Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó FULL


ừa nghe thấy lời nói có chút châm chọc của Tạ Uyên, Kỷ Thụy cười gượng một tiếng: “Cháu, đầu óc cháu cũng đâu có hỏng, sao lại quên chú được chứ.”
Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẩy.
Chị chủ của trang trại hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng yên lặng đi đến bên cạnh Kỷ Thụy, thấp giọng hỏi: “Người quen hả?”
“À… Đây là chú của em.” Kỷ Thụy vội vàng giới thiệu.
Chị chủ gắng cười một tiếng: “Vai vế của anh đẹp trai này rất cao nhỉ, có điều nói đi thì cũng phải nói lại, chú của em đẹp trai thật đấy, nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm, em không nói chị còn tưởng rằng là chủ nợ của em nữa đó.”
Theo một ý nghĩa nào đó… Kỷ Thụy càng chột dạ hơn.

Lúc cô đang định nói gì đó, Tạ Uyên đột nhiên mất kiên nhẫn, nói: “Đến đây.”
“Ai? Cháu ư?” Kỷ Thụy ngây ngốc dùng con mực nướng trên tay chỉ vào mình.
Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Nếu không thì là ai?”
Kỷ Thụy cười gượng một tiếng, yên lặng trốn ra sau lưng chị chủ: “Cháu không đi, không phải chú Lý đã trả lại tiền cho chú rồi hay sao? Hai chúng ta đã hòa nhau rồi.”
Tạ Uyên không ngờ cô lại dám từ chối, quanh người lập tức tràn ngập khí lạnh: “Kỷ Thụy, đến đây!”
Kỷ Thụy thấy thế thì rụt cổ lại, có chút muốn đi qua, nhưng cô thật sự không dám, chỉ có thể nhỏ giọng lặp lại những lời mình vừa mới nói: “Chúng ta hòa nhau rồi.”
“Ai hòa nhau với cô.” Tạ Uyên đã mất hết kiên nhẫn, trái lại cả người lộ ra một cảm giác bình tĩnh khi mưa gió sắp nổi lên: “Nhanh đi sang đây!”
Đám thanh niên chơi đùa ở trong sân nhận thấy mùi khác thường ở bên này, bèn dồn dập liếc trộm sang, bầu không khí cũng chẳng còn ấm áp như trước nữa.

Chị chủ bị ánh mắt của Tạ Uyên khiến cho rét lạnh đến mức khó chịu, không nhịn được mà phải xác nhận với Kỷ Thụy một lần nữa: “Anh ấy thật sự là chú của em hả?”
“Thật ạ.” Kỷ Thụy lén nhìn Tạ Uyên, sau khi đối diện với ánh mắt của anh, cô vội vã thu tầm mắt lại.
Chị chủ bất đắc dĩ: “Tuy không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì, nhưng điều cần thiết nhất bây giờ chính là để anh ấy đi tắm nước nóng, đổi một bộ quần áo, nếu không, có lẽ em sẽ không còn chú nữa đâu.”
Vừa rồi Kỷ Thụy căng thẳng đón tiếp, cộng thêm ánh đèn bên ngoài sân không tốt cho lắm, cô cũng không hề nhìn rõ.

Bây giờ được chị chủ nhắc nhở, cô mới phát hiện ra Tạ Uyên đã ướt sũng.

Thoáng chốc, cô chẳng còn lòng dạ nào để căng thẳng nữa, bước hai ba bước vọt đến trước mặt Tạ Uyên.
“Chú nhỏ, chú không sao đấy chứ, tay của chú lạnh quá!” Kỷ Thụy nắm chặt bàn tay của anh, một sự lạnh lẽo đâm thẳng vào trong trái tim cô, cô vội vã quay đầu nhìn chị chủ: “Phiền chị sắp xếp một phòng giúp em, chú nhỏ của em cần tắm rửa.”
“203.” Chị chủ ném cho cô một cái thẻ phòng.
Kỷ Thụy kéo Tạ Uyên muốn đi vào trong phòng trọ, kết quả anh lại như một pho tượng chẳng mảy may nhúc nhích, cô tiến lên hai bước nhưng bị giữ lại theo quán tính.
“Chú nhỏ?” Cô bối rối ngẩng đầu lên.
Tạ Uyên lạnh lùng mở miệng: “Đã hòa nhau rồi, cô còn quan tâm tôi làm cái gì, không phải tôi chết cóng đúng lúc vừa ý cô hay sao…”
“Những chuyện khác để nói sau đi.” Kỷ Thụy vươn tay xoa xoa gương mặt anh, cố gắng mang lại chút hơi ấm cho anh, nhưng gần như không hề có chút hiệu quả nào cả: “Chú đi tắm rửa thay quần áo trước đi.”
Kỷ Thụy nói xong, vốn còn cho rằng sẽ bị anh chế giễu vài câu.

Kết quả Tạ Uyên bị cô xoa hai lần, cơn giận của anh đã vơi đi phân nửa, cuối cùng chỉ lạnh lùng nặng nề nhìn cô, cũng không có ý định nói thêm.

Kỷ Thụy thấy thế cũng cười lấy lòng, lập tức kéo anh đi lên lầu.
Mở cửa, mở hệ thống sưởi ấm, mở nước được cô làm liền một mạch.

Phòng tắm nhanh chóng trở nên ấm áp, Kỷ Thụy đến ngăn tủ tìm một chiếc khăn tắm khô ráo, đặt trên bồn rửa tay.
“Đây là nhà trọ được cải tạo từ nhà riêng, điều kiện đơn sơ một chút, nhưng bây giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.” Kỷ Thụy đẩy Tạ Uyên vào phòng tắm: “Chú nhỏ, chú mau tắm trước đi, để bị cảm sẽ không tốt đâu.”
Vừa nói chuyện, Tạ Uyên vừa bị cô đẩy vào phòng tắm.

