”
Trong điện thoại là trang web diễn đàn của đại học Bắc Thành.
Đang nổi trên diễn đàn là《 Mấy nam sinh rửa mắt đi, đây là nữ thần đàn em của mọi người nè!》.
Cảnh Tự nhấn vào bài đăng, bài đăng có một đoạn video.
Trong video, Lục Chúc Chúc bình tĩnh xé miệng của ly trà.
Trước mặt mọi người đổ trà lên đầu Hạ Huyên Nhã.
Động tác của cô làm rất lưu loát, sắc mặt lạnh nhạt và cứng rắn.
Rõ ràng đây là hành vi khiêu khích nhưng cô lại làm ra vẻ thay trời hành đạo.
Cảnh Tự bỗng nhớ đến chuyện năm xưa.
Năm đó anh và Cảnh Triết bị Chu Tráng bắt nạt.
Trong tiểu khu, tất cả mọi người đều bảo anh xin lỗi nhưng chỉ mình Lục Chúc Chúc che trước mặt anh, cùng anh chiến đấu với thế giới.
Khi đó, ánh mắt cô kiên định, vẻ mặt kiên quyết, thân hình gầy yếu nhưng lại tràn đầy năng lượng.
“Tính cách Hạ Huyên Nhã rất tệ.
Trước mặt thì theo đuổi cậu không được nhưng sau lưng lại tung tin đồn, nói cậu…”
Kiều Nguyên Châu dừng một chút, sửa lời nói: “Nếu cô ta không phải con gái thì tôi đã sớm dạy cho một bài học.
Giờ thì tốt rồi, có người giúp cậu dạy dỗ cô ta.”
Cảnh Tự không trả lời, đầu ngón tay trượt xuống, đã hơn một trăm bình luận.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ nữ sinh ngoan ngoãn nhưng nội tâm lại là chị đại xã hội đen mà!”
“Nhìn rất giống cô gái xinh đẹp dịu dàng nhưng mà sao động thủ lại tàn nhẫn như vậy?”
“Đúng là quá xấu hổ!”
“Đây là cô em xinh nhất trong năm nhất đây mà, tôi đã chú ý từ khi huấn luyện quân sự rồi, không nghĩ tới là dạng người này!”
“Vốn dĩ tôi còn muốn theo đuổi em ấy nhưng mà tính tình em ấy như vậy… Tôi không chấp nhận nổi.”
“Lầu trên, có theo đuổi thì cũng đâu có cửa.”
“Tôi không thích loại hổ cái này đâu.”
……
Trên diễn đàn có đủ thứ, có người mắng Lục Chúc Chúc, có người nói đỡ cho Lục Chúc Chúc, có người ăn dưa trong thầm lặng nhưng tiếng mắng ngày càng nhiều.
Lông mày Cảnh Tự nhăn lại: “Cậu quen quản lí diễn đàn trường bọn họ không?”
Kiều Nguyên Châu nghĩ Cảnh Tự muốn xoá bài viết, cậu ta buông tay nói: “Tôi làm gì có bãn lĩnh mà quen biết quản lý trường này chứ!”
Cảnh Tự nhìn mấy cái tài khoản của người quản lý ở góc trái phía trên.
Sau đó trả lại điện thoại cho cậu ta, xoay người đi về hướng ký túc xá.
“Lu thần, muốn làm gì đấy?”
“Hack tài khoản.”
“Trời má!” Kiều Nguyên Châu đuổi theo Cảnh Tự: “Đó chính là diễn đàn chính thức của trường bọn họ đó! Cậu muốn hack thật à?”
Cảnh Tự không quan tâm đến cái gì mà chính thức hay không chính thức, điều anh quan tâm là …
Chỉ là cô ấy mà thôi.
Lục Chúc Chúc viết bản tường trình hai ngàn chữ mỏi cả tay.
Nộp lên xong lại bị giáo viên chủ nhiệm mắng một trận…
“Điểm xét tuyển của em cao nhất tỉnh kia mà, tôi cho rằng em là một cô gái ngoan biết an phận chứ.”
“May là chuyện này không đến tay cục cảnh sát, nếu không đã viết vào học bạ rồi!”
“Lục Chúc Chúc, em làm chuyện gì cũng phải đến hậu quả chứ! Đừng có hành động theo cảm tính như vậy!”
Lục Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, bảo đảm sẽ không tái phạm, rồi giáo vụ chủ nhiệm mới cho cô rời đi.
Nếu thời gian có quay lại, cô vẫn sẽ làm như vậy, cho dù đến cục cảnh sát cũng không hối hận.
Cảnh Tự là người cô che chở từ nhỏ, cô không thể chịu đựng bất cứ ai chửi bới anh.
Lục Chúc Chúc không thể bỏ qua những lời mà Hạ Huyên Nhã nói.
Cô đi đến cổng trường gọi cho Cảnh Tự —
“Anh ơi, em muốn gặp anh!”
“Bây giờ?” Cảnh Tự vừa mới hack diễn đàn, đang muốn xoá bài viết: “Bây giờ anh có chút việc.”
“Em đang ở cổng sau chờ anh, em sẽ chờ cho đến khi anh đến!” Cô nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Cảnh Tự nghiêng đầu nhìn nắng nóng ở ngoài cửa sổ, xoá bài đăng.
Sau đó vào phòng tắm.
Ba phút sau đã thay một cái áo thun sạch sẽ.
Vừa ra đến cửa thì gặp Kiều Nguyên Châu vội vàng trở về.
“Lu thần, xong chưa?”
“ Rồi.”
“Trời má! Chẳng lẽ không có việc gì là cậu không làm được ư!” Kiều Nguyên Châu bước đến bàn của mình, nhìn những cuốn sách chất đầy kê: “Tôi tưởng rằng cậu chỉ học cho vui không ngờ tới cậu là tự học thành tài, còn học làm hacker!”
“Không khó.”
Đối với anh, việc này chỉ đơn giản như giải một khối Rubik.
“Đầu óc của cậu sao lại đến trường này?” Kiều Nguyên Châu lắc đầu: “Tôi ganh tị với đầu óc của cậu quá! Hay là cậu thi lại đi, không chừng có thể vào trường kế bên.”
Cảnh Tự thay đôi giày thể thao, lập tức ra cửa.
Cửa sau trường học có một cây ngô đồng trăm năm tuổi, cành lá sum xuê.
Mặt dù có ánh mắt chói chang giữa nhưng đứng dưới tán cây cũng sẽ cảm thấy mát mẻ.
Dưới tán cây, Lục Chúc Chúc lo lắng mà đi đi lại lại không ngừng.
Cô không biết lời của Hạ Huyên Nhã hôm đó có thật hay không.
Lúc trước Cảnh Triết nói đến trận hoả hoạn năm đó, nói chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ, nói anh không xảy ra chuyện gì cả, rất nhanh sẽ hồi phục.
Lục Chúc Chúc thật sự nghĩ…Cảnh Tự không sao.
Sau khi gặp lại anh, thấy tay chân anh lành lặn cô liền không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng lời Hạ Huyên Nhã nói hôm đó làm cô không thể bình tĩnh được.
Cô phải tìm Cảnh Tự hỏi cho rõ.
Đúng lúc này, phía sau có người kêu cô:” Chúc Chúc.”
Cô quay đầu lại thì thấy Cảnh Triết đang chạy tới.
Anh ta còn mặc đồ của khoá huấn luyện quân sự, mang mũ lưỡi trai, khuôn mặt đỏ bừng: “Đúng là em ở chỗ này thật.”
“Cảnh Triết, có chuyện gì sao?”
“Anh vừa nghe nói em xảy ra chuyện.” Cảnh Triết nắm chặt điện thoại, vội vàng hỏi: Rốt cuộc là sao thế, sao em đánh nhau với nữ sinh trường bên cạnh?”
Lục Chúc Chúc không ngờ chuyện mình đánh nhau lại truyền đi nhanh như vậy: “Ai nói cho anh biết?”
“Trên diễn đàn đang thảo luận.” Cảnh Triết lấy điện thoại của mình, lải nhải hỏi: “Rất nhiều người mắng em.
Nói em tính cách nóng nảy, nuông chiều từ bé, bệnh công chúa gì đó, ơ video đâu! Sao lại không tìm thấy video?”
Lục Chúc Chúc ghé đầu nhìn vào màn hình: “Đâu có đâu.”
Cảnh Triết suy nghĩ nói: “Anh vừa nói liên hệ với người quản lý, có thể đã xoá nó đi rồi.
Dù sao thì để video trên diễn đàn thì cũng ảnh hưởng không tốt đến em.
May lỡ có người nhận ra em là cháu gái của Lục Hoài Nhu thì rất khủng khiếp.”
“Ồ… Cảm ơn anh nha!” Lục Chúc Chúc cũng không nghĩ đến việc này, nhẹ nhàng thở ra: “May mắn là xoá rồi nếu không thì thật sự rất phiền phức cho ông nội.”
“Cho nên sau này em làm chuyện gì cũng đừng xúc động như vậy.” Cảnh Triết lải nhải nói: “Nữ sinh đánh nhau rất xấu, đặc biệt đối phương là nữ sinh học nghề…”
Lục Chúc Chúc hỏi lại: “Học nghề thì làm sao?”
“Trình độ của bọn họ không cùng với chúng ta.
Cuối cùng chỉ có em chịu thiệt thôi.”
Lời của anh ta nói, Lục Chúc Chúc lại không đồng ý: “Trường chúng ta cũng có người có trình độ thấp, trường bên cạnh cũng có người có trình độ cao.
Đạo đức cũng không liên quan đến điểm số.”
Cảnh Triết khó hiểu, nói:” Anh đang giúp em, sao em lại giúp bọn họ.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy Cảnh Triết có hơi khinh thường người khác nhưng cô cũng hiểu, làm học sinh của trường nổi tiếng sẽ có chút tự cao.
Lục Chúc Chúc tức giận nói: “Anh không ở hiện trường thì để em nói cho anh nghe.
Chính là cô gái đó theo đuổi không được Cảnh Tự cho nên nói xấu sau lưng anh ấy.
Em ngồi sau không thể chịu đựng được.”
Nghe được hai chữ “Cảnh Tự”, sắc mặt Cảnh Triết không kiềm chế được: “Em vì Cảnh Tự mà mới đánh nhau với cô ta?”
“Đúng vậy, em sẽ không để người khác bắt nạt Cảnh Tự đâu.”
“Em gặp mặt nó rồi sao?”
“Gặp rồi ạ! Anh ấy thay đổi nhiều quá!”
Lục Chúc Chúc thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bắt lấy ống tay áo Cảnh Triết hỏi: “Đúng rồi, em muốn hỏi anh về chuyện hoả hoạn năm xưa.
Vết thương của Cảnh Tự là như thế nào? Chắc không chỉ đơn giản là gãy xương đúng không?”
“Thì….” Cảnh Triết suy nghĩ nói: “Trên lưng có mấy vết bỏng do nó không chạy ra kịp, bỏng rất bình thường.”
“Nghiêm trọng không? Ngoài trên lưng còn chỗ nào khác không? Làm sao có thể khôi phục được? Hiện tại đã ổn chưa?”
Cô hỏi một đống vấn đề, sắc mặt Cảnh Triết càng lúc càng khó coi, nói thờ ơ: “Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, sớm đã hồi phục.”
“Tất cả đều hồi phục sao?”
“Ừ…” Cảnh Triết đổi chủ đề: “Đúng rồi, trời nóng quá, anh mua cho em cốc trà chanh lạnh này.”
“Cảm ơn anh, em không uống được!”
Lục Chúc Chúc đúng là rất khát nhưng nghĩ đến Cảnh Tự, cảm giác này liền biến mất, không muốn ăn uống gì.
“Anh cố ý mua cho em, em không muốn uống mấy thứ này thì cứ vứt đi.” Cảnh Triết đưa túi đồ uống vào trong tay cô.
Lục Chúc Chúc chỉ có thể nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn, lần sau em mời anh.”
“Không thành vấn đề!”
……
Hai người đang đứng nói chuyện không để ý ở phía đối diện có một chàng trai mặc áo thun đen đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Mặt trời chói chang, tháng chín vẫn nóng.
Đại học Bắc Thành và trường dạy nghề chỉ cách nhau một con phố.
Cảnh Tự cầm theo một ly trà sữa đứng ở phía đối diện, nhìn Lục Chúc Chúc và Cảnh Triết đang ở bên đường.
Một con đường nhưng lại là hai thế giới.
Anh đứng trong vũng bùn lầy mà Cảnh Triết, người vẫn luôn hậu đậu và vụng về từ nhỏ hiện tại đã đứng bên cô danh chính ngôn thuận.
Bàn tay Cảnh Tự nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh, túi trà sữa bị anh bóp trở nên nhăn nheo.
Sau khi xảy ra tai nạn, Cảnh Triết trưởng thành rất nhanh.
Tuy không thể nói anh ta cướp đi cuộc sống thuộc về Cảnh Tự nhưng trong thời gian ngắn anh ta đã thay thế Cảnh Tự trở thành niềm vui và niềm tự hào cho ba mẹ, trở thành lời ca tụng trong mắt người thân và bạn bè.
“Đừng quá buồn, hai người còn có Cảnh Triết mà.”
“Đúng vậy, Cảnh Triết là niềm an ủi duy nhất của chúng tôi.”
“Nhất định phải tỉnh lại, vì Cảnh Triết, hai người phải kiên trì.”
“Cảnh Triết, đến đây an ủi mẹ con đi, đừng làm mẹ con khóc.”
……
Đây là đoạn đối thoại ở ngoài phòng bệnh.
Cảnh Tự nhắm mắt lại, cố gắng không quan tâm đến tất cả… Nhưng không làm được.
Những lời này cứ quanh quẩn bên tai anh bất kể ngày hay đêm.
Giống như bàn tay khô héo vươn ra từ trong vũng bùn, kéo anh vào bóng tối.
Anh là người bị bỏ rơi, Cảnh Triết đã thay thế anh.
Cô gái tốt đẹp trong lòng anh hiện tại cũng đã đứng bên Cảnh Triết, uống trà sữa mà anh ta mua.
Cảnh Tự biết Cảnh Triết cố gắng thi đậu đại học Bắc Thành vì cái gì.
Năm nay, điểm chuẩn của đại học Bắc Thành rất thấp.
Điểm của anh ta chỉ cao hơn điểm chuẩn một điểm.
Nhưng anh ta đã đánh cược.
Cho nên anh ta đã cược thắng.
Cảnh Triết thích Lục Chúc Chúc, rất thích.
Nhưng Lục Chúc Chúc không thích Cảnh Triết, Cảnh Tự biết.
Ít nhất, so với Cảnh Triết, Lục Chúc Chúc ỷ lại vào anh hơn.
Nhưng lúc trước Cảnh Tự luôn tránh mặt Lục Chúc Chúc, không nhiệt tình với cô chỉ vì anh cảm thấy….
Hiện tại mình đã không xứng với cô nữa rồi….
Nếu anh không xứng vậy thì Cảnh Triết là thứ gì?
Ánh sáng trong mắt Cảnh Tự chìm xuống, ngưng tụ thành một màn sương dày đặc, không thể hoà tan.
Anh muốn cướp cô đi.
Anh đã mất tất cả, chỉ còn một mình Lục Chúc Chúc..