Châu Quang Bảo Giám


Thuận lợi có được món đồ làm Cố Minh hận không thể trở về ngay lập tức để xem xem rốt cuộc mình đã kiếm được thứ tốt gì, sau khi nghe nói Chu Đào còn muốn tiếp tục dạo quanh thì đề xuất muốn tự mình về trước.

Chu Đào vừa nhìn dáng vẻ Cố Minh là hiểu cô sốt ruột cái gì, cho nên cũng không nói thêm nữa, chỉ ám chỉ nhắc nhở Cố Minh một câu, nghìn vạn lần đừng quên cậu ta.

Bây giờ chưa tới bảy giờ, sau khi Cố Minh ra khỏi Phan Gia Viên cũng không chần chừ lâu mà đem mấy vật kia về nhà.

Đêm qua là Kỷ Vân trông đêm, giờ trong nhà không có ai cả, đúng lúc có thể để Cố Minh tỉ mỉ nghiên cứu mình đã bới ra được bảo bối gì.

Sau khi xác định cửa đã đóng chặt, cô lấy đồ trong túi ra, hai vật được chọn lựa tùy tiện để góp nhặt vào cho đủ số đương nhiên không phải trọng điểm cô quan tâm, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung lên vật hình vuông được coi như thêm vào và vật hình ống bút.

Lúc trước để tránh bị người khác nhìn ra điều gì, cô vẫn không dám biểu hiện sự quan tâm đặc biệt với vật hình vuông, lúc này nhìn kỹ, mới biết vật vuông kia lại có thể là một cái gối sứ.

“Thảo nào trước đó nghe thấy tiếng ù ù, hóa ra là tiếng ngáy khi người ta ngủ.


” Cố Minh hưng phấn vươn tay vuốt ve bề mặt gối sứ, lại một lần nữa cảm nhận sức nóng phỏng tay từ vật bằng gốm sứ, cả tiếng ù ù kia nữa.

Cả gối sứ có thể là vì liên tục bị sử dụng làm ghế ngồi, cho nên nhìn qua rất bẩn, không có chút mỹ cảm nào cả.

Cố Minh cầm gối sứ và vật dạng ống bút vào phòng bếp, bê ra một chậu nước sạch, tẩy rửa hai vật cẩn thận từng tí một.

Lúc trước cô còn đang lo gối sứ có thể vì không được giữ gìn tốt mà bị mài mòn, nhưng điều làm người ta cảm thấy bất ngờ chính là, sau khi tẩy rửa, gối sứ nhìn qua không có nhiều tổn hại lắm, ngoại trừ chỗ ở góc có thể do bị mài mòn thường xuyên một chút nên mất một ít lớp men ngoài, còn trên cơ bản vẫn giữ được nguyên vẹn.

Cố Minh quan sát tỉ mỉ chiếc gối gốm sứ trong tay, gối gốm sứ này có lưng tròn, trước thấp sau cao, hai bên vểnh lên, chính giữa hơi lõm vào trong, mặt trước hơi lồi lên, mặt bên hình vòng cung, mặt sau lõm hình hồ lô.

Mặt gối được tráng men trắng trông giống như màu ngà; thân gối được phủ men vàng tím xung quanh, trên lớp men vàng tím có nhiều “lệ ngân” từ trên xuống dưới; giao điểm của lớp men trắng trên Bề mặt gối và lớp men vàng tím trên thân gối chuyển màu men xanh sang xanh, đáy bằng không tráng men lộ ra thai gốm màu trắng.

Cố Minh dùng đèn quan sát chiếc gối sứ ở góc 45 độ, mặt bên của gối có thể thấy được vết sợi trúc quét lên; mặt gối chạm trổ hoa văn tinh xảo, với hoa văn đan huyền ánh quang, bên trong có viết câu thơ “Thanh nhàn chân đạo bổn, vô sự tiểu thần tiên.

” (Quả thực vốn rất thanh nhàn, không có việc gì làm tiểu thần tiên)Không thể nhìn trực tiếp tất cả đồ sứ dưới ánh sáng mạnh, ánh sáng mạnh sẽ che đi độ bóng của đồ sứ và dễ ảnh hưởng đến phán đoán của người thẩm định.


Nói chung, những người am hiểu sử dụng ánh sáng 45 độ để quan sát.

Chỉ sau khi quan sát đơn giản như vậy, Cố Minh, người không phải là chuyên gia về đồ sứ, đã cảm thấy chiếc gối sứ này không phải là một vật phẩm bình thường, phán đoán sơ bộ là thuộc về Định diêu (diêu: lò chế tạo) thời nhà Tống.

Định diêu là một trong năm lò chế tạo nổi danh của thời nhà Tống, chủ yếu sản xuất ở vùng từ thôn Giản Từ tới Đông Yến Xuyên, Tây Yến Xuyên thuộc huyện Khúc Dương, tỉnh Hà Bắc ngày nay, bởi vì dưới thời Đường – Tống chịu sự quản lý của Định Châu, nên cố danh là Định diêu, được triều đình nhà Tống chọn để làm ra gốm sứ cung đình.

Trong lời ca của người con gái Lý Thanh Chiếu thời nhà Tống có câu “Ngọc chẩm sa thụ, bán dạ lương sơ thấu” (nghĩa: Gối ngọc chạn bếp, nửa đêm lạnh xuyên thấu) là danh ngôn để tán thưởng ngợi khen sản phẩm của Định diêu.

Trong lời thơ nói “Ngọc chẩm” là để chỉ gối sứ trắng sản xuất ra lúc bấy giờ.

Gối gốm sứ mát lạnh, đã xuất hiện từ thời nhà Tùy dùng để loại bỏ hơi nóng của chăn màn gối đệm, tới thời Đường – Tống thì càng được truyền bá rộng rãi.

Cố Minh phán đoán gối sứ này từ Định diêu thời nhà Tống dựa vào một vài căn cứ, trong đó căn cứ quan trọng nhất chính là men nâu trên thân gối có nhiều đường men chảy, giống như nước mắt, được gọi là “lệ ngân”.


Theo như ghi chép của lịch đại gốm sứ thì lệ ngân là đặc trưng rõ nét nhất của Định diêu, lệ ngân rất ít thấy ở Định diêu thời Bắc Tống, còn gốm sứ từ thời Đường tới Ngũ Đại thì không có đặc trưng này.

Vậy mới nói, khi giám định thông thường thì có màu men lệ ngân mới là chính phẩm của Định diêu, những thứ khác đều là hàng nhái.

Mặt khác còn có mặt ngoài gối sứ, có thể thấy hoa ngân (vết vẽ) tỉ mỉ như sợi trúc, tục xưng là “Trúc ti xoát văn”; những hoa ngân này là được lưu lại sau khi vật đã sơ bộ thành hình, đương nhiên sản phẩm ở những lò khác cũng có thể thấy được hoa ngân, nhưng không tinh tế dày đặc được bằng sản phẩm ở Định diêu, đây là cũng là một đặc trưng để giám định gối gốm sứ.

Lại nhìn chân đáy, chân đáy của gối gốm sứ rõ ràng có đặc điểm khác biệt với lò sản xuất của nó, những đặc điểm này thể hiện ở kỹ thuật nung phủ, bởi với phát kiến về nung phủ, chân đáy luôn luôn có vẻ không bằng bặn, lấy tay xoa nhẹ, rõ ràng thấy gồ ghề, đây lại là một đặc trưng để giám định.

Đương nhiên dựa trên những đặc trưng này, thực ra hiện nay xem ra rất dễ làm nhái, nếu muốn nhận định đây có phải chính phẩm hay không, không chỉ dựa vào một vài điểm này, càng cần phải có tri thức rộng lớn tường tận mới được.

Cố Minh dù sao cũng không thuộc chuyên ngành giám định đồ gốm sứ, không hiểu nhiều về các vật này, cho nên đối với gối gốm sứ cũng chỉ có hiểu biết lơ mơ, nếu không phải tay trái cô có truyền tới sức nóng, cô cũng không dám khẳng định gối sứ này là thật.

Gối gốm sứ tinh phẩm của Định diêu chân chính có thể trông thấy cực kỳ ít ỏi, mà làm nhái gối gốm sứ Định diêu lại mọc lên như nấm, nhiều tới mức gần như có thể lấy giả tráo thật, thảo nào Vương Ngật Đáp coi bảo bối như này trở thành phế phẩm.

Gối gốm sứ trong tay cô này đây bị Vương Ngật Đáp coi như vật cho thêm, cho dù nhìn từ vẻ ngoài cho tới kỹ thuật, đều là sản phẩm tinh mỹ của Định diêu thời nhà Tống.


Cố Minh ôm chặt gối sứ vào trong lòng, cả người mừng rỡ tới như sắp bay lên, đây chính là vật kiểm lậu đầu tiên trong đời của cô, không ngờ lại kiếm được món hời bị bỏ sót giá trị thế này mang về.

Vật như vậy, đem bán ra giá cả phỏng chừng mười vạn đến trăm vạn, lần này cô thực sự nhặt được bảo bối rồi!Như vậy thật tốt, phí chữa bệnh cho ông nội nhất định là không có vấn đề gì rồi, phòng ở mẹ và ông mua cho cũng không cần phải bán nữa.

Cô thực không ngờ đi kiếm món hời bị bỏ sót lại thuận lợi như vậy, lúc trước vẫn còn tính phải qua Phan Gia Viên rất nhiều lần để tìm kiếm, nếu như Phan Gia Viên không có thứ tốt, phải đi chỗ khác tìm, căn bản không ngờ rằng lần đầu tiên đã có thể tìm được đồ cổ đắt giá thế này, dù sao tỷ lệ này quả thực gần như là trúng vé xổ số, mà Cố Minh lại thuộc loại người từ nhỏ đến lớn chưa từng trúng được đến cả năm đồng.

Như vậy xem ra Chu Đào kia coi như là quý nhân của cô, nếu không phải Chu Đào dẫn cô tới chỗ của Vương Ngật Đáp, sao cô có thể tìm được gối sứ này chứ?Nếu như có thể thuận lợi bán đi gối sứ này, nhất định cô sẽ đền đáp cậu ta một phen xứng đáng!Về phần vật hình ống bút gì đó, sau khi rửa sạch tuy không thu hút lắm, nhưng được cái màu men trong đều, khiến người ta nhìn lâu cũng không chịu được mà nảy sinh sự thích thú.

Nhưng mà thực ra cái khó với Cố Minh là cô nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra rốt cuộc nó là vật gì, chỉ biết nó xác thực là một vật cổ mà thôi.

Quên đi, cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp thôi, không hiểu biết nhiều lắm.

Hiện tại cô nhìn không hiểu cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể ra giá để người thông thạo mua thứ này là được.

Bây giờ việc duy nhất cô muốn làm là mau chóng rao bán hai vật này, ông nội còn đang chờ tiền cứu mạng đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận