Nhờ phúc của sếp Tạ, đêm đó cô đã mơ thấy ác mộng mình bị một đám người mặc trang phục phòng hộ đưa đi làm thí nghiệm, sợ hãi đến mức mãi cho đến hừng đông mới ngủ được.
Không thể không nói, việc hù dọa này của Tạ Uyên đúng là rất có tác dụng, một khoảng thời gian sau đó, quả nhiên cô không còn đi ra ngoài nữa.
Mỗi ngày nếu không phải đi theo quản gia trồng rau thì chính là ngồi trong sân phơi nắng và nói chuyện phiếm với người làm.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà làn da cô đã rám nắng rồi.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Uyên không vừa mắt nên nhắc nhở hai câu, cô mới bắt đầu vội vàng đắp mặt nạ để trùng tu lại.
Đến giữa tháng sáu, thời tiết đã hoàn toàn nóng lên, mùa hè ở Chu Thành luôn ngập tràn tiếng ve kêu, tiếng chim hót.
Những cây tiêu huyền ở hai bên đường tản ra những tán cây thật to, tạo thành bóng râm cho những người đi đường có thể tránh nắng tạm thời.
Sau khi trời tối, cơn gió khô nóng nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo mùi mồ hôi và mùi đồ nướng thoang thoảng, kết hợp với nhau không tính là đặc biệt nhưng chỉ thuộc riêng về đêm hè ở vùng này mà thôi.
Kỷ Thụy thích mùa hè, mỗi lần đến mùa này, cô thường sẽ gọi người nhà hoặc là bạn bè cùng nhau đạp xe đạp đạp quanh hồ Bình An để giải sầu, mà sau khi giải sầu, mục đích nhất định sẽ là một quầy đồ nướng nào đó, cùng nhau ăn uống gì đó, cảm thấy mọi lo lắng đều tan biến đi.
Mà bây giờ…
“Cháu thật sự rất muốn ra ngoài.” Cô nằm ngửa lên trên ghế sô pha ở trong phòng Tạ Uyên, khóe mắt lấp lánh nước mắt: “Đã gần nửa tháng rồi cháu không ra ngoài, cháu thật sự rất muốn ra ngoài chơi, tổ chức khoa học thần bí vô lương tâm đâu? Rốt cuộc bọn họ có bắt cháu không, nếu như không bắt, cháu có thể ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Tạ Uyên: “…”
“Cuộc sống của cháu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, gương mặt xinh đẹp của cháu, thanh xuân của cháu, đều phải hoàn toàn chôn vùi bên trong tòa nhà lớn lạnh như băng này đây.
Không còn tự do, cho dù chú có lập di chúc để lại hết toàn bộ tiền cho cháu thì có ý nghĩa gì…”
“… Sau này bớt xem mấy thứ tào lao trên mạng lại.” Cuối cùng Tạ Uyên cũng không thể nhịn được nữa.
Kỷ Thụy đứng lên, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Chú nhỏ…”
“Đi thôi.” Tạ Uyên đặt tài liệu lên bàn: “Tôi đưa cô ra ngoài đi dạo một chút.”
“Thuận tiện tìm một quán ven đường ăn luôn nhé.” Kỷ Thụy bắt đầu chờ mong.
“Mấy thứ kia không sạch sẽ… Có thể.” Tạ Uyên đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của cô, vừa nói được một nửa đã sửa lại.
Kỷ Thụy reo hò một tiếng, lập tức chạy đi thay quần áo, cuối cùng bên tai Tạ Uyên cũng được yên tĩnh một lúc.
Người điều tra Kỷ Thụy trước đó, thật ra đã chẳng còn động tĩnh gì kể từ mười ngày trước đó, chắc là vì thấy nhà họ Tạ không có bước đột phá nào cho nên đã từ bỏ.
Tuy nhiên, vì lo ngại vấn đề an toàn khi ra ngoài, Tạ Uyên vẫn gò bó cô nhiều ngày như thế, mãi cho đến khi cô không ngừng lằng nhằng như lúc nãy, anh mới đồng ý theo cô ra ngoài đi dạo một chút.
Thời tiết thật sự nóng lên, cho dù đã là ban đêm, cũng chẳng mát hơn bao nhiêu.
Kỷ Thụy cân nhắc đến việc sẽ đi ăn đồ nướng, vốn định ăn mặc thuận tiện hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến việc không biết lần sau được ra ngoài là lúc nào, cô lập tức đổi sang một bộ váy mình đã mua vào một tháng trước.
Sau khi Tạ Uyên xuống lầu, trông thấy cô mặc một bộ váy dài cộng với giày cao gót 5cm, không khỏi cảm thấy cạn lời.
“… Cô cứ nhất quyết phải ăn mặc như thế này để ăn ở quán lề đường ư?” Không hiểu sao anh lại thấy có chút đau đầu.
“Chiếc váy rất bình thường mà.” Kỷ Thụy xoay một vòng: “Đâu có khoa trương đâu.”
Tạ Uyên cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng vẫn đưa cô ra ngoài.
Người bị nhốt trong nhà nửa tháng đột nhiên được xuất hiện bên hồ Bình An náo nhiệt nhất thành phố, Kỷ Thụy đứng trên bậc thang, dùng sức hít thật sâu một cái, cẩn thận cảm nhận bầu không khí của sự tự do.
Tám chín giờ tối là thời gian có nhiều người ở ven hồ nhất, có người tản bộ, có người câu cá, có người múa ở quảng trường, cũng có người hát KTV ở ngoài trời.
Náo nhiệt đến từng góc, Kỷ Thụy giống như một con hamster dạo quanh khắp nơi, nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ.
Tạ Uyên chống gậy cầm tay, đi theo sau cô không nhanh không chậm, mãi cho đến khi cô dừng lại trước một quầy đồ nướng.
“Chú nhỏ.” Cô quay đầu, lại líu lo.
Một phút sau, hai người đã chiếm một chiếc bàn vuông nhỏ.
Kỷ Thụy thành thạo gọi vài món, mở lon nước ngọt ra, rót cho Tạ Uyên một ly: “Lúc đó cháu vẫn ăn những thứ này, không ngờ hai mươi năm trước cũng là những món này.”
“Chứng tỏ rõ ràng là món ngon, cho dù trôi qua bao lâu đi nữa thì vẫn là món ngon.” Tạ Uyên nói tiếp.
Kỷ Thụy tỏ ý tán đồng: “Giống như chú nhỏ vậy, trong gu thẩm mỹ của thời đại này đẹp trai, vẫn đẹp trai trong gu thẩm mỹ ở thời của cháu.”
Tạ Uyên: “Đến đó thì ngừng được rồi, nói nữa lại có chút sến.”
Kỷ Thụy bị anh chọc cho bật cười, vừa quay đầu lại trông thấy hai người đàn ông đứng giữa đám người.
Cô mấp máy khóe môi một chút: “Chú nhỏ, không phải là đã không sao rồi hay sao? Tại sao lại còn phải đưa bảo vệ theo thế.”
“An toàn là quan trọng nhất.” Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Hơn nữa, làm sao mà cô có thể khẳng định là không sao?”
“Nếu như vẫn còn vấn đề, chắc chắn chú sẽ không dẫn cháu ra ngoài đâu.” Kỷ Thụy vô tâm nói.
Tạ Uyên vẻ mặt không biểu cảm: “Tôi vì bị cô quấn lấy nên không còn cách nào khác.
Hôm nay sau khi trở về, không được phép ra ngoài nữa, khi nào tôi điều tra được đối phương là ai, chắc chắn không có nguy hiểm rồi, chừng đó cô hãy ra ngoài.”
Kỷ Thụy lập tức kêu rên một tiếng.
Quán lề đường buôn bán quá đắt, hai người đợi hơn hai mươi phút món ăn mới ra, Kỷ Thụy nghĩ đây có thể là bữa đồ nướng cuối cùng của mình trong khoảng thời gian ngắn, lập tức cảm thấy buồn bã, tuốt xiên đến mức những xiên sắt đều sắp phát ra những tia lửa.
Tạ Uyên yên lặng che kín mặt, mặc dù ngồi cùng cô trên một chiếc bàn, nhưng cả người anh như viết đầy “Tôi với cô ấy không quen nhau.”
Hậu quả của việc xem bữa ăn này như một bữa ăn cuối cùng chính là, đầu tiên sau khi ăn xong thì no đến mức không dời nổi bước chân, vất vả lắm mới tiêu hóa xuống được một chút, lại bắt đầu kêu la muốn vào nhà vệ sinh.
Tạ Uyên lạnh mặt đưa người đến nhà vệ sinh công cộng, lúc chờ ở bên ngoài, anh đã quyết định cho dù đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, không còn nguy hiểm nữa, anh cũng sẽ không tùy tiện đưa cô ra ngoài nữa… Cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi!
“Anh ơi, mua kẹp tóc không?”
Một giọng trẻ con ngây thơ truyền đến, Tạ Uyên dừng một chút, cúi đầu xuống mới phát hiện là một cô bé khoảng tầm mười tuổi.
Cô bé thấy anh nhìn mình, lập tức nâng cái rổ chứa đầy các loại trang sức nhỏ được làm thủ công lên: “Đều là mẹ em làm thủ công đấy, hai tệ một cái, mười tệ bốn cái.”
Tạ Uyên im lặng một lát, nói: “Cảm ơn, tôi không cần.”
“Mua một cái đi mà, có thể tặng cho bạn gái.” Cô bé ra sức chào hàng: “Không có bạn gái, cũng có thể tặng cho con cái nhà họ hàng mà.”
Đôi mắt Tạ Uyên khẽ động, ánh mắt lại rơi vào trong cái rổ một lần nữa.
Trong nhà vệ sinh công cộng có rất nhiều người xếp hàng, Kỷ Thụy đợi mười phút mới đến lượt, đợi sau khi giải quyết xong và bước ra ngoài, trong nhà vệ sinh công cộng chẳng còn lại một người nào cả.
Rõ ràng đang là thời điểm náo nhiệt nhất, sao đột nhiên lại chẳng có ai xếp hàng? Cô mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, vội vàng rửa tay định rời đi ngay, kết quả vừa đi đến cửa ra vào, lại bị một người phụ nữ xa lạ chặn lại.
“Cô Kỷ có đúng không?” Cô ta thấp giọng hỏi.
Trong lòng Kỷ Thụy hơi hồi hộp một chút, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Cô nhận lầm người rồi.”
Nói xong, cô vòng qua người phụ nữ vội vã đi ra ngoài.
Kết quả, một giây sau mắt đột nhiên tối sầm đi.
Đầu tiên cô thấy sững sờ, sau khi nhận ra đầu mình bị trùm một thứ gì đó, cô mới lớn tiếng cầu cứu, đáng tiếc từ ‘cứu’ vẫn còn chưa hoàn toàn thốt ra, tiếp theo cô đã bị một tấm vải bịt miệng lại.
Tiêu rồi tiêu rồi, tổ chức khoa học vô lương tâm trong truyền thuyết bắt được cô rồi! Kỷ Thụy liều mạng giãy dụa, định gây ra chút động tĩnh để thu hút người đến cứu cô.
Đáng tiếc dường như những người này đã tính toán kỹ lưỡng rồi, họ đưa cô đến một chiếc xe mà chẳng hề gặp chút trở ngại nào, thuần thục trói chặt hai tay cô lại.
Theo một tiếng rầm của cửa xe đóng lại, Kỷ Thụy hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.
“Cô, các người là ai? Tại sao phải bắt tôi?” Cô căng thẳng đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không có siêu năng lực, cũng không biết pháp thuật, cho dù các người bắt tôi thì cũng chẳng chiếm được thứ các người muốn đâu!“
“Có phải các người muốn tiền không? Chú nhỏ của tôi có rất nhiều tiền, bây giờ các người liên lạc với chú ấy đi, chỉ cần thả tôi ra, bao nhiêu tiền chú ấy cũng chi cả… Nhưng các người không được đánh tôi, tính khí của chú ấy rất cọc cằn đấy nhé, nếu các người dám đánh cháu gái nhỏ yêu dấu của chú ấy, nhất định chú ấy sẽ cá chết lưới rách với các người! Biết tập đoàn nhà họ Tạ không? Không nói là làm mưa làm gió ở Chu Thành, nhưng cũng gần như vậy, nếu các người dám đụng đến tôi…”
Còn chưa nói dứt lời, người ở chỗ ngồi bên cạnh bỗng nhúc nhích, dọa cho cô lập tức co tròn lại, hét to: “Động, động một chút cũng không sao! Mọi người hòa khí sinh tài* a a a a, vừa rồi lúc các người bắt tôi đi, hình như xung quanh có camera đấy, đợi chú nhỏ của tôi báo cảnh sát thì các người hoàn toàn xong đời rồi, a a a, tôi nói nhảm đấy, chú nhỏ không dám báo cảnh sát, các người cũng sẽ không xong đời đâu, xin các ngươi đừng giết con tin a a a…”
* 和气生财: đối nhân xử thế hòa thuận, giữ hòa khí thì có thể chiêu tập tiền tài, tài lộc.
Cũng không biết chiếc xe này đang định lái về hướng nào, cuối cùng Kỷ Thụy cũng la hét đến mệt, hu hu nấc nghẹn, cuộn tròn trên ghế xe, xe ô tô vẫn chưa có ý dừng lại.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, tốt đến mức Kỷ Thụy không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại một lần nữa, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có người đang nói chuyện ——
“Giọng rất lớn, cũng nói rất nhiều, gào tận mười mấy phút, thật sự ồn đến mức mọi người khó chịu muốn chết.”
“Lá gan cũng không nhỏ, cuối cùng nửa đoạn đường sau cũng đã ngủ thiếp đi, tôi không dám gọi cô ta dậy, sợ cô ta vừa tỉnh thì lại bắt đầu ồn ào.”
… Đây không phải là đang nói về cô đấy chứ, Kỷ Thụy bỗng cử động, đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng cô cũng nhanh chóng giả chết.
“Ừm, cô ta tỉnh rồi.” Người phụ nữ kia bình tĩnh kể lại.
A a a, quả nhiên đang nói về cô! Lòng Kỷ Thụy vừa kêu rên hai tiếng, cửa xe cạch một tiếng bị kéo ra, cô cũng bị người phụ nữ kia kéo xuống.
Phát hiện ra cô đang muốn giãy dụa, người phụ nữ đột nhiên uy hiếp: “Cô đã đến địa bàn của bọn tôi, nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn chút đi.”
Kỷ Thụy cứng đờ, ngượng ngùng: “Nghe lời, tôi rất nghe lời… Cô có thể tháo cái thứ trên đầu tôi đây xuống có được không? Tôi không thấy đường.”
Câu trả lời mà người phụ nữ dành cho cô chính là một tiếng cười khẩy.
Kỷ Thụy không còn dám đưa ra yêu cầu nữa, ngoan ngoãn đi theo cô ta tiến về phía trước.
Đại khái là bởi vì đã bị che mắt, không có cách nào cảm nhận cẩn thận phương hướng và khoảng cách, cô cảm thấy quãng đường này đi lâu như cả một thế kỷ vậy, cuối cùng cũng tiến vào một nơi có nóc nhà.
Cô bị người phụ nữ đẩy ngồi xuống một chiếc sô pha, Kỷ Thụy lén lút giãy khỏi sợi dây trên tay, lại phát hiện có làm thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể giãy được, cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ vô tội, nói: “Mạo muội hỏi một câu, các người nhắm đến tiền tài hay là mạng sống thế?”
“Đều không cần, gọi cô đến đây là muốn hỏi cô một vài vấn đề.” Người phụ nữ thản nhiên nói.
Kỷ Thụy lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Tôi không biết mình làm sao để đến được đây, tôi chỉ lên lầu lấy đồ uống, lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cho dù các người có hỏi tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra đâu.”
“Nói lung tung gì thế.”
Tuy Kỷ Thụy không hề nhìn thấy, nhưng thông qua giọng nói của cô ta, cô cũng có thể cảm nhận được rằng lúc này người phụ nữ đang nhíu mày.
Cô vừa suy nghĩ, cẩn thận chứng thực: “Cô bắt tôi đến đây, không phải muốn hỏi tôi về chuyện đó hay sao?”
“Chuyện đó?”
Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là chuyện đó rồi.
Trong nháy mắt, Kỷ Thụy kịp thời phản ứng, cô ta hoàn toàn không hề biết chuyện mình xuyên không đến đây… Cho nên không phải là tổ chức khoa học thần bí nghiên cứu về con người, chỉ là một vụ bắt cóc bình thường mà thôi.
Kỷ Thụy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đang muốn thăm dò thêm chút gì đó, người phụ nữ đột nhiên khẽ gật đầu với một hướng nào đó: “Ông chủ, đã đưa người đến rồi.”
Boss đứng đằng sau đến rồi!
Sẽ là ai chứ? Triệu Tiểu Vũ sao? Mình đột nhiên block cô ta, cô ta ghi hận trong lòng? Nhưng chỉ block với xóa bạn thôi cũng không đủ để khiến cô ta làm ra chuyện phạm pháp đâu nhỉ, vậy thì còn ai nữa nhỉ, Tạ Doanh Doanh? Tạ Khâu? Ngoại trừ họ ra, dường như cô cũng không hề đắc tội với ai khác cả, có thể có nhiều tay chân làm giúp mọi chuyện như vậy, không phú thì quý, hoặc cũng có thể là nhóm tội phạm chuyên nghiệp, sẽ là ai chứ…
Trong đầu óc Kỷ Thụy không ngừng hiện lên đủ mọi suy đoán, đang lúc ngập tràn suy nghĩ, một giọng nữ khác vang lên: “Kỷ Thụy đúng không, bây giờ bắt đầu tôi hỏi cô đáp, nếu dám nói dối dù chỉ một câu, hôm nay cô cũng đừng hòng rời đi.”
“… Cô?” Kỷ Thụy cẩn thận gọi người.
Giọng nữ: “…”
Kỷ Thụy: “…”
Sau khi yên tĩnh quỷ dị, giọng nữ thay đổi giọng điệu: “Ai là cô của cô, đừng nhận bừa quan hệ.”
“Hu hu hu, cô ơi, quả nhiên là cô, cô làm cháu sợ muốn chết, cháu còn tưởng mình bị người xấu bắt cóc nữa chứ.” Nửa trái tim còn lại của Kỷ Thụy cũng hoàn toàn thả lỏng, cả người cô ngồi phịch lên ghế sô pha, vẫn không quên lên án: “Sao cô cứ thích làm mấy chuyện hoang đường như thế này nhỉ, còn ém giọng để nói chuyện nữa, chỉ dựa vào giọng nói khàn khàn kia của cô, có ém đi một phần cháu cũng có thể nhận ra được…”
Cô bị trùm bởi một cái túi nhựa màu đen, vẫn còn đang hu hu nghẹn ngào lên án.
Kỷ Nhã vì không muốn để lộ thân phận, đã cố ý bảo thư ký đưa theo vệ sĩ đi bắt người vô cùng đau đầu, sau khi đầu óc quay một trăm tám mươi vòng, vẫn không hề hết hi vọng, ém giọng: “Đã nói tôi không phải cô của cô rồi, còn nói nhảm nữa sẽ đánh chết cô đấy.”
“Cô đánh đi! Cô đánh chết cháu là được rồi!” Kỷ Thụy tức giận: “Kỷ Châu Châu, cô đừng có quá đáng!”
Châu Châu là tên mụ của Kỷ Nhã, sau mười tuổi cô ấy thấy nó không hay, không cho phép người khác gọi mình như vậy nữa, cho nên ngoại trừ người trong nhà, rất ít người biết cô ấy còn có một cái tên như vậy.
Giờ phút này nghe thấy Kỷ Thụy gọi mình như vậy, Kỷ Nhã cũng không còn để ý đến việc giả vờ nữa, kéo cái túi nhựa trên đầu Kỷ Thụy xuống: “Sao cô lại biết được cái tên này? Ba tôi nói cho cô biết ư?”
“Đúng thế, ba của cô nói cho cháu biết đấy!” Kỷ Thụy còn đang tức giận: “Ông còn nói cô năm tuổi vẫn không biết ăn cơm, tám tuổi còn tè dầm, có một khoảng thời gian rất dài còn cảm thấy cô không được thông minh cho lắm.
Sự thật chứng minh quả nhiên đầu óc của cô không được tốt cho lắm, thậm chí đến cả việc bắt cóc cả cháu gái ruột này cũng có thể làm ra được!”
“Cháu gái?” Mặt Kỷ Nhã lộ rõ vẻ khinh thường: “Cô là cháu gái nhà tôi, sao tôi lại không biết nhà họ Kỷ chúng tôi còn có một người như cô nhỉ, đừng giả vờ nữa Kỷ Thụy, rốt cuộc cô với tôi có quan hệ như thế nào, trong lòng cô rõ ràng nhất.”
“Quan hệ thế nào?” Kỷ Thụy không phục.
Kỷ Nhã cười mỉa mai: “Tôi lười khua môi múa mép đấu khẩu với cô.
Thư ký Dư, người đã đến rồi chưa?”
Người phụ nữ bên cạnh đặt điện thoại di động xuống: “Năm phút trước đã đến.”
“Để họ vào đây.” Kỷ Nhã quay người đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Kỷ Thụy, trong ánh mắt nhìn về phía Kỷ Thụy lộ vẻ dò xét.
Từ nhỏ Kỷ Thụy đã bị cô của mình xem như đồ chơi, vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô ấy, trong lòng lập tức sinh ra một dự cảm chẳng lành: “Cô, cô muốn làm gì?“
“Không có gì, tìm một số bằng chứng.” Kỷ Nhã tao nhã cầm một ly rượu vang đỏ.
Kỷ Thụy vừa muốn hỏi là bằng chứng gì, cửa phòng bị đẩy ra, có hai người mặc áo khoác trắng bước vào.
Mặt cô lập tức lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí cũng bắt đầu cà lăm: “Có, có ý gì thế, cô cô cô cô, cô tìm những người này đến để làm gì, cô muốn làm… A a, các người cầm ống tiêm để làm gì!”
Hai người áo khoác trắng giống như Hắc Bạch Vô Thường, hai người phụ trách đè Kỷ Thụy lại, một người móc ra ống tiêm và thiết bị từ trong hòm thuốc chữa bệnh mang theo bên mình.
Tuy nói người chủ mưu chính là cô của cô, Kỷ Thụy không đến mức quá sợ hãi, nhưng cô vẫn nhào lên như một con lợn sắp bị giết.
Hiển nhiên, hai người phụ trách đè cô xuống cũng không ngờ sức lực cô lại lớn đến thế, trong lúc nhất thời họ cũng bắt đầu nhào lên cùng cô.
Kỷ Nhã trông thấy cũng cạn lời, cầm ly rượu đỏ đập mạnh xuống bàn.
Loảng xoảng…
Một tiếng thanh thúy đột ngột vang lên, Kỷ Thụy đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Kỷ Nhã nắm lấy ly rượu vỡ tan không còn trọn vẹn, sắc mặt không hề thay đổi: “Còn dám làm ầm ĩ nữa, tôi đâm thứ này vào cổ cô đấy.”
Nếu như đây là người cô hơn năm mươi tuổi của mình, Kỷ Thụy sẽ chỉ giả khóc hu hu đi tìm ông nội giúp đỡ, nhưng đây là người cô hơn hai mươi tuổi của mình, là người cô hơn hai mươi tuổi vẫn còn chưa biết rõ về thân phận của cô… Kỷ Thụy yên lặng nuốt nước miếng, ngoan ngoãn.
Người mặc áo khoác trắng cầm ống tiêm lanh lẹ, rút hai ống máu nhỏ từ trên cánh tay của cô.
Kỷ Thụy bị rút máu: “Hức…”
Lấy được máu, người mặc áo khoác trắng thành công lui ra ngoài, thư ký tương đối có mắt nhìn, đổi một ly rượu đỏ cho Kỷ Nhã.
Kỷ Nhã cầm trong tay lắc lắc, vừa lắc vừa tao nhã nói: “Hiệu suất làm việc của Kỷ Tuyên quá thấp, điều tra nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chẳng tra ra được gì cả, vẫn là cách này của tôi đơn giản, có thể lấy được chứng cứ dễ như trở bàn tay.”
Kỷ Thụy vốn đang cuộn tròn trên sô pha đau lòng: “… Người vẫn luôn điều tra cháu trong khoảng thời gian này chính là bác cả?”
“Cô biết?” Kỷ Nhã đã có thể tự động thay thế cách gọi của cô bằng tên người trong hiện thực: “Xem ra cô cũng chẳng phải kẻ ngốc nhỉ.”
“Tại sao phải điều tra cháu?” Cũng không thể biết cô là người xuyên không được nhỉ? Không thể nào đâu, nếu biết cô là ai, cô ấy sẽ nghi ngờ Kỷ Thụy.
Kỷ Nhã khẽ xì một tiếng, cũng không định trả lời câu hỏi của cô.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, trong đầu dần dần xâu chuỗi lại hết những việc đã xảy ra kể từ khi cô bước vào cửa đến bây giờ, hình thành một phỏng đoán to gan.
Không đợi cô thăm dò để chứng thực, Kỹ Nhã nhìn chằm chằm vào cô uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cảm thấy hứng thú hỏi: “Tôi rất tò mò đấy, rốt cuộc Kỷ Phong Ba đã cho Tạ Uyên được bao nhiêu lợi ích, mới thuyết phục được anh ta chứa chấp con gái riêng của mình.”
Kỷ Thụy dừng lại: “Con riêng… cái gì?”
“Còn muốn diễn nữa à?”
Kỷ Thụy: “…”
Sau sự trầm mặc dài dằng dặc, Kỷ Thụy hít sâu một hơi, tâm như tro tàn, nhắm mắt lại.
Mặc dù vừa rồi cô đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng khi chính tai nghe thấy lời nói cô mình thốt ra, cô vẫn cảm thấy thế giới này thật sự điên rồi!.