Lúc cô quay đầu muốn đi, lại bị Tạ Uyên nắm chặt lấy gáy.
“Chú nhỏ tha mạng!” Kỷ Thụy giả khóc.
Tạ Uyên: “Bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi.”
Kỷ Thụy đột nhiên có hơi thẹn thùng: “Không tốt đâu, trai đơn gái chiếc, chú lại phải cần tắm rửa…”
Cô còn chưa nói dứt lời, cửa phòng tắm vang lên một tiếng cùm cụp, bị Tạ Uyên khóa lại.
Kỷ Thụy sững sờ, vừa quay đầu đã thấy Tạ Uyên đang cởi quần áo, sự thẹn thùng giả vờ lúc nãy đã biến thành sợ hãi trong phút chốc: “Chú làm thật à? Chú để cháu đứng đây nhìn chú tắm thật à?”
Tạ Uyên bình tĩnh cầm lấy khăn tắm, quay người trùm lên đầu cô.
“Như thế này sẽ không nhìn thấy nữa.” Giọng điệu của anh bình tĩnh.
Kỷ Thụy: “…”
Vai rộng eo thon, lộ rõ cơ lưng, những giọt nước chưa khô đọng lại ở xương quai xanh và trong các rãnh cơ bụng, cũng lướt qua làn da chưa từng trầy xước.

Người luôn mặc âu phục, thắt cà vạt chững chạc đàng hoàng những lúc bình thường, khi cởi bỏ lớp áo, hormone trỗi dậy mãnh liệt đến mức khiến người ta chói mắt.
Kỷ Thụy tự nhận mình đã đi theo mẹ lăn lộn trong giới giải trí từ nhỏ, cũng được tận mắt nhìn không ít nam thanh nữ tú, nhưng người có được dáng người và gương mặt đẹp đến thế này, cũng chỉ có một mình chú nhỏ của cô mà thôi.
“Chú nhỏ, cháu có thể sờ được không?” Kỷ Thụy chỉ vào cơ bụng của anh, lễ phép hỏi.
Sau mười giây đồng hồ, kẻ háo sắc đã bị đá ra khỏi phòng tắm.
“Ngoan ngoãn chờ trong phòng cho tôi, còn dám chạy sẽ đánh gãy chân cô đấy.” Trong phòng tắm truyền ra giọng nói tàn nhẫn vô tình của người đàn ông có cơ bụng.

Kỷ Thụy khịt mũi một cái, tựa vào cửa phòng tắm ngồi xuống: “Cháu không định chạy.

Chú nhỏ, chú cũng như thế này rồi, sao cháu có thể yên tâm vứt bỏ chú lại một mình được chứ.

Tuy rằng chú xem cháu là một kẻ lừa đảo, còn muốn báo cảnh sát bắt cháu lại, nhưng cháu vẫn còn muốn hiếu thuận với chú.

Chú sống chung với cháu lâu rồi cũng sẽ biết, con người của cháu hiếu thảo lắm.

Nếu “Nhị thập tứ hiếu” có phiên bản hiện đại, chắc chắn cháu chính là một trong số những người đó…”
Tạ Uyên nghe cô nói nhảm, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Cách.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được nhận, anh không đợi Tưởng Cách nói chuyện, đã mở miệng trước: “Tìm được người rồi.”
Tưởng Cách mơ hồ nghe được giọng nói của Kỷ Thụy, cuối cùng như trút được gánh nặng: “Vâng, bây giờ tôi liên lạc với công ty vệ sĩ ngay đây, bảo họ rút lui, phía Lý Diệc Sính thì sao? Hình như anh ta vẫn còn đang tìm, chúng ta có cần báo cho anh ta một tiếng hay không?”
“Lúc anh ta thông đồng với Kỷ Thụy, có nói cho tôi biết không?” Tạ Uyên hỏi lại.
Tưởng Cách: “Đã hiểu.”
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Uyên đi đến dưới vòi sen, dòng nước nóng hổi bốc lên khói trắng dội vào người, mang đến cảm giác nhoi nhói.

Anh đứng hồi lâu dưới dòng nước, mãi cho đến khi thân thể dần dần ấm lên, mới chính thức bắt đầu tắm rửa.
Tuy chỉ tắm rửa đơn giản, nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm đã là hai mươi phút sau.

Người vốn líu lo không ngừng ở cửa phòng tắm đã biến mất không thấy tăm hơi, căn phòng không lớn cho lắm có thể nhìn không sót bất cứ thứ gì, hoàn toàn không có khả năng cho người nào đó ẩn nấp.
Ánh mắt của Tạ Uyên dần dần lạnh đi, anh lấy điện thoại di động ra định gọi cho tài xế, kết quả vẫn còn chưa tìm được số điện thoại, cửa phòng cạch một tiếng mở ra.

Anh vô thức quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kỷ Thụy.
“Ồ, chú nhỏ tắm xong rồi sao.” Kỷ Thụy trừng to mắt nhìn, nhìn vào áo choàng tắm trên người anh: “Chiếc áo choàng tắm này có hơi cứng, chú tạm chịu khó nhé, cháu vừa mới bảo anh tài xế đến cửa hàng gần đây mua quần áo cho chú rồi, có lẽ phải gần một tiếng nữa mới trở về được.”
Đôi mắt của Tạ Uyên khẽ động: “Đi đâu?”
“Lấy nước đấy.” Kỷ Thụy mở cửa thật lớn, quay đầu đi ra ngoài cửa bưng một thùng nước trở về: “Cái chậu ngâm chân này… cháu vừa mới đến siêu thị mua đấy, lại mượn chủ cửa hàng một gói thuốc chống cảm, chú ngâm một lúc sẽ đổ mồ hôi.” Nói rồi, cô hì hục bê chậu nước đến bên giường, quay đầu nhìn về phía Tạ Uyên.
Tạ Uyên miễn cưỡng ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cho hai chân sưng to vào trong nước.

Kỷ Thụy trông thấy mắt cá sưng lên vì lạnh của anh, lập tức vừa căng thẳng vừa đau lòng, đau lòng vì chú nhỏ đã phải chịu khổ vì mình, căng thẳng vì… chú nhỏ sẽ không tính món nợ này lên đầu cô đấy chứ?
“Có hơi nóng.” Tạ Uyên khẽ mở môi mỏng.
Kỷ Thụy bật cười: “Nóng một chút mới dễ ra mồ hôi, chú nhỏ chờ ở đây nhé, lát nữa cháu sẽ quay lại.”
Cô quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy đi vừa lặp đi lặp lại căn dặn anh ngâm lâu một chút, tuyệt đối đừng lấy ra ngoài.

Tạ Uyên nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, đột nhiên có một suy nghĩ đen tối, không phải là cô định dùng cái thùng ngâm chân này để giữ chân anh, sau đó thừa cơ trốn thoát đấy chứ?
Suy nghĩ đen tối này dần dà trôi qua từng chút một theo thời gian, Kỷ Thụy lại vẫn chậm chạp chưa về.

Lúc sự tức giận trong lòng anh đang dần dần lớn lên và không còn nhịn được nữa, cửa phòng lại được mở ra một lần nữa.
“Chú nhỏ, chú đã ngâm hơn hai mươi phút rồi nhỉ, mau lấy ra đi.” Kỷ Thụy chạy chậm đến, sau khi đặt cái bát trong tay lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, lập tức dùng hai tay véo vào tai, luôn miệng kêu nóng.
Sự tức giận của Tạ Uyên đã được dập tắt hoàn toàn, anh bình tĩnh đi đến ngồi xuống bàn, nhìn nước canh đen sì bên trong cái bát, hỏi: “Thứ gì thế?”
“Canh gừng Coca Cola.“ Kỷ Thụy giải thích: “Chị chủ dạy cháu nấu đấy, chú uống một ít để chống cảm đi.”
Tạ Uyên nhạy bén nắm bắt được mấy chữ: “Vì sao không để cho chị chủ nấu?”
“Còn không phải là cháu…” Kỷ Thụy nhấc một chiếc ghế đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, lắc lắc cánh tay anh để lấy lòng: “Muốn lấy lòng chú hay sao.”
“Cô cảm thấy có tác dụng không?” Tạ Uyên chậm rãi bê cái bát lên.
Kỷ Thụy bĩu môi: “Hình như cũng không có tác dụng cho lắm.”
Tạ Uyên nhìn cô, cười khẩy.
Kỷ Thụy lại bĩu môi: “Chú nhỏ, cháu thật sự không hề lừa chú, chuyện tháng tư năm nay có mưa đá là do mẹ nói với cháu, làm sao cháu biết được bà đã nói dối cháu chứ… Tạm thời vẫn chưa giải thích được chuyện này, tạm thời không bàn về chuyện này nữa.

Bây giờ chú Lý đã trả lại cho chú số tiền cháu đã tiêu của chú trong khoảng thời gian này rồi, chú cũng chẳng tổn thất gì, có thể đừng báo cảnh sát bắt cháu được không, bây giờ cháu là người không có hộ khẩu, không thể vào đồn cảnh sát được đâu…”
“Tôi có nói sẽ báo cảnh sát bắt cô sao?” Tạ Uyên đột nhiên cắt ngang lời cô.
Kỷ Thụy ngồi thẳng dậy: “Chú không nói, nhưng cháu biết chú nghĩ như thế.”
“Học được thuật đọc tâm từ bao giờ vậy?” Tạ Uyên trào phúng.
Kỷ Thụy hừ nhẹ một tiếng: “Không có thuật đọc tâm thì cháu cũng biết, chú đừng giả vờ nữa, chính tai cháu đã nghe thấy ở ngoài phòng làm việc của chú rồi, chú bảo phải cho kẻ lừa chú ngồi tù mục xương, chẳng phải Ngô Uy kia cũng bị chú đưa vào đấy hay sao? Tuy cháu tự cảm thấy mình không phải là kẻ lừa đảo, nhưng cháu cảm thấy chẳng có tác dụng gì cả, ở trong mắt chú, cháu với Ngô Uy cùng một kiểu người, ông ta nịnh bợ chú như vậy, chú cũng chẳng hề nể mặt, kết quả của cháu còn có thể tốt hơn ông ta hay sao?”
Tạ Uyên nghe cô phản bác một cách đầy có lý, hiếm khi rơi vào trầm mặc.
Kỷ Thụy thấy anh chẳng nói gì, đột nhiên cảm thấy hơi buồn: “Bây giờ chú còn chả buồn gạt cháu một chút? Cứ thừa nhận thế này sao?”
Tạ Uyên hoàn hồn: “Vậy nên cô chẳng những gạt người, còn nghe lén cuộc nói chuyện giữa tôi với Tưởng Cách nữa.”
“Thật ra cháu không cố ý đâu… Bỏ đi, quá nhiều rận rồi cũng chẳng còn đáng lo đâu, chú thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó đi.” Kỷ Thụy bất chấp nói: “Dù sao lát nữa cháu cũng đi rồi.”
Tạ Uyên không vui: “Đi đâu?”
“Đi tìm chú Lý đấy, chú ấy cho cháu địa chỉ nhà mình rồi.” Kỷ Thụy nói xong, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Đã hơn tám giờ rồi, chắc chú ấy cũng tan làm rồi, cháu cũng nên đi rồi, tạm biệt chú nhỏ.”

Cô nói xong thì muốn rời khỏi, kết quả còn chưa đứng lên, lại bị Tạ Uyên ấn chặt gáy một lần nữa.
“Chú không thể làm thế này được!” Kỷ Thụy lên án: “Chú thật sự định đưa cháu vào đấy ư!”
“Chẳng ai muốn đưa cô vào đấy cả, trái lại là cô đó, có phải nên giải thích rõ ràng xem theo phe Lý Diệc Sính từ bao giờ?” Tạ Uyên cười gằn.
Kỷ Thụy: “Ban đầu cháu không hề có ý định đứng cùng một phe với chú ấy đâu, là chú sa thải Ngô Uy trước…”
“Cô cứ mãi so sánh mình với Ngô Uy làm cái gì.” Tạ Uyên đẩy cô ngồi xuống ghế, tiếp tục uống canh gừng Coca Cola của mình: “Tốt xấu gì người ta cũng đã chăm chỉ đi làm ở công ty mười năm, ít nhiều gì cũng có cống hiến cho tập đoàn nhà họ Tạ, còn cô cả ngày ngoại trừ tiêu tiền ra thì còn làm được cái gì hả?”
Kỷ Thụy sững sờ, bình tĩnh nhìn anh.
“… Xem như tôi chưa nói những lời lúc nãy đi, tôi chỉ hỏi cô, nếu không có việc của Ngô Uy, cô có đi hay không?” Giọng nói của Tạ Uyên trở nên cấp bách.
Kỷ Thụy dụi dụi mắt: “Đi!”
Bàn tay bưng bát của Tạ Uyên đột nhiên dùng sức, sắc mặt lại bình tĩnh: “Lý do.”
“Chú chê cháu là một kẻ vướng víu!” Kỷ Thụy nhớ lại cuộc nói chuyện tối qua, đột nhiên có chút phiền muộn: “Những chú dì khác đều thích cháu, ba mẹ cũng thích cháu, còn cả cô bác ông bà nữa… Tất cả họ đều thích cháu, cháu cho rằng chú nhỏ cũng sẽ thích cháu, dù sao cháu cũng vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, so với mấy đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng khác, quả thực đúng là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy, là khối ngọc thô cuối cùng trên thế giới, sáng nhất trên bầu trời…”
“… Khoe khoang thì cũng phải có chừng mực.” Tạ Uyên vốn muốn nghe cô nói xong, nhưng thấy cô sắp bắt đầu một bài phát biểu dài, cuối cùng anh chỉ có thể cắt ngang lời cô.
Kỷ Thụy giật giật khóe môi một cái: “Chú nhỏ, trên thế giới này có rất nhiều người yêu thương cháu, nhưng chú là người đầu tiên cho cháu tất cả, cháu hy vọng chú có thể khỏe mạnh, sống lâu, vui vẻ.

Nếu sự tồn tại của cháu gây cho chú quá nhiều rắc rối, vậy cháu sẽ đi xa một chút, thật ra cũng không sao.”
Môi trường của nhà nghỉ thật là, phòng nhỏ thì thôi đi, còn không được cách âm nữa, tiếng hát ca reo hò vui sướng ở dưới lầu thỉnh thoảng xuyên qua vách tường mỏng, phá vỡ sự yên tĩnh còn sót lại trong căn phòng nho nhỏ này.
Tạ Uyên nhìn vào mắt Kỷ Thụy, anh thề là mình chưa từng trông thấy cảm xúc trong sáng và thuần khiết như vậy trong mắt người thứ hai, ký ức về tiếng khóc cách một cánh cửa của đêm đó lại xộc lên đầu óc anh một lần nữa, anh dường như lại được trải nghiệm cảm giác kỳ lạ và mới mẻ đó một lần nữa.  
Có đến mức như vậy không? Anh lại thầm hỏi trong lòng một lần nữa, có điều lần này không phải hỏi về Kỷ Thụy.
“Chú nhỏ, chú đừng có giận cháu nữa, cháu thật sự không hề lừa chú đâu, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Kỷ Thụy ngồi trên mặt ghế cười hì hì lắc lắc đầu: “Đợi lát nữa chú gọi điện thoại cho chú Lý, nói cho chú ấy biết cháu ở đây, bảo chú ấy đến đón cháu.

Thế này cháu cũng sẽ không cần phiền người khác đưa cháu về.”
“Cô chắc chắn Lý Diệc Sính chính là lựa chọn đúng đắn của mình đến thế ư?” Tạ Uyên nhàn nhạt nhìn cô.
Kỷ Thụy dường như không thể hiểu được câu hỏi của anh: “Đúng đắn hay sai lầm cái gì chứ, cháu nghe không hiểu cho lắm.

Có điều, tuy chú Lý thích làm mấy chuyện mê tín dị đoan, còn thích đánh trẻ con… Nhưng nói chung, vẫn là một người lớn nhiệt tình và vui vẻ.

Trước khi cháu xuyên không đến đây cũng thường xuyên đến nhà chú ấy chơi, cũng không khó ở chung cho lắm.”
Tạ Uyên nhíu nhíu mày, lúc anh đang muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
“À, chắc chắn là anh tài xế đã trở về rồi.” Kỷ Thụy lập tức nhảy xuống ghế, chạy chậm đi mở cửa.
Quả nhiên, người ở ngoài cửa chính là tài xế, vẻ mặt của Tạ Uyên khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.

Đợi sau khi Kỷ Thụy đưa quần áo đến cho anh, anh đột nhiên mở miệng: “Cả ngày hôm nay tôi không ăn một miếng cơm nào cả.”
Kỷ Thụy đang chuẩn bị ra ngoài chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Tạ Uyên mắt đối mắt với cô.
Kỷ Thụy: “Đã hiểu ạ, chú nhỏ thay quần áo trước đi, bữa tiệc BBQ ở dưới lầu vẫn còn chưa kết thúc đâu, cháu đi lấy chút đồ ăn cho chú.”
Tạ Uyên nhìn cô vội vã ra ngoài, cuối cùng tấm lưng cứng ngắc cũng được thả lỏng một chút.
Đã hơn tám giờ tối, mưa đã dần tạnh, nhưng trên bầu trời vẫn giăng đầy mây đen, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống nhanh chóng.

Rõ ràng đang là mùa xuân nhưng lại lạnh lẽo hệt như mùa đông.  
Dù thời tiết có lạnh mấy thì không khí trong sân cũng ấm áp, nó còn có xu hướng càng lúc càng náo nhiệt về đêm.
Lúc Tạ Uyên xuống lầu, Kỷ Thụy đang chen chúc giữa đám người để giành thức ăn.

Cô vừa lấy được hai xiên thịt dê nướng, lại nghe thấy có người huýt sáo: “Thụy Thụy, chú của cô cũng đẹp trai quá rồi đấy.”
Kỷ Thụy vô thức ngẩng đầu, Tạ Uyên đúng lúc vừa đi đến dưới ánh đèn ngoài trời.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xám đơn giản rộng rãi, khóa kéo của áo khóa chỉ hờ hững kéo lên một nửa, để lộ ra chiếc áo T shirt trắng ở bên trong.

Vì anh mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, mềm mại xõa trước trán, vô tình bớt đi phần nào sự sắc bén và nghiêm khắc của anh, cộng với ánh sáng rực rỡ, càng khiến gương mặt của anh trở nên đẹp trai hơn.
Tay Kỷ Thụy run một cái, không cẩn thận bỏ hai xâu cà rốt vào trong đĩa.
“Chú của cô năm nay bao nhiêu tuổi thế, đã có bạn gái chưa, cô cảm thấy tôi có được không?” Lại có người bắt chuyện với Kỷ Thụy.
Lần đầu tiên Tạ Uyên xuất hiện quá đặc biệt, đến mức mọi người đều cho rằng anh rất khó tiếp xúc.

Ngoài ra, lúc anh này còn đang trưng ra biểu cảm người lạ đừng nên đến gần… Hiện thực không phải là tiểu thuyết, không có quá nhiều người ham mê cái đẹp đến như thế, nhất là sau khi người đẹp còn tỏ thái độ quá khích nữa.
Có điều, không đến gần thì thôi, tìm cháu gái của anh để nói linh tinh vài câu để mơ mộng một chút cũng tốt mà.
Kỷ Thụy nhìn lướt qua những người vây quanh mình, yên lặng giơ hai xâu cà rốt lên: “Ai giải quyết được giúp tôi hai xâu này, tôi sẽ để người đó làm thím của mình.”
Cà rốt rất khó ăn, nướng lên thì càng khó ăn, nếu không phải chụp lên hình đẹp, hoàn toàn chẳng có ai muốn nướng nó cả.


Kỷ Thụy vừa nói xong, đám người tản ra như chim muông.

Kỷ Thụy lại bất đắc dĩ mở miệng, thấy Tạ Uyên đã tìm được một góc hẻo lánh để ngồi xuống, cũng lập tức chạy đến.  
“Chú nhỏ, chú ăn cái này đi.” Cô đưa cho anh một xiên thịt gà: “Cháu bảo anh Trịnh đừng bỏ ớt rồi.”
“Anh Trịnh?” Tạ Uyên ngước mắt.
Kỷ Thụy: “Chính là cái người nướng xiên kia đấy, anh ấy là cao thủ nướng thịt chuyên nghiệp, trước kia đã từng mở bán rồi đấy.”
Tạ Uyên nhìn thoáng qua theo hướng cô chỉ, chỉ trông thấy một người đàn ông cao lớn xăm mình đang làm việc rất nhiệt tình.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, người đàn ông cao lớn đáp lại một nụ cười lễ phép, Tạ Uyên cũng khách sáo cười cười, sau khi khách sáo xong thì hỏi Kỷ Thụy: “Người quen sao?”
“Mới quen ngày hôm nay thôi.” Kỷ Thụy trả lời.
Tạ Uyên dừng một chút, lạnh lùng nói: “Cô làm như thân quen lắm.”
“Cũng không có mà.” Kỷ Thụy cười ha ha: “Mẹ cháu bảo khéo ăn khéo nói có cả thiên hạ.

Chú mau nếm thử thịt dê nướng này đi, nếu ăn ngon cháu sẽ lấy thêm cho chú vài xiên.”
Tạ Uyên nghe vậy, cầm một xiên lên nếm thử, vẻ mặt cũng dịu hơn một chút.
“Ngon không?” Dưới ánh đèn, Kỷ Thụy hỏi một cách đầy mong đợi.
Tạ Uyên có thói quen tạt nước lạnh ở trên đầu môi, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, trong đầu đột nhiên đã hiện lên giọng nói ha hả của cô.
“Chú nhỏ này, từ sau khi cháu đến đây, chú có vui hơn trước đây chút nào không?”
Vẻ mặt của Tạ Uyên dần trở nên vi diệu.
“Ăn không ngon ư?” Kỷ Thụy trông thấy vẻ mặt của anh, không hiểu sao có chút lo lắng: “Nếu ăn không quen thì cũng đừng ăn nữa, nhả ra đi.” Cô rút một tờ khăn giấy kê trên tay, định để anh nhổ ra.
Tạ Uyên hắng giọng một cái, lấy khăn giấy ra khỏi tay cô: “… Ngon.”
Quả nhiên, những lời tốt đẹp khó nói hơn cả lời xấu xa rất nhiều.
Kỷ Thụy hiếm khi nhận được phản hồi tích cực từ anh, lập tức vui vẻ nhảy nhót tại chỗ mấy lần.

Tạ Uyên bị cô làm cho giật mình, anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy có không ít người đã bị thu hút bởi cô, lập tức cũng bất lực: “Có đến mức thế này không?”
“Đương nhiên rồi!” Kỷ Thụy cười đến mức hai mắt sáng ngời: “Hiếm lắm mới thấy chú thích ăn món gì đó, chú nhỏ, chú đợi ở đây nhé, cháu lại đi lấy thêm cho chú hai xiên nữa.”
Nói rồi, cô xắn tay áo lên quay đầu bước đi, trông dáng vẻ như định làm một vố lớn vậy, Tạ Uyên cũng chẳng thể nào ngăn cản được, đành tùy theo ý cô.
Mưa càng lúc càng nhỏ, gần như đã sắp ngừng hẳn.

Nếu không phải trong không khí còn tràn ngập quá nhiều hơi nước, thật sự sẽ khiến người ta nghi ngờ rằng cơn mưa to trước đó chỉ là một giấc mơ của người ở thành phố mà thôi.
Đống lửa trong sân vẫn được đốt cháy như cũ, tốp năm tốp ba những người trẻ tuổi ngà ngà say nói trời nói biển.

Người sầu mà lại có vài phần sầu mà không biết sầu nhất trong số đó chính là cô gái đang vây quanh lò nướng lung tung kia.
Tạ Uyên nhàn nhã tựa vào ghế, nhìn cô vừa nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi người khác, vừa nhanh chóng lấy thịt nướng.

Mỗi khi cô lấy được một xiên, người xung quanh lập tức phát ra tiếng thét gào.
Anh đang nghiêm túc quan sát, đột nhiên có một cái bóng đen đổ xuống ở bên cạnh anh, Tạ Uyên bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy chị chủ trang trại ngồi xuống bên cạnh mình.
“Thật ra họ đã ăn gần xong rồi, bây giờ chỉ đang trêu em ấy mà thôi.” Chị chủ giải thích.
Tạ Uyên: “Nhận ra rồi.”
“Anh thật sự là chú của em ấy hả?” Chị chủ thấp giọng hóng chuyện.
Tạ Uyên dừng một chút, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đêm nay cô đã hỏi rất nhiều lần rồi đấy.”
“Tôi tò mò thôi mà.” Chị chủ vuốt vuốt tóc, quyến rũ giải thích: “Thanh niên trông đẹp trai thế này nhưng không phải là một cặp, nghĩ thôi cũng đã thấy thất vọng rồi.”
“Thế cô phải thất vọng rồi, bọn tôi quả thật không phải là một cặp.” Tạ Uyên liếc mắt nhìn chị ấy một cái, thoáng chốc dừng lại, nói: “Hôm nay vẫn phải cảm ơn cô, nếu cô không chứa chấp cô ấy, không biết cô ấy còn phải dầm mưa bao lâu nữa.”
Chị chủ mỉm cười khoát tay: “Không có gì, tôi mở cửa làm ăn ấy mà, cũng không cố ý chứa chấp em ấy đâu, là đám thanh niên kia đưa em ấy đến, tôi chỉ giúp em ấy hong khô quần áo mà thôi, những chuyện khác đều nhờ họ giúp cả đấy.”
Đôi mắt của Tạ Uyên khẽ động, muốn nói nhưng lại thôi.
Tuổi của chị chủ đã gần bốn mươi, không thể nói là mình có thể nhìn thấu chuyện của người trẻ tuổi trong thoáng chốc, nhưng đại khái cũng có thể biết được anh muốn hỏi gì, thế là ân cần hỏi tiếp: “Anh muốn hỏi làm sao em ấy đến được đây có đúng không?”
“Theo camera giám sát, sau khi em ấy bị xe taxi vứt ở giữa đường, đã lên một chiếc ô tô khác để đến đây.” Nếu chị ấy đã chủ động mở lời, Tạ Uyên cũng biết nghe lời phải: “Tôi chỉ không rõ, dưới tình huống cô ấy không mang tiền cũng không mang điện thoại, sao lại dám đi taxi, vì sao tài xế xe taxi kia lại bỏ cô ấy ở giữa đường.”
Nói một cách bình thường, nếu cô phát hiện mình không mang theo tiền ở giữa đường, hoàn toàn có thể bảo tài xế chạy thẳng đến nhà họ Lý để lấy tiền, hoặc cũng có thể quay trở về nhà họ Tạ, dù sao đi nữa thì cũng không thể bị bỏ lại giữa đường được.
Nghe được câu hỏi của anh, chị chủ đột nhiên có chút nén cười: “Theo lời em ấy nói, người tài xế kia đi được nửa đường đột nhiên lại nhận được một đơn lớn, bằng lòng bỏ em ấy lại không lấy tiền, sau khi xuống xe em ấy mới gọi chiếc khác, sau đó mới phát hiện mình không mang theo điện thoại.”
Tạ Uyên: “…”
“Em ấy muốn đến Đông Hoàn, chỗ này của bọn tôi ngược chiều với nơi đó, nhưng trong chiếc xe kia có một bạn trẻ cũng có nhà ở hướng đấy, cho nên em ấy tạm thời cùng theo sang đây, đợi hết tối nay sẽ đi nhờ xe trở về.” Nói đến đây, cuối cùng chị chủ cũng không thể nhịn được cười.
Khóe miệng của Tạ Uyên giật giật, thoắt cái tâm trạng của anh đã trở nên rất phức tạp.
Trước đó, khi anh biết được điện thoại của cô vẫn ở nhà, còn tưởng rằng cô đã hạ quyết tâm gì đó, muốn hoàn toàn rạch ròi với anh… Nào ngờ chỉ là quên mang theo mà thôi.
Tạ Uyên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Thụy đang uống trộm đồ uống, sau khi im lặng một lát, anh mở miệng: “Thật sự không biết nên nói cô ấy may mắn hay là xui xẻo nữa.”
Nếu bảo rằng may mắn, lại không mang điện thoại, còn dầm mưa lâu như thế nữa.

Nếu bảo xui xẻo, lại có người cứu cô kịp lúc, vừa được ăn vừa được uống vừa được chơi, đây cũng thật là…
“Đương nhiên là may mắn rồi, nếu không sao lại có được lần gặp mặt tình cờ ngày hôm nay.” Chị chủ khẽ liếc nhìn anh một cái: “Tuy không biết vì sao hai người lại giận nhau, nhưng nếu không phải vấn đề nguyên tắc, vẫn nên nhanh chóng làm lành đi.

Suy cho cùng, ai cũng yêu quý Thuỵ Thụy cả, một chú cún con sáng sủa nhiệt tình như thế như hiếm có lắm đấy, vừa nhìn đã biết chính là cục cưng mà ba mẹ đã dành rất nhiều tâm tư để bảo vệ, không phải để cho anh bắt nạt đâu.”
Chị chủ nói xong cũng rời đi, một giây sau, Kỷ Thụy bước đến ngồi xuống vị trí chị ấy từng ngồi‌.
“Chị chủ nói gì với chú thế?” Cô gặm một xiên ngô, tò mò hỏi.
Tạ Uyên bình tĩnh đối mặt với cô: “Nói cô được người gặp người yêu như thế nào.”
“Ôi, chị chủ cũng thật là, những lời như thế này không thể nói ngay trước mặt cháu được hay sao? Vui một mình không bằng vui chung.” Kỷ Thụy tỏ vẻ thẹn thùng.
Tạ Uyên giật giật khóe môi một cái, nhận xiên thịt nướng cô vất vả lắm mới lấy được.
Kỷ Thụy rót cho anh một cốc nước nóng, hai tay ôm mặt nhìn anh ăn, Tạ Uyên buông mắt ăn, hoàn toàn không hề để ý đến cô.
Lần lượt hết xiên này đến xiên khác, mãi cho đến khi trong mâm chỉ còn lại hai xiên cà rốt, anh mới đột nhiên mở miệng: “Trở về với tôi đi.”

“… Hả?“ Kỷ Thụy vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Tạ Uyên bình tĩnh ăn thịt xiên, cũng chẳng để ý đến cô: “Không báo cảnh sát, cũng không bắt cô phải trả tiền đâu, quay về đi.”
Kỷ Thụy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh‌, mãi một lúc lâu mới mong đợi, hỏi: “Chú tin cháu ư?”
“Mấy người quản gia rất nhớ cô.” Tạ Uyên hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Kỷ Thụy cảm thấy nghẹn họng, đáp: “Không ‌về!”
“Cô làm phản rồi.” Tạ Uyên không đồng ý.
Kỷ Thụy hừ nhẹ: “Dù sao cháu cũng không về đâu, cháu muốn đến nhà chú Lý.”
“Anh ta đánh người đấy.” Tạ Uyên nhắc nhở.
Kỷ Thụy: “…”
“Còn thích làm mấy trò mê tín dị đoan nữa, cô muốn mỗi mồng một và mười lăm đều phải dậy lúc ba giờ sáng để thắp hương cùng anh ta hay sao hả?” Tạ Uyên lại bồi thêm một câu.
Kỷ Thụy rơi vào sự trầm mặc dài hơn.
“Trở về đi.” Tạ Uyên nhìn dáng vẻ cô đang cúi đầu, giống như trông thấy hai lỗ tai cụp xuống từ trên cao, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Trước kia thế nào, sau này vẫn vậy.”
“Cháu không về.” Kỷ Thụy quay mặt sang hướng khác, vẫn là câu nói kia.
Hàng lông mày của Tạ Uyên dần dần nhíu lại‌: “Vì sao chứ?”
“Chú không thích cháu.” Kỷ Thụy lí nhí đáp lời, vậy mà lộ ra mấy phần đáng thương.
Đã sớm chiều bên nhau được một tháng, Tạ Uyên vừa nhìn là biết cô đang giả vờ, nhưng vẫn lặng im một lúc, sau đó gian nan mở miệng: “… Sau khi cô đến, quả thật trong nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.”
Kỷ Thụy đang giả vờ đáng thương quả nhiên hai mắt sáng lên, vẻ đáng thương yếu đuối gì đó đã hoàn toàn biến mất tăm hơi: “Vậy nên chú có thích cháu, đúng không? Chú thích cháu ở lại nhà chú!”
“Đeo chiếc túi 199 tệ kia của cô lên đi‌, chúng ta cần phải trở về rồi.” Tạ Uyên tránh né không đáp lời.
Kỷ Thụy hất cằm: “Không ‌đi, nếu chú không nói thích cháu, cháu sẽ…”
“Bạn học Kỷ Thụy.” Tạ Uyên lạnh lùng lên tiếng: “Đừng được voi đòi tiên.”
Kỷ Thụy không thể nào giả vờ được nữa, đắc ý lắc lư người.
“Đi thôi.” Vẻ mặt của Tạ Uyên đã hòa hoãn được một chút.
Kỷ Thụy: “Không ‌đi.”
“… Lại làm sao nữa?”
Kỷ Thụy: “Lúc nãy chú vừa bảo ngoài dùng tiền ra cháu chẳng biết làm gì cả, thậm chí còn không bằng Ngô Uy.”
Tạ Uyên: “…”
Hai người yên lặng đối mặt với nhau, hồi lâu sau Tạ Uyên mới mở miệng: “Cô thù dai thật đấy.”
“Điểm này giống chú nhỏ mà.” Kỷ Thụy thân mật vòng tay qua cánh tay anh.
Tạ Uyên: “Tôi nói chuyện không dễ nghe, cũng đâu phải ngày đầu cô biết.”
Kỷ Thụy: “Nhưng cháu cảm thấy giữa người thân không thể nào như thế này được, giống như bây giờ vậy‌, trái tim non nớt của cháu đã bị chú làm tổn thương rồi, cần một thời gian rất dài mới có thể hồi phục được.”
“Vậy cô muốn thế nào?” Tạ Uyên nhìn ra, cô đang cố ý làm khó anh.
Kỷ Thụy tỏ vẻ khó xử: “Một người có hiếu như cháu, làm sao có thể làm khó người lớn được… Hay là, chú ăn hai xiên cà rốt này đi nhé, ăn xong cháu sẽ tha thứ cho chú.”
Tạ Uyên đưa mắt nhìn xiên cà rốt đã lạnh đi ở trong mâm, không hề suy nghĩ nhiều, cầm một xiên lên cắn một cái… Mặt anh không biểu cảm, bỏ xuống, đứng dậy đi ra bên ngoài: “Chú Lý, chú Lưu, chú Vương, cô thích đến nhà ai thì đến nhà người đó.”
“Chú nhỏ, sao chú có thể như thế này!”
Kỷ Thụy tức đến nhảy dựng lên, vừa đuổi theo anh, vừa chào tạm biệt những người khác.

Đám người cười ha hả nhắc nhở cô rằng nếu sau này có bỏ nhà đi nữa, tuyệt đối đừng quên mang theo điện thoại, cũng hẹn cô tuần sau cùng tổ chức tiệc BBQ.
Lúc Kỷ Thụy chạy ra khỏi sân nhỏ, vẻ mặt tươi cười, nhìn bóng lưng rộng lớn của Tạ Uyên, trái tim cũng đập nhanh.
Tạ Uyên không ngờ cô sẽ đánh lén mình, vốn đã đi không vững vì không có gậy cầm tay, bị cô tông vào như thế, anh bước về phía trước mấy bước, cuối cùng phải vịn vào gương chiếu hậu của xe mới không xấu hổ ngã xuống. 
Kỷ Thụy cũng giật mình, sau khi chắc chắn anh đã đứng vững rồi, mới bảo: “Chú nhỏ, chú yếu hơn cháu nghĩ đấy, cơ bắp của chú chỉ dùng để trang trí thôi sao?”
“… Cô còn dám nói thế được ư? Đi xuống cho tôi!” Sắc mặt của Tạ Uyên tái nhợt‌.
Kỷ Thụy ôm chặt cổ anh: “Cháu không đấy‌, chú có giỏi thì ném cháu xuống đi!”
Tạ Uyên hít sâu một hơi, quả thật muốn ném cô đi, Kỷ Thụy sợ đến mức hét to, dùng cả tay lẫn chân kẹp chặt lấy anh‌.
Tạ Uyên quăng mấy lần, chẳng những không ném được người, còn suýt nữa bị cô ghìm chết.

Trong lúc nhất thời, anh giận đến mức bật cười: “Mau xuống đi‌.”
“Cháu không, không xuống đấy‌!” Kỷ Thụy cười hì hì, anh nói sao cô cũng chẳng xuống.
Tạ Uyên nheo mắt lại: “Vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Kỷ Thụy dừng lại, vừa định hỏi anh muốn làm gì, cảm nhận được anh hất lên một cái, cô sợ hãi hét to một tiếng, cười lớn ôm chặt lấy anh‌.
Dưới gốc đèn đường trắng xóa, cái bóng của vạn vật đều co lại thành một chấm nhỏ, dòng chảy của thời gian có một thoáng như chảy chậm đi.

Mỗi một hơi thở đều biến thành một chuyển động chậm rãi, giữa quang ảnh, vài giọt mưa thỉnh thoảng rơi xuống cũng đều trở nên cứng rắn, hết giọt này đến giọt khác lần lượt đập vào người họ‌.
Giọt này nối tiếp giọt khác.
Kỷ Thụy dán vào người‌ Tạ Uyên, ngơ ngác ngẩng đầu lên, một viên đá nhỏ đập vào chóp mũi của cô, mang đến một sự đau đớn nhẹ.
“Chú nhỏ…”
“Ừm.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô tiếp tục hỏi.
Tạ Uyên dùng một tay đỡ cô, một tay lấy điện thoại di động ra, đưa mắt nhìn‌: “11:30.”
Kỷ Thụy à một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những viên đá như đang khiêu vũ trên mui xe kia.
Trong sự tĩnh mịch hoàn toàn, tâm trạng của Tạ Uyên hiếm khi trở nên phức tạp.

Lúc anh đang định nói gì đó để cắt ngang sự trầm mặc này, Kỷ Thụy đột nhiên ôm chặt lấy cổ anh khóc lóc kể lể một cách đầy thương tâm: “Mẹ cháu cũng không đáng tin quá rồi, hu hu hu, mẹ bảo có mưa đá, kết quả vào nửa tiếng cuối cùng của tháng tư mới có, mẹ muốn hại chết cháu hay sao, có biết khoảng thời gian này lương tâm của cháu bị dày vò như thế nào không, lương tâm bà ấy không thấy bất an một chút nào hay sao, a a a a….

hu… hu…”
Tạ Uyên: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận