Châu Quang Bảo Giám


Sau giờ học, Cố Minh khéo léo gạt Bạch Phương Phương đang quấy rầy cô sang một bên, theo lời nhắn đi đến hồ nước nhỏ trong trường, liếc nhìn đã thấy Chu Đào đang đợi ở đó.

“Có chuyện gì?” Cố Minh tò mò nhìn Chu Đào.
Từ khi cô bán chiếc gối sứ và đưa một vạn cho Chu Đào, hai người đã quen biết nhau nhiều hơn, ngẫu nhiên cũng nói chuyện với nhau nhưng không có liên lạc gì hơn nữa, cô thực sự không hiểu tại sao Chu Đào lại lén lút dùng tờ giấy để gọi cô ra.
"Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ." Sắc mặt Chu Đào có chút suy sụp, tóc rối bù, nói chuyện cũng không có bao nhiêu tự tin.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Minh nghi ngờ nhìn Chu Đào, cũng không đồng ý ngay nên hỏi ngược lại.

Cô mới đi hơn một tuần, Chu Đào lại trở nên như thế này, giống như bị thứ gì đó đả kích, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh Chu Đào thành công nhặt được món hời và hét lên đòi mời khác.

"Tôi..." Chu Đào do dự một chút, nhìn Cố Minh, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ giãy dụa, cuối cùng nói: "Có thể cho tôi mượn tiền được không?"

Cố Minh kỳ quái nhìn Chu Đào, tự hỏi hắn làm sao lại đi mượn tiền của cô, hai người bọn họ còn chưa quen đến mức cho nhau mượn tiền.

Thấy Cố Minh không trả lời, Chu Đào không khỏi lo lắng, liếm đôi môi khô khốc, nhanh chóng nói: "Nếu có thừa tiền, có thể cho tôi mượn trước được không? Yên tâm, tôi sẽ sớm trả lại.

Cậu cũng có thể tính lãi theo ngân hàng.”


Cố Mính nhìn trên trán Chu Đào bắt đầu đổ mồ hôi, vẫn không nói gì.

"Tôi, tôi không có gì để cam kết, nhưng tôi..." Chu Thao hung hăng xoa xoa mái tóc, như không biết phải diễn đạt ý mình như thế nào.
“Cậu muốn vay bao nhiêu?” Cố Minh hỏi.

“Hai vạn.” Chu Đào ngẩng đầu vui mừng nhìn Cố Minh.

Cố Minh kinh ngạc liếc nhìn Chu Đào, vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ, không ngờ lại có thể vay tới hai vạn.

Nhìn Chu Đào, hắn tựa hồ không thiếu tiền, trong nhà có chuyện gì sao?
"Ta biết hai vạn là có chút nhiều, nhưng..." Chu Đào thấp giọng nói, cuối cùng thở dài, hướng Cố Minh gật đầu xin lỗi: "Quên đi, coi như ta chưa nói gì, lãng phí thời gian của cậu, thật là thực xin lỗi.”

Nói xong Chu Đào xoay người bỏ chạy, không đợi Cố Minh phản ứng.
Cố Minh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Chu Đào, cảm thấy có chút không thể hiểu được, thần thần bí bí bảo cô ra, cô chưa kịp quyết định có nên vay tiền hay không thì đối phương đã bỏ chạy trước.

Sau khi bán chiếc gối sứ, cô trả lại số vốn đã mượn của người khác, trừ đi tiền chữa bệnh của ông nội và bảo hiểm của mẹ cô, Cố Minh vẫn còn rất nhiều tiền trong tay, nếu Chu Đào thật sự cần thì cô cũng sẽ "không thể không chi ra được", nhưng điều kiện tiên quyết là cô xem chuyện đó có phải là rất quan trọng không.

Vì người muốn vay đã tự nguyện bỏ cuộc nên cô không cần phải đuổi theo rồi nói rằng mình muốn cho người khác vay tiền.

Lắc đầu, Cố Minh cũng không thèm quan tâm Chu Đào xảy ra chuyện gì, xoay người đi đến căng tin, Bạch Phương Phương chắc chắn đã đóng gói đồ ăn cho cô rồi.

Nói mới nhớ, căng tin trường bọn họ thực sự rất ngon, vị ngon và khá rẻ, nói chung sinh viên trong trường thích ăn ở căng tin hơn.
“Vương giáo sư tìm cậu làm gì?” Bạch Phương Phương đưa đĩa đồ ăn cho Cố Minh, tùy ý hỏi.

Vừa rồi Cố Minh nói là Vương giáo sư có việc tìm cô nên mới rời khỏi Bạch Phương Phương được.
"Không có gì, chỉ là có một chút vấn đề nhỏ không rõ ràng, bảo tớ đi xem xem." Cố Minh không có ý định để Bạch Phương Phương biết Chu Đào hỏi nàng mượn tiền.

“Ồ.” Bạch Phương Phương gật đầu, cũng không quan tâm .
"Nhân tiện, trong lúc tớ không có ở trường học có xảy ra chuyện gì thú vị không?" Cố Minh mặc dù biết tốt nhất là không nên quản đến việc của người khác, nhưng khi nghĩ đến bộ dáng kia của Chu Đào, cô không khỏi muốn hỏi thăm sự tình từ Bạch Phương Phương.

"Không có gì thú vị." Bạch Phương Phương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên, tiến lại gần Cố Minh, chỉ về phía cửa nhà ăn: "Cậu có nhìn thấy mỹ nữ Trương Đình Đình của khoa mỹ thuật không?"


"Sao vậy?" Cố Minh tò mò nhìn qua, liền nhìn thấy Chu Đào vừa mới gặp cô xong, giờ đã đứng ở trước mặt Trương Đình Đình.

Hai người đứng cạnh nhau, không biết đang nói cái gì, nhưng vẻ mặt Trương Đình Đình cũng không tốt lắm.

"Tớ quên nói với cậu.

Không lâu sau khi cậu rời đi cùng giáo sư Vương, có người trong khoa của chúng ta đã truyền ra tin tức Trương Đình Đình, người đẹp của khoa mỹ thuật và bạn cùng lớp Chu Đào đã đính hôn.

Hai người đã yêu nhau từ khi học cao trung, hẹn hò từ khi vào đại học." Bạch Phương Phương nói với vẻ mặt bát quái.
"Có chuyện như vậy sao? trước kia chưa từng nghe qua a!" Cố Minh cả kinh.
Mặc dù Chu Đào không xấu, nhưng chắc chắn không gánh được hai chữ "soái ca", nhưng Trương Đình Định lại là một mỹ nhân nổi tiếng, bạn trai của cô từ khi vào trường đến nay đếm được cũng hàng chục người.

Hai con người vốn rất khác nhau lại đột nhiên được gắn kết với nhau, thật sự là làm người ta mở rộng tầm mắt.
"Ai nói không phải như vậy chứ! Nếu không phải mấy ngày trước tin tức Trương Đình Đình bị người nào đó bao dưỡng, Chu Đào nhịn không được nữa, e rằng mọi người có thể không biết cho đến khi tốt nghiệp."Bạch Phương Phương vẻ mặt khinh thường.
Cố Minh cau mày, khi cô lại nhìn về phía cửa phòng ăn, Trương Đình Đình cùng Chu Đào đều đã không còn ở đó nữa.

"Thật ra Chu Đào khá đáng thương.

Tớ nghe nói rất nhiều đồ hàng hiệu nổi tiếng của Trương Đình Đình là do Chu Đào mua.

Hắn ta cũng đã nhiều lần bắt gian trên giường.


Đều là Trương Đình Đình đau khổ cầu xin nói rằng mình nhất thời hồ đồ, hạ mình liều mạng cầu xin Chu Đào tha thứ, mà Chu Đào cũng thực sự thích Trương Đình Đình nên sau khi nhận được lời hứa của cô ta là lần sau sẽ không tái phạm nữa liên buông tha, tớ thực sự không thể hiểu nổi, không phải người ta vẫn nói đàn ông ghét nhất cắm sừng sao? Chu Đào bình thường trông có vẻ thông minh sao lại cứng đầu như vậy?” Bạch Phương Phương vẻ mặt thổn thức nói.

"Một người sẵn sàng làm, một người sẵn sàng chịu đau khổ.

Người ngoài như chúng ta làm sao có thể biết được chuyện gì đang xảy ra qua tin đồn?" Cố Minh lắc đầu, không tỏ ra mấy hứng thú với việc này.

Dựa theo lời nói của Bạch Phương Phương, có lẽ cô có thể đoán được Chu Đào muốn vay tiền là vì người nào.

“Còn không phải là lớn lên có chút xinh đẹp, ngực to mà não phẳng thì có cái gì tốt.” Bạch Phương Phương chua chát nói.

Cố Minh nhìn đồi núi nhỏ của Bạch Phương Phương, nơi đó chỉ tốt hơn sân bay một chút, không phúc hậu cười trộm.
Bạch Phương Phương trừng mắt nhìn Cố Minh, tức giận chọc chọc cơm trên đĩa của cô.
Vốn Cố Minh còn tưởng rằng chuyện của Chu Đào không liên quan gì đến cô, nhưng cô không ngờ rằng chỉ trong vài ngày nữa, chuyện giữa Chu Đào và Trương Đình Đình lại thực sự liên quan đến cô.
Nghe xung quanh tiếng nhạc chói tai, nhìn mọi người lắc lư điên cuồng trên sàn nhảy, cô thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ngơ ngác bị đưa đến một nơi như vậy.

"Cố Minh, thật xin lỗi, thật sự không nhịn được." Chu Đào sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân cứng ngắc, cả người lạnh như băng phảng phất giống như chỉ cần một cái chạm nhẹ là hắn sẽ vỡ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận