Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Mãi mãi cũng không xuất hiện một ngày đẹp trời như mong đợi...

Ông trời chẳng biết mình đang thử thách tình yêu của cậu ta hay chính bản thân cậu ta đang cố chấp cố gắng tìm kiếm quá khứ cho dù cơ hội rất mỏng manh.

Ba ngày sau...

Biệt thự số 6 đường Lê Chân, Tây Đan, Trung Quốc.

Trời về chiều, những hàng cây hai bên đường rụng lá, hương thơm hoa hồng nhung thoang thoảng trong căn biệt thự phía bên kia đường.

Người đàn ông ngồi trong ô tô đeo kính râm, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía ban công biệt thự lớn, đôi mắt nhuốm một màu đau đớn.

Trời thu mát, thế mà người đàn ông lại mặc bộ âu phục xám tro, cà vạt đen được nới lỏng để lộ một phần bờ ngực rộng.

Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú, ngũ quan chỉnh tề, nhất là đôi mắt lưu ly đen tuyền dấu sau lớp kính đen, đôi môi mỏng quyến rũ có thể làm tan chảy bất kì trái tim cô gái nào, nhưng khuôn mặt đó lại nhuốm màu lạnh lẽo, cô đơn khó tả.

Người ngồi ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu nhìn sắc mặt người đàn ông, sau đó ngồi im thin thít.

Nửa tiếng trôi qua, ngay chính lúc Hồ Lâm Sinh muốn lên tiếng nói chuyện với chủ tịch của mình thì từ ban công căn biệt thự kia xuất hiện dáng một cô gái dáng người thon gọn, nhìn từ xa vẫn có thể nhìn ra mái tóc nâu ngắn ngang vai, anh nhìn sang khuôn mặt của người đàn ông đã sớm phát hiện người này đã mím chặt môi, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.

Bốn năm rồi... Suốt bốn năm này, anh từ một người không hề biết gì về những con đường quanh khu vực này thành một người nắm rõ từng lối đi, kẽ hở trong lòng bàn tay, cho dù có cho anh nhắm mắt đi hay chăng nữa, anh cũng không lo bị sợ lạc.

Anh còn như thế, chứ đừng nói đến người đàn ông thần hồn nát thần tính này.

Anh ta ngay từ khi biết được nơi này luôn luôn là đích thân đến đây chờ đợi, chờ đợi một tia hi vọng xuất hiện.

Nhưng mà, tin tức về người đó hoàn toàn bị đóng băng, từ sau khi xảy ra vụ tai nạn bảy năm trước.

Mạc Đỉnh đứng từ ban công nhìn ngắm cảnh sắc buổi chiều, nhìn mặt trời sắp lặn dần khuất đi dưới những hàng cây to lớn nhưng cũng tỏa những thứ ánh sáng lấp lánh màu vàng cam, cô đứng trầm ngâm một hồi rồi nở nụ cười.

Thỉnh thoảng, cô vẫn luôn dành một thời gian nhất định mà sẽ nghĩ đến Băng Băng, thỉnh thoảng, sẽ có lúc cô không cầm lòng được mà đi gọi điện cho cô, kể chuyện ở nhà dạo này ra sao, thỉnh thoảng, sẽ ngồi khóc một mình, ngồi một mình nhớ đến cô, lại thầm đau đớn cho những gì mà cô phải trải qua.

Mùi hoa hồng nhung thơm ngào ngạt khiến cô tưởng tượng ra dáng người Băng Băng ngay trước mắt, lại nghĩ đến mái tóc đen dài buông thả khiến người ta phải tơ tưởng kia, cô theo ý thức cười chế giễu một cái.

Cuộc đời này... Thật nực cười. Mạc Đỉnh trước giờ chưa từng lừa gạt Băng Băng lấy một lần, nhưng lần này, cô vì Băng Băng mà lừa gạt người đó, cũng lừa gạt Băng Băng một lần.

Nếu là vì sao thì hãy hỏi, vì sao bắt đầu từ khi đó mọi chuyện lại trở nên xấu đi, mãi mãi cũng không thể yên ổn được.

Tầm mắt lướt nhìn xung quanh một lượt, vừa tính chuẩn bị vào nhà, tầm mắt Mạc Đỉnh lập tức bị thu hút bởi chiếc xe đen bóng loáng đậu phía xa xa, nhưng căn bản là chiếc xe này đậu chỗ bóng mát lại khuất tầm nhìn nên cô không để ý, nhưng chút tinh mắt đã lập tức xuất hiện.

Mặt cô tái mét, cả người run lên bần bật đến nỗi đứng không vững, phải đưa tay vịn lấy lan can mà hít thở hồi lâu.

Anh ta... Lại đến.

Mạc Đỉnh bốn năm nay luôn sống trong cảnh bất an, cho dù có Phi Hùng bên cạnh đi chăng nữa, nhưng anh có công việc của anh, cô có công việc của cô, chỉ những buổi tối hai người mới có thể ở bên nhau chia sẻ tâm sự, cùng nhau yêu thương.

Phi Hùng chưa biết chuyện này, cô không nói cho anh biết, vì cô nghĩ, anh không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng nhiều đến công việc.Đối với người đàn ông kia, bốn năm trước là thái độ khác, bốn năm sau chính là thái độ khác. 

Năm xưa anh ta đến đây tìm cô, chính là một vẻ mặt như người chưa từng gây ra tội lỗi gì, như một người hoàn toàn không dính dáng gì đến người tên Châu Lệ Băng mà giống hơn là anh ta đang đi tìm cô gái đó, cô sợ... Băng Băng sẽ đau thêm lần nữa.

Bây giờ, cũng chính là hoàn cảnh như xưa, chỉ có điều, anh ta giờ đây không dễ đụng chạm, càng không dễ gây xích mích, càng không thể để cho anh ta phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi, anh ta bây giờ... Cực kì nguy hiểm.

Một lần nữa cô lại sợ... Băng Băng sống một cuộc sống yên bình kia sẽ một lần nữa mà va phải tình yêu với gã này.

Mà Nguyễn Bá Nam, cô nhận ra con người này cũng không tệ, luôn luôn chiều chuộng Băng Băng như vậy, lại đối tốt với mẹ, cô nghĩ, anh ta không những sẽ là một người chồng tốt, mà cũng sẽ là một người con rể hiếu thảo với mẹ vợ.

Cô rất ưng thuận với anh ta, giao Băng Băng cho anh ta, quả thật không tồi, huống chi, anh ta từng cứu Băng Băng một mạng.

Chỉ có một nỗi khổ đối với Băng Băng bây giờ là cô đã không còn là Châu Lệ Băng như trước nữa mà phải trở thành một người hoàn toàn khác, điều đó thật sự rất khó với cô, lại khiến cô thêm mấy phần gánh nặng. Đau lòng nhất chính là cô không thể ở trước mặt người khác mà gọi mẹ nuôi mình một tiếng mẹ như trước được.

Mạc Đỉnh thẫn thờ trong chốc lát, đứng ngây ngốc cả buổi cuối cùng cũng quyết định đi xuống nhà.

Gặp bà Diệp Hà đang nấu ăn trong bếp, cô đưa tay ôm lấy bà từ phía sau thủ thỉ:

- Mẹ, con ra ngoài một lát nhé, một chút nữa con sẽ về!

Bà xoay người lại nhìn, người phụ nữ trung niên năm xưa vẫn không thay đổi là bao, chỉ là, trên khuôn mặt bà lúc này đã xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn trước, trí nhớ cũng kém đi mấy phần.

Bà gật đầu cười, vừa nấu vừa dặn dò:

- Nhớ về sớm nhé, hôm nay có món ngon đấy.

Mạc Đỉnh mỉm cười, hôn lên má bà một cái rồi đi ra ngoài, đôi mắt bà lặng lẽ nhìn theo cô, trong đôi mắt kia ngập tràn tia nhìn khó đoán hết.

Mạc Đỉnh chầm chậm bước tới, ánh nắng vàng nhạt còn sót lại chiếu lên người cô, mùi hương hoa hồng hung thoang thoảng nơi cánh mũi, cô đi trong tâm trạng bất an cung sợ hãi, bây giờ, cô thật muốn lập tức gọi ngay cho Phi Hùng.

Bước chân cô nặng nề, cuối cùng một lúc sau cũng đã đứng trước cửa xe ô tô đen kia, nhưng mà, cô lại không ngẩng đầu lên, chính vì toàn thân cô truyền đến một đợt khi lạnh không biết từ đâu ập tới.

Lớp kính dày cộm hạ xuống, từ trong xe, mùi mát lạnh truyền ra bên ngoài khiến cô phải rùng mình.

Cô chấn định tinh thần, kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông càng lúc càng quyến rũ kia, trong đôi mắt phảng phất nét đau đớn, cô nghiến răng nghiến lợi, trấn tĩnh một chút lại bình tĩnh mở miệng, giọng điệu vô cùng cợt nhả:

- Chủ tịch Triệu, nơi đây đồng không mông quạnh, mĩ nhân không, nhà cũng không, đừng nói anh vừa lòng đến nỗi muốn mua lại căn biệt thự tôi đang sống chứ?

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cô trống tim đập bình bịch vài cái, khuôn mặt tái mét đến chua chát.

Hồ Lâm Sinh ngồi ở ghế lái xe điềm nhiên quay lại nhìn cô, vô cùng lịch sự mà rằng:

- Mạc tiểu thư, thật ra, chúng tôi luôn luôn không muốn gây khó dễ cho cô, mong cô cũng thật lòng trả lời thành thật, tốt nhất không nên giấu giếm chúng tôi chuyện gì, sự thật mà nói đi chăng nữa, chẳng qua cũng vì một cô gái mà thôi.

Nói xong, anh ta đánh mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau thăm dò đôi chút, nhận thấy sắc mặt người đó không đổi, ngay lập tức nói với Mạc Đỉnh:

- Mạc tiểu thư, chúng tôi cũng không cố ý đến gây phiền phức cho cô, nhưng cô thấy đấy, chủ tịch nhà tôi quả thật bốn năm nay đều muốn đi tìm cô gái kia, cô lại là người bạn thân của cô ấy, chắc hẳn sẽ biết mà.

Đây, chính là lời khẳng định anh ta trực tiếp nhấn mạnh, nó như tuyên bố những gì mà cô che giấu suốt thời gian qua chỉ là vỏ bọc.

Máu nóng xông lên, Mạc Đỉnh lại tưởng tượng những ngày từ lúc Băng Băng quay trở lại biệt thự cho đến lúc đi, bề ngoài thì luôn luôn vui vẻ, nhưng sâu trong lòng mà nói, cô có một nỗi buồn sâu kín không thể giãi bày.

Cho dù là quên đi người đàn ông này nhưng cũng vì người đàn ông này mà không còn như trước, cô hận không thể để anh ta biến mất khỏi thế gian này.

- Triệu Thanh Mẫn, những gì cần nói tôi cũng đã nói, Băng Băng chết rồi, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện gây rắc rối ở đây nữa, không phải... Anh là người đã gây ra sao?

Nói xong, cô nhìn người đàn ông im lặng từ đầu đến giờ, khẽ nhếch miệng, đừng tưởng anh ta không nói gì thì sẽ không có chuyện gì.

- Anh gián tiếp giết Băng Băng, cô ấy cũng vì anh mà bỏ mạng, tốt nhất bây giờ anh nên xám hối từ đây đến khi chết đi, nếu có thể may ra Băng Băng dưới đó còn tha thứ cho anh đôi chút, tôi cũng được an ủi, chứ không phải việc anh ngày nào cũng đến đây tơ tưởng... CÔ ẤY CÒN SỐNG!

Nói xong, Mạc Đỉnh cũng sốc vì những lời mà mình nói, mặt cô hết xanh rồi đỏ, cuối cùng cũng bình ổn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly đen tuyền kia.

Đôi mắt đó giờ đây đang nhìn chằm chằm vào cô, trong đó có hầm băng lạnh lẽo bức người.

Anh từ đầu đến cuối đều cố chấp im lặng như thế, bây giờ mở miệng, giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nam tính lạnh giá đánh tan cái vỏ bọc mà cô đang cố gắng bảo về, đôi mắt kia chất chứa sự uy hiếp:

- Cô ấy... Vẫn còn sống!

Một trận lạnh lẽo chạy từ đỉnh đầu đến chân, Mạc Đỉnh bị người trước mặt làm cho đóng băng, toàn bộ thân người cứng đờ, tuy vậy, miệng cô lắp bắp run rẩy, phòng ngự cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Không thể nào, anh ta không thể biết được! Rõ ràng Nguyễn Bá Nam đã bí mật đem toàn bộ thông tin việc cô từng sinh sống ở đây tiêu hủy, cũng cho mọi thứ về cô từ bảy năm trước đến bây giờ tiêu hủy, một chút cũng không sót lại chứ đừng nói đến việc biết cô vẫn còn sống.

Huống hồ, bây giờ, cô đang trong thân phận mới, ở một nơi xa mới, anh ta căn bản không thể nào đoán biết được.

Làm sao anh ta có thể biết được chứ?

Trừ khi... Có người đã chính miệng tiết lộ việc Băng Băng còn sống!

Thật đáng sợ.

Mạc Đỉnh nhìn vào đôi mắt kia, điềm tĩnh mỉm cười, tim như đang treo lủng lẳng trên đỉnh đầu:

- Chủ tịch Triệu, nếu thật sự anh biết cô ấy còn sống, vậy tốt quá, anh có thể nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu hay không?

Mặt cô làm ra vẻ khổ sở, cố gắng biểu hiện như một người đã mất đi một người bạn thân, bây giờ lại có một chút hi vọng nào cứu được người bạn thân đó trở về, ánh mắt nhờ tia hi vọng kia sáng lên.

Người đàn ông kia, chứng kiến biểu hiện này, trong lòng thất vọng.

Tuy vậy, ngoài mặt lại không biểu hiện gì thêm, đơn giản nói với cô một câu:

- Mạc tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền.

Hồ Lâm Sinh nghe lệnh, lập tức lùi xe lại, sau đó phóng thẳng đi, chiếc ô tô đen trong bóng chiều tắt nắng kia làm Mạc Đỉnh đứng ngây ngốc hồi lâu, chân cô mềm nhũn xuống muốn ngã nhưng bản thân lại không để cho chuyện đó xảy ra, cô quay người đi, bước từng bước khập khễnh.

Tâm trạng cô tuy là xấu đi, nhưng có phần chuyển biến tốt một phần, hương hoa hồng nhung cho dù là ngày hay đêm đều như vậy, chúng vừa đẹp lại vừa thơm, sớm nở chiều tàn nhưng lại không biến mất đi mùi hương ban đầu.

Cô tự hỏi với mình, cũng giống như nói với một người nào đó...

- Tớ như vậy là đúng, phải không?

Những hàng cây xào xạc gió thổi bay mái tóc nâu hạt dẻ của cô, môi cô hơi mím lại, mặt vì chà xát với những cơn gió kia mà lạnh lại.

Cô đứng trân mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Bà ấy nhìn cô, đôi mắt ngờ vực mà hỏi:

- Mạc Đỉnh, cậu trai trẻ đó... Luôn làm phiền con sao?

Chiếc xe lao vù vù trên con đường vắng, xung quanh ngoài cây cối ra thỉnh thoảng mới xuất hiện vài căn nhà lụp xụp.

Hồ Lâm Sinh tập trung lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn người ngồi phía sau, sắc mặt anh hơi trầm xuống:

- Chủ tịch, anh mau...

- Ừ. - Chưa đợi Hồ Lâm Sinh nhắc nhở, người đàn ông kia đã lấy trong túi ra một chiếc lọ nhỏ dán nhãn, thành phần ghi rất tỉ mỉ, lại chú ý đặt thêm mấy nét bút nói rõ liều lượng, thời gian sử dụng.

Sắc mặt anh ta không đổi, bàn tay mở nắp hộp đổ ra vài viên thuốc, đâu hơi ngẩng lên rồi đưa vào miệng.

Khuôn mặt bình thản kia xuất hiện một đường nhăn từ hàng mày, anh ta hơi nhăn một cái nhưng ngay lập tức trở về vẻ ban đầu vốn có.

Hồ Lâm Sinh bất lực thở dài.

Người đàn ông nhoài người tựa vào ghế, mắt lưu ly chăm chú nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trong đôi mắt đó là một đại dương mênh mông vô tận, không có sóng to gió lớn, càng không có mưa giông bão táp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui