Tạ Uyên nhíu nhíu mày, quay người đi đến phòng uống trà chuyên dụng của các trợ lý.
Tưởng Cách pha hai tách cà phê, ngồi xuống đối diện anh: “Tính bảo mật vấn đề con cái của nhà họ Kỷ thật sự rất tốt, theo lẽ thường mà nói, càng giữ bí mật tốt, càng nói rõ đó là tình huống đặc biệt không muốn để người khác biết được.
Tôi đoán ông Kỷ thật sự có một người con trai tên Trử Thần đấy… Đúng rồi, qua nhiều lần điều tra có thể biết được, ông Kỷ với người vợ chính thức đã ly hôn từ ba mươi năm trước rồi, từ đó về sau cũng không gặp lại nữa, cũng không thấy có tai tiếng tình ái gì cả, mà đúng lúc người vợ chính thức này của ông ấy lại mang họ Trử, đã qua đời vào năm năm trước.”
Đôi mắt của Tạ Uyên khẽ động: “Họ Trử…”
“Rất trùng hợp đúng không, vậy nên bây giờ chỉ cách chân tướng một lớp cửa sổ giấy mà thôi, nhưng mấu chốt nằm ngay ở chỗ lớp cửa sổ giấy này có liên quan đến mối quan hệ giữa nhà họ Kỷ với nhà họ Tạ.” Tưởng Cách lại mở miệng: “Ông Kỷ là một người thẳng tính, nếu như ông ấy biết chúng ta đang điều tra ông ấy, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa.”
Tạ Uyên: “Nếu như Kỷ Thụy thật sự là cháu gái của ông ấy, còn sợ sau này không có cơ hội hợp tác hay sao?”
“Anh thế này là đang kiềm chế vua để điều khiển chư hầu hả?” Tưởng Cách bật cười.
Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Nếu không thì sao, tôi nuôi một phế vật nhỏ dính người với mưu đồ gì hả?”
Tưởng Cách đang muốn nói tiếp, ngẩng đầu một cái đột nhiên đã nhìn thấy Kỷ Thụy đứng ở cửa phòng uống trà, vô thức đứng lên: “Cô Thụy Thụy.”
Hai mắt Kỷ Thụy đờ đẫn, nghe vậy thì miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bước từng bước một về phía Tạ Uyên.
Tưởng Cách trông thấy phản ứng này của cô, biết cô đã nghe được đoạn đối thoại lúc nãy của họ, thế là vội vã giải thích: “Cô Thụy Thụy, không phải như cô nghĩ đâu, bọn tôi chỉ nói đùa mà thôi…”
“Nói đùa?” Kỷ Thụy nổi giận, chỉ vào hai cốc cà phê gấp đôi sữa và bánh gato ở trên bàn: “Rõ ràng là các người đang lén cháu uống trà chiều!”
Tưởng Cách: “…”
“Chú nhỏ, các chú thật là quá đáng! Cháu khổ cực đợi ở văn phòng như thế, các chú họp xong không đến tìm cháu cũng thôi đi, vậy mà đến ăn cũng chẳng gọi cháu, có phải là vô lương tâm quá rồi không!” Kỷ Thụy tiếp tục nói một cách nghiêm túc.
Tạ Uyên bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: “Cô vất vả cái gì?”
“Máy lạnh trong văn phòng mở lớn đến thế, cháu sắp chết cóng rồi còn không tính là vất vả?” Kỷ Thụy phản bác.
Tạ Uyên: “…”
Kỷ Thụy cũng không phân rõ với họ nữa, cầm lấy một cái bánh gato và một cốc cà phê ở trên bàn, muốn rời khỏi.
Tưởng Cách lấy lại tinh thần, tò mò hỏi một câu: “Cô Thụy Thụy, vừa rồi cô có nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn tôi không?”
“Nghe được chứ.” Kỷ Thụy cắn một miếng bánh gato, trên môi dính một chút bơ.
Tưởng Cách: “Không giận sao?”
“Điều này có gì đáng giận đâu chứ.” Kỷ Thụy tỏ vẻ khó hiểu: “Ông nội không cho chú nhỏ thực hiện dự án của mình thì cũng sẽ cho người khác làm, vậy còn không bằng để chú nhỏ làm, tốt xấu gì thì cũng đều là người một nhà.
Nếu sự tồn tại của cháu có thể giúp hoàn thành điều đó, vậy chính là kết quả tốt nhất, dù sao cả ông nội và chú nhỏ đều sẽ kiếm được tiền, cuối cùng đều là của cháu.”
Tưởng Cách: “…” Thật đúng là không thể cãi lại.
Lúc đang nói chuyện, Kỷ Thụy đã ăn xong cái bánh gato trong tay, cô đặt cái đĩa không xuống, cầm lấy đĩa bánh còn lại ở trên bàn hiên ngang rời đi.
Tưởng Cách nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô, thốt ra câu nói từ tận đáy lòng: “Chắc chắn là cô ấy lớn lên trong một hoàn cảnh có nhiều cảm giác an toàn, nếu đổi lại là người khác, xảy ra chuyện ngày hôm nay, chỉ e rằng đã quyết liệt ầm ĩ đến long trời lở đất với anh ngay tại chỗ rồi.”
Khóe môi của Tạ Uyên nhếch lên một đường cong, mặc dù anh không nói chuyện, nhưng xem ra tâm trạng không tệ.
“Đến tận bây giờ tôi cũng vẫn không dám tin, cô ấy lại là người xuyên không trong truyền thuyết, chuyện này thật sự quá huyền ảo.” Tưởng Cách tiếp tục cảm thán: “Nếu không phải trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại không đủ kiểm soát hướng đi của cơn bão, tôi còn thật sự cho rằng cô ấy chạy khỏi một viện nghiên cứu thời tiết nào đó… Hoặc là bệnh viện tâm thần nào đó nữa đấy.”
Tạ Uyên liếc nhìn cánh cửa trống rỗng không có ai một lần, lại nhớ đến đêm cuối cùng của tháng tư, những viên đá nhỏ bé rơi vào mui xe phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hai người lại hàn huyên vài câu đơn giản, Tưởng Cách phải đi đến bộ phận tiêu thụ để lấy tài liệu.
Lúc anh ấy sắp đi đến cửa phòng uống trà, Tạ Uyên ở đằng sau đột nhiên nói ra câu: “Bảo chị Lý tăng nhiệt độ trong văn phòng lên một chút.”
Tưởng Cách dừng chân lại, biểu cảm vi diệu quay đầu nhìn lại.
“Còn có việc gì nữa sao?” Tạ Uyên hỏi lại.
Tưởng Cách ho nhẹ một tiếng: “Không có, không có việc gì.”
Tạ Uyên chống gậy nhàn nhã đứng dậy, chậm rãi trở về văn phòng.
Kỷ Thụy đã ăn uống no say, trông thấy anh trở về lập tức đón tiếp, Tạ Uyên không đợi cô nói chuyện, đã lập tức cắt ngang: “Chuyện điều tra vẫn chưa có kết quả gì đâu.”
“… Cháu không hỏi về điều này.” Kỷ Thụy mạnh miệng.
Tạ Uyên dừng bước lại, yếu ớt nhìn về phía cô: “Có ngày nào mà cô không hỏi? Gần đây, ngày nào cô cũng đến văn phòng báo cáo, không phải là vì điều này hay sao?”
“Không phải trước đó lúc chú còn chưa giúp cháu điều tra, ngày nào cháu cũng đến văn phòng báo cáo hay sao.” Kỷ Thụy không phục.
Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẩy: “Trước đó mỗi ngày đều đến là vì muốn lấy lòng, sợ tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô lại, bây giờ là đến để hỏi thăm về chuyện của ba mẹ mình, cô đúng là một người thực dụng.”
Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng: “Chú nhỏ, chú so đo quá đi.”
Tạ Uyên: “…” Được lắm, còn rất biết trả đũa nữa.
Anh lười vạch trần cô, đi thẳng đến trước bàn ngồi xuống.
Kỷ Thụy thấy anh bắt đầu làm việc, ngoan ngoãn cuộn mình trên sofa chơi game giống như trước đây.
Hôm nay nắng đẹp, ánh sáng qua rèm cửa sổ tạo thành những bóng râm trên bàn làm việc, Tạ Uyên cúi mắt đọc tài liệu, thỉnh thoảng lại gọi người đến để trao đổi một chút.
Trong văn phòng người đến người đi, Kỷ Thụy tự chơi điện thoại, chơi mệt rồi thì lăn ra ngủ một giấc ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh dậy thì hoạt động một chút, hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng từ những người khác.
Quả thực là một người có thói quen lười biếng trong văn phòng.
Tạ Uyên vẫn bận đến hơn bốn giờ chiều mới có được một khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, anh lại nhìn sang hướng kia, cô đã ngủ ở chỗ này của anh được hai giấc rồi.
Nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, Tạ Uyên đột nhiên cảm nhận được tâm trạng loay hoay muốn chết muốn sống của Tưởng Cách, vừa quay đầu đã trông thấy mình đang uống cà phê… Đúng là khiến người ta khó chịu.
“Có phải cô nên ra ngoài một chút rồi không?” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên.
Kỷ Thụy khoát khoát tay: “Không cần, cháu lại nằm đây một lúc nữa, đợi ăn cơm chiều.”
Tạ Uyên: “…”
Một phút sau, Kỷ Thụy xuất hiện ngoài cửa văn phòng, kèm theo một tiếng vang nhỏ của cửa phòng bị đóng lại, cô đã hoàn toàn bị đuổi ra ngoài.
“Chú nhỏ đúng là càng lúc càng vui buồn thất thường.” Kỷ Thụy cảm thán một câu, đeo túi đi dạo phố.
Bốn năm giờ chiều chính là lúc nóng nhất, cũng may trung tâm mua sắm của chú Lý nằm ngay ở phía đối diện, cô đi thang máy xuống hầm gửi xe, lại đi lên từ thang máy ở tầng dưới của trung tâm mua sắm, vừa vặn có thể hoàn mỹ tránh được tia cực tím.
Đây không phải lần đầu Kỷ Thụy làm như thế này, cô quen thuộc đi từ thang máy dưới hầm của trụ sở chính tập đoàn nhà họ Tạ ra ngoài, thẳng đến thang máy của trung tâm thương mại.
Bây giờ vẫn còn đang trong thời gian làm việc, trong trung tâm mua sắm không có nhiều người, nhưng Kỷ Thụy vừa tới tầng một, đã trông thấy một đám người chen lấn nhau ở phía trước.
Mà trung tâm của đám người chính là một cô gái mặc áo da đeo ba lô, trang điểm tone khói theo phong cách Punk, đang níu lấy một quý bà không buông, tất cả những người quanh đó là bảo vệ và nhân viên trực ở quầy hàng.
“Cô ơi, cô buông tay trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Quản lý cửa hàng khuyên nhủ.
“Nói cái gì mà nói, đừng cho rằng tôi không biết, các người đều đứng về phía bà ta.” Cô gái với phong cách Punk tức giận nói: “Bà ta va hỏng đồng hồ của tôi rồi, không bồi thường theo giá thì đừng hòng đi!”
Quý bà bị lôi kéo cả giận, nói: “Cô đeo đồng hồ giả còn muốn tôi bồi thường tiền? Tôi cho cô biết, cô nằm mơ đi!”
“Dựa vào đâu mà bà nói là giả!” Cô gái phong cách Punk hỏi lại.
Trên mặt quý bà lộ vẻ khinh thường: “Nhìn dáng vẻ của cô đi, trên dưới cả người có hơn 500 tệ chưa? Còn đến dạo quầy chuyên bán xa xỉ phẩm nữa, không biết xấu hổ.”
“Cho dù trên dưới cả người tôi không đáng một tệ, đó cũng không phải lý do cho việc bà va hỏng đồ của người ta mà không chịu bồi thường.” Cô gái níu chặt áo của quý bà, quý bà thét chói tai bảo cô ấy buông ra, bảo vệ xung quanh cũng đang lăm le, có ý định bước lên để khống chế cô gái.
Chú nhỏ từng nói, là một người không có hộ khẩu, đến chứng minh nhân dân cũng chẳng có, tốt nhất nên biến thân biết phận, bớt tìm phiền phức, nếu không bị chú cảnh sát đưa đi rồi, dù có nói cũng chẳng thể nói rõ.
Kỷ Thụy hít sâu một hơi, chạy đến trong khoảnh khắc bảo vệ nắm lấy cổ tay cô gái phong cách Punk.
“Làm gì thế? Làm gì thế hả!”
Sự xuất hiện của cô khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, Kỷ Thụy thừa cơ chen vào giữa, cúi đầu đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ đã vỡ mặt kính của cô gái phong cách Punk: “Mẫu đồng hồ nam mới nhất của Phạm Đế, nếu không bị va hỏng thì trị giá lên đến hơn 200 vạn, va hỏng thì tiêu rồi, nếu thay mặt ngoài thì chỉ có thể bán được với giá từ 30 đến 50 vạn mà thôi.”
Cô gái phong cách Punk dừng một chút, sau khi phát hiện được thiện ý của cô, lập tức thu gai nhọn quanh người.
“Cô là ai thế? Không phải là người cùng một phe với cô ta đấy chứ?” Quý bà nhìn cô một cách nghi ngờ: “Các người đừng lừa tôi, tại sao một cô gái như cô ta lại đeo đồng hồ nam hả? Rõ ràng chính là hàng giả, đừng mơ mà bắt tôi bồi thường!”
“Có phải là hàng giả hay không, báo cảnh sát là biết thôi.” Kỷ Thụy nói, mắt nhìn bảo vệ vừa định bắt người: “Các người làm việc như thế nào thế hả, chưa phân biệt tốt xấu mà đã thiên vị rồi đúng không, có muốn tôi gọi điện thoại cho sếp Lý, hỏi thử xem sao chú ấy lại huấn luyện nhân viên thất bại đến như thế này không hả?”
Nghe cô nhắc đến sếp Lý, người ở đây hai mặt nhìn nhau, lập tức kiềm chế hơn rất nhiều, có một chị gái là nhân viên đứng quầy nhận ra cô, vội vàng mở miệng giới thiệu: “Vị này là cô Kỷ, là khách VIP của quầy chúng tôi.”
Nghe xong lời chị gái đứng quầy nói, quý bà thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng: “Quan tâm là ai làm gì chứ, tôi cũng không bồi thường tiền đâu, hơn nữa làm sao tôi biết được có phải là cô cố ý va vào hay không, tôi đang đi đàng hoàng, cô lại đột nhiên vươn tay sang đây, vậy tôi không đụng cô thì đụng ai hả…”
“Nói nhiều như vậy làm gì, cũng đâu phải cửa hàng không có camera đâu, gọi điện thoại báo cảnh sát đi, tôi tin chắc pháp luật sẽ đưa ra một câu trả lời chính xác.” Kỷ Thụy nhìn về phía bảo vệ.
Quý bà lập tức hoảng hốt: “Dựa vào đâu hả…”
“Bà hỏi dựa vào đâu, hoặc là bồi thường tiền, hoặc là báo cảnh sát xử lý.” Kỷ Thụy khoanh tay: “Như thế này, đối với ai cũng công bằng cả.”
Sắc mặt của quý bà thay đổi mấy lần, chậm chạp nói không nên lời, quản lý cửa hàng nhanh chóng hòa giải: “Bà Chu, hay là vẫn nên giải quyết riêng đi, tất cả mọi người đều có thể diện, báo cảnh sát sẽ khó coi lắm đó.”
“Bỏ đi! Xem như bị chó cắn vậy.” Bà Chu cắn răng.
Cô gái phong cách Punk: “Con mẹ nó, bà nói ai là chó hả…”
Kỷ Thụy: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát!”
Những người khác: “…”
Sau mười phút dây dưa, cuối cùng quý bà chẳng những phải bồi thường tiền, còn phải cúi đầu xin lỗi nữa.
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết, cô gái phong cách Punk cố ý mua trà sữa để cảm ơn Kỷ Thụy.
“Thật ra không cần khách sáo đâu.” Kỷ Thụy cười hi hi nhận lấy trà sữa: “Em tên là Kỷ Thụy, chị tên là gì?”
“Diệp Phi, phi của phi thường.“ Cô gái phong cách Punk trả lời.
Kỷ Thụy khẽ gật đầu, vươn tay ra với chị ấy: “Chào chị, Diệp Phi.”
Cô gái phong cách Punk cười, nắm chặt tay cô.
Kỷ Thụy cảm thấy nụ cười này của chị ấy trông vô cùng quen mắt, cô luôn cảm thấy mình đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng càng nghĩ thì càng không nhớ nổi mình có người quen nào thích trang điểm theo phong cách khói này… Khoan hãy nói đi, thật xinh đẹp.
Cô ấy trang điểm khói khiến đôi mắt trở nên sắc sảo, áo khoác da và đôi bốt vừa ngầu vừa đẹp trai.
Mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng cũng không thể nào che giấu được sự ngạo mạn kiêu căng trên người.
Quá đẹp rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời hai mươi mốt năm không hề rung động ai của Kỷ Thụy gặp được một cô gái ngầu như thế này đấy.
“Em ngẩn người cái gì thế?” Diệp Phi trêu.
Kỷ Thụy hoàn hồn, chỉ chỉ vào cái khuyên đinh ở trên môi gần cằm của chị ấy: “Cái này, đau không?”
“Lúc vừa bấm có hơi đau, sau này hết đau rồi, nếu em muốn bấm, chị có thể giới thiệu anh thợ làm cho em.” Diệp Phi dứt lời, mắt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, lập tức bác bỏ: “Vẫn nên thôi đi vậy, em như hiện tại cũng rất tốt.”
Kỷ Thụy cười hì hì, nhịn không được cứ xem đi xem lại khuyên đinh trên môi chị ấy.
Ánh mắt của cô thẳng thừng nhưng không bất lịch sự, Diệp Phi cũng để cô nhìn thoải mái, đợi cô nhìn đủ rồi mới hỏi: “Vì sao lúc nãy em lại giúp chị?”
“Thấy việc nghĩa thì ra tay giúp đỡ thôi, không quen nhìn mấy người trông mặt mà bắt hình dong kia, đương nhiên cũng có nguyên nhân khác,“ Kỷ Thụy chỉ chỉ vào chiếc túi xách trên người chị ấy: “Cái này, em cũng có một cái, chiết khấu còn 199 tệ, em thật là biết cách sống.”
“199 tệ?“ Sắc mặt của Diệp Phi đột nhiên thay đổi: “Mẹ kiếp, lúc mua hơn 500!”
Kỷ Thụy “…”
Cuộc giao lưu thân thiện ban đầu đã kết thúc trong tiếng chửi đổng của Diệp Phi.
Kỷ Thụy an ủi một hồi lâu, cuối cùng cô ấy mới bình tĩnh lại: “Bỏ đi, không nói về điều này nữa, chị mời em một bữa cơm nhé, dùng số tiền người phụ nữ kia mới bồi thường lúc nãy đấy.”
“Không được rồi, lát nữa em còn phải trở về ăn cơm cùng chú nhỏ nữa.” Kỷ Thụy khó xử.
Diệp Phi: “Chú nhỏ?”
“Là người nhà của em, không có em thì không được, ăn cơm cũng không ngon nữa.” Kỷ Thụy chững chạc đàng hoàng.
Diệp Phi có chút ghét bỏ: “Người chú này của em có chút vấn đề về đầu óc hay không, ăn cơm một mình cũng không được nữa?”
“Còn chưa kết hôn mà, người cô đơn, bám dính một đứa nhỏ như em cũng là chuyện bình thường thôi.” Kỷ Thụy gật đầu.
Người cô đơn đột nhiên hắt xì một cái.
Diệp Phi nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kỷ Thụy, đột nhiên có chút tiếc nuối: “Nhưng em giúp chị một ân tình lớn như thế, chị thật sự rất muốn mời em ăn cơm.”
“Vậy hẹn hôm nào có thời gian nhé.” Kỷ Thụy an ủi.
Diệp Phi: “Vậy sao có thể giống được chứ, nếu không báo được ân tình này, đêm đến chị cũng chẳng ngủ ngon được.”
Ngủ không ngon luôn hả, vậy đúng thật là nghiêm trọng quá rồi… Kỷ Thụy buồn rầu ba giây, đề nghị: “Hay là, chị đổi cách khác để báo đáp được không?”
“Làm cái gì?” Diệp Phi.
Kỷ Thụy ra hiệu chị ấy cầm lấy trà sữa: “Em thật sự rất tò mò, người bấm khuyên môi uống nước có bị vương vãi hay không.”
Diệp Phi: “…”.