Kỷ Thuỵ vẫn còn có chút bối rối.
Tạ Uyên hết kiên nhẫn, anh chống gậy quay người rời đi, cuối cùng Kỷ Thuỵ cũng lấy lại tinh thần, cô nhảy dựng lên đuổi theo: “Đi, đi, đi, chú nhỏ, đợi cháu với!”
Tạ Uyên nghe tiếng động ồn ào phía sau, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong khó thấy.
Anh cứ thế mà đưa Kỷ Thuỵ về nhà.
“Wow, không ngờ ngôi nhà này bây giờ mới như vậy, gạch men sứ ở đài phun nước thì ra là màu trắng, cháu vẫn luôn nghĩ chúng có màu vàng! Ồ, hóa ra tác phẩm điêu khắc này là một con hươu cao cổ, lần đầu tiên cháu đến đây thì chỉ còn lại cái thân, lúc ấy cháu còn tưởng đó là con hươu bào.
Chú nhỏ, chú có biết con hươu bào là gì không? Chính là một loại động vật cực kỳ ngốc…”
Kỷ Thuỵ vui vẻ chạy vòng vòng trong sân, lại đi theo Tạ Uyên vào nhà, sờ hết chỗ này đến chỗ kia, cũng không biết lẩm bẩm cười ngớ ngẩn cái gì.
Tưởng Cách im lặng đi đến bên cạnh Tạ Uyên và hỏi: “Có cần gọi bác sĩ không? Hình như cô ấy phát bệnh rồi.”
Mặt Tạ Uyên không để lộ biểu cảm gì, nói: “Gọi bác sĩ quá phiền phức, vẫn là nên đưa trở lại bệnh viện tâm thần đi.”
Tưởng Cách gật đầu đồng ý.
Hai người đang lẩm bẩm thì thầm với nhau bên này, trong khi Kỷ Thuỵ đã đi dạo một vòng quanh phòng khách, cô chạy về phía Tạ Uyên với đôi mắt sáng ngời: “Chú nhỏ, cháu đói bụng.”
“À.” Tạ Uyên đáp lại.
Kỷ Thuỵ: “…” Sau đó thì sao?
Tưởng Cách mỉm cười: “Trước khi chúng ta về nhà, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, hay là cô Kỷ đến phòng bếp xem thử đi?”
“Cảm ơn chú Tưởng.” Mắt Kỷ Thuỵ sáng lên.
“Thật ra tôi cũng không…” già như vậy.
Thật không may, Tưởng Cách còn chưa kịp nói xong thì Kỷ Thuỵ đã chạy đi mất.
Anh ấy không nói nên lời, nhìn về phía Tạ Uyên, mắt kính hơi trượt xuống mà cũng không biết.
“Trông cậu khá già rồi.” Lúc này, Tạ Uyên thành thật đến lạ.
Dù thế nào đi nữa, việc tranh luận với sếp là điều cấm kỵ ở nơi làm việc, nhìn mức lương sáu con số hàng tháng… Tưởng Cách mỉm cười và chuyển chủ đề: “Hình như tôi chưa nói cho cô Kỷ biết là phòng bếp ở đâu.”
“Vừa rồi cô ấy đã xoay tám trăm vòng ở tầng một, nếu vẫn không tìm được phòng bếp ở đâu thì cậu có thể đưa cô ấy quay lại bệnh viện tâm thần ngay trong đêm.” Tạ Uyên nói rồi đi thẳng đến ngồi xuống ghế sô pha.
Tưởng Cách đẩy mắt kính lên, đi vòng qua đối diện anh hỏi: “Sếp Tạ, anh thật sự có ý định giữ cô ấy lại sao?”
“Không được sao?” Tạ Uyên hỏi ngược lại.
“Không phải là không được, tập đoàn nhà họ Tạ làm ăn lớn như vậy, nuôi thêm một miệng ăn cũng không vấn đề gì.
Vấn đề là xuất thân của cô ấy không rõ ràng, ngay cả cục cảnh sát cũng không tra ra được lai lịch của cô ấy, anh tùy tiện giữ cô ấy lại, nếu như dính phải rắc rối thì sẽ không hay.
Hơn nữa chỗ này của cô ấy…” Tưởng Cách gõ nhẹ vào thái dương của mình, dè dặt không nói nửa câu còn lại.
Tạ Uyên tỏ ra thờ ơ, đồng tử đen nhánh không có một tia cảm xúc nào: “Tôi cảm thấy rất hứng thú với dự án robot thông minh của Khoa học kĩ thuật Phong Dương.”
Tưởng Cách ngẩn người, sau khi phản ứng lại được thì bật cười: “Anh cảm thấy cô ấy quen biết Chủ tịch của Khoa học kĩ thuật Phong Dương sao? Để tôi nhắc nhở anh một câu, năm nay ông Kỷ mới năm mươi lăm tuổi, chắc là sẽ không có một đứa cháu gái lớn như vậy, hơn nữa ông ấy tên là Kỷ Phong Ba, không phải là Kỷ Phú Dân…”
“Đã đổi rồi.” Tạ Uyên ngắt lời anh ấy.
Tưởng Cách dừng một chút: “Cái gì?”
“Tháng trước, vì để giành được dự án robot kia mà Lý Diệc Sính đã giới thiệu một đại sư cho Kỷ Phong Ba.
Đại sư nói tên của ông ấy không tốt, phải mất rất nhiều năm để trải qua bao thăng trầm, cuối cùng đã thực sự thuyết phục được ông ấy và đổi tên thành Kỷ Phú Dân.” Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái: “Bởi vì rút dây động rừng, thủ tục khá phiền phức cho nên chuyện này tạm thời được giữ bí mật, chỉ có Lý Diệc Sính và một ít người nhà họ Kỷ biết, nếu không phải Lý Diệc Sính khoe khoang với tôi thì tôi cũng không biết.”
Chỉ có Lý Diệc Sính và một ít người nhà họ Kỷ biết chuyện này, cô gái bị bệnh tâm thần lại biết, hơn nữa họ của cô tình cờ lại là Kỷ… Vẻ mặt Tưởng Cách nghiêm túc hơn: “Chẳng trách anh lại giúp cô ấy.”
“Nếu không thì sao?” Mặt Tạ Uyên lộ ra vẻ trào phúng: “Tôi là loại người sẽ tuỳ tiện nhặt rác ở ven đường về sao?”
Tưởng Cách: “…”
“Biểu cảm đó của cậu là gì?” Tạ Uyên nheo mắt lại.
Vẻ mặt Tưởng Cách ngây thơ vô tội, anh ấy chuyển chủ đề: “…Vậy tiếp theo nên làm gì đây, đưa cô ấy đi gặp ông Kỷ sao?”
“Xác định lai lịch của cô ấy trước đã.” Tạ Uyên lơ đãng liếc nhìn về phía cầu thang: “Nếu cô ấy tiếp tục nói nhảm thì ném cô ấy ra đường lớn đi.” Tưởng Cách nhìn theo ánh mắt của anh, mỉm cười: “Nếu sếp Tạ đã có ý tưởng thì tôi chỉ việc làm theo là được.
Thời gian đã không còn sớm, sếp Tạ nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng phải về rồi.”
Tạ Uyên xua xua tay, ý bảo anh ấy mau cút đi.
Tưởng Cách cũng rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh lần nữa, Tạ Uyên nhíu mày, uể oải dựa vào ghế sô pha: “Còn không ra sao?”
Kỷ Thuỵ bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ trên tay, chậm rãi đi ra từ phía sau cầu thang.
“Kỹ năng nghe lén cần phải được cải thiện.” Tạ Uyên đánh giá cô một câu với đôi mắt mở hờ.
Kỷ Thuỵ bĩu môi: “Chú nói lớn tiếng như vậy, còn không phải là cố ý để cho cháu nghe thấy sao.”
“Vậy thì có thể nói thật không?” Tạ Uyên hỏi.
Kỷ Thụy gật đầu, sau một lúc thì hít một hơi thật sâu: “Cháu xuyên không từ hai mươi hai năm sau đến đây, Kỷ Phú Dân là ông nội của cháu.”
Tạ Uyên: “…”
“Nếu như chú không tin thì có thể nhổ hai sợi tóc của ông ấy để làm xét nghiệm DNA với cháu.” Kỷ Thuỵ nói một cách nghiêm túc.
Mặt Tạ Uyên không có biểu cảm gì: “Cô nói đùa với tôi à? Ông Kỷ là một người trọc đầu, làm sao tôi có thể nhổ tóc của ông ấy?”
“Trọc…” Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Rõ ràng ông ấy nói là trước khi cháu sinh ra ông ấy có một mái tóc rậm rạp, là do cháu lúc nhỏ luôn gây rắc rối nên đã khiến ông ấy trọc đầu… Vậy là gạt cháu sao?!”
Tạ Uyên: “Ồ.”
“Vậy, vậy không có tóc nhưng mà nhổ lông nách cũng được đúng không? Nếu không thì lông chân cũng được, hoặc là chú tìm cơ hội chích ông ấy lấy một chút máu đi?” Kỷ Thuỵ nói, khi nhìn thấy anh bắt đầu nhấc điện thoại lên thì cô lập tức khó hiểu hỏi: “Chú đang làm gì vậy?”
“Gọi Tưởng Cách quay lại, ném cô ra ngoài.” Tạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên.
Kỷ Thuỵ nhanh chóng lao tới giật lấy điện thoại nhưng lại dự đoán sai lầm, cô ngã vào đầu gối của Tạ Uyên.
Tạ Uyên giơ điện thoại lên cao quá đầu, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tưởng Cách: “Sếp Tạ?”
“Cháu thật sự không có nói dối.” Kỷ Thuỵ ôm đầu gối anh một cách đáng thương: “Chú dẫn cháu đi gặp Trử Thần và Diệp Thiêm Vũ thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.”
“Tôi vốn không hề quen biết Trử Thần và Diệp Thiêm Vũ.” Tạ Uyên nói một cách chậm rãi.
“Hả… Bây giờ mọi người vẫn chưa quen nhau sao?” Lúc đầu Kỷ Thuỵ rất ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại thì thấy cũng có khả năng, dù sao ba mẹ cũng chưa từng nói thời gian cụ thể mà họ quen nhau là khi nào nhưng chắc chắn là từ trước khi cô chào đời: “Vậy, vậy bây giờ mọi người vẫn chưa biết nhau nhưng chắc chú đã nghe qua cái tên Diệp Thiêm Vũ.
Bà ấy chính là một ngôi sao nổi tiếng, rất nổi tiếng ở tuyến đầu!”
“Chưa từng nghe qua.” Tạ Uyên chỉ đáp lại cô bằng bốn chữ.
Kỷ Thuỵ sửng sốt một giây, sau đó lại nghe Tạ Uyên nói một câu: “Ông Kỷ cũng không có con trai nào theo họ mẹ.”
“Không thể nào! Ba cháu là người con thứ ba trong nhà mà, ông ấy thật sự theo họ của bà nội cháu!” Kỷ Thuỵ phủ nhận ngay lập tức.
Tưởng Cách: “Alô, sếp Tạ, có việc gì sao?”
Kỷ Thuỵ cau mày: “Cháu thực sự không nói dối chú.”
Giọng điệu của cô rất chân thành, dáng vẻ đáng thương, không giống như đang nói dối.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một lúc, nở một nụ cười tàn nhẫn: “Nhưng mà ông Kỷ chỉ có một con trai và một con gái, không có đứa con thứ ba.”
Kỷ Thuỵ như bị sét đánh.
Trong điện thoại, Tưởng Cách còn đang alô alô alô, Tạ Uyên đột nhiên mất hứng thú, đẩy cô ra rồi đứng dậy, chống gậy chậm rãi đi lên cầu thang, vừa đi vừa nói: “Nếu cô không chịu nói thật thì chúng ta không cần phải liên lạc nữa.
Sáng mai, cô…”
“Mặt sau của cái bàn dựa tường phòng sách ở tầng ba, có một ngăn bí mật rộng hơn mười tấc, bên trong có ảnh chụp chú đang đọc sách khi mười mấy tuổi, còn có hai chiếc cúp thi đấu bóng rổ.” Kỷ Thuỵ đột nhiên nói.
Tạ Uyên dừng lại, anh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Kỷ Thuỵ dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Ngăn bí mật bị đóng kín, tức là sau khi cho đồ vào thì chú không có ý định lấy ra nữa.
Thật xin lỗi nha chú nhỏ, năm cháu mười hai tuổi không hiểu chuyện nên đã mở nó ra nhưng mà ngay lúc này, ngăn bí mật của chú hẳn là còn nguyên vẹn, chú có thể đi xem xem.”
Loại chuyện này thì chỉ cần lên tầng dời cái bàn đi là có thể xác minh, cô cũng không cần phải nói dối.
Điện thoại vẫn còn đang kết nối, Tưởng Cách: “Alô, alô, alô, sếp Tạ, anh còn ở đó không? Cô Kỷ vừa nói cái gì vậy, sao tôi không nghe rõ…”
Tạ Uyên cúp điện thoại.
Tưởng Cách, người đang chạy nửa chừng phải đậu xe vào ven đường, anh ấy nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp máy rồi rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ anh ấy chỉ là một phần trong vở kịch của họ sao?
Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tạ, vẻ mặt Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn: “Mặc dù cháu không biết chuyện ba mẹ cháu là như thế nào và tại sao lúc này ông nội cháu chỉ có hai người con nhưng mà chú nhỏ à, cháu thực sự không lừa chú.”
Tạ Uyên vô cảm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng không nói gì mà bước lên lầu.
Cây gậy chạm vào sàn gỗ cứng, phát ra một âm thanh rất nhỏ, Kỷ Thuỵ lắng nghe tiếng động dần dần nhỏ đi rồi biến mất trong hành lang trải thảm trên tầng ba.
Cô thở dài, ôm hai đầu gối ngồi xuống đất trước ghế sô pha, phải mất một lúc lâu cô mới nhớ ra hình như Tạ Uyên chưa sắp xếp chỗ cho mình.
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp, vào lúc 8 giờ 10, Tạ Uyên tắt đồng hồ báo thức, vừa nghe tin tức buổi sáng vừa đứng dậy đi tắm rửa rồi sau đó đi từng bước đến phòng ăn tầng một để ăn sáng như bình thường.
Chỉ là hôm nay trong nhà có thêm người ngoài, không quá giống với thường ngày.
Tạ Uyên vừa đến phòng ăn thì đã nhìn thấy quản gia và hai người hầu đang đứng ở cửa phòng bếp, ngó đầu nhìn vào trong, người đầu bếp vốn nên chuẩn bị bữa sáng cho anh lại đang đứng ở bên ngoài phòng bếp với vẻ tủi thân, nhìn thấy anh đi tới thì lập tức gật đầu chào: “Cậu chủ.”
Quản gia và người hầu đồng thời quay đầu lại: “Cậu chủ.”
“Nhìn cái gì vậy?” Tạ Uyên cau mày.
Quản gia vội vàng bước tới: “Cậu chủ, tối hôm qua cậu dẫn người lạ về sao?”
Tạ Uyên đã đoán được ai trong phòng bếp.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Anh nghe thấy tiếng động lách cách phát ra từ phòng bếp thì hỏi.
Quản gia: “Làm bữa sáng cho cậu.”
Tạ Uyên: “?”
“Đã bắt đầu nấu từ một giờ trước.” Quản gia nói thêm.
Lời còn chưa dứt, Kỷ Thuỵ đã bưng đĩa đi ra, mỉm cười chào Tạ Uyên: “Chú nhỏ, cháu làm bánh sandwich cho chú!”
Tạ Uyên thản nhiên nhìn thoáng qua, bánh sandwich trình bày không tệ, có trứng gà, giăm bông và cà chua nhưng mà làm món như thế này tốn mất cả tiếng đồng hồ thì thật là hơi quá.
“Mau tới ăn thử đi.” Kỷ Thuỵ đã ngồi vào bàn ăn trước.
Tạ Uyên cũng không khách sáo với cô, sau khi ngồi xuống anh cầm nửa cái lên nếm thử.
“Thế nào?” Vẻ mặt Kỷ Thuỵ đầy mong đợi.
Tạ Uyên: “Cũng được.”
“Sau này cháu sẽ làm cho chú ăn mỗi ngày.” Kỷ Thuỵ ôm mặt.
Tạ Uyên dừng lại, cười như không cười nhìn cô: “Cố ý làm lâu như vậy chỉ để nói ra những lời này thôi sao?”
“Chú nhỏ, chú thật là một người tốt, sẵn sàng giữ lại một người gặp biến cố lớn như cháu.
Chú yên tâm, chờ đến khi cháu và ông nội nhận lại nhau thì nhất định cháu sẽ khuyên ông ấy ký hợp đồng với chú, chúng ta cùng nhau kiếm tiền.” Kỷ Thuỵ giả vờ như nghe không hiểu những gì anh đang nói.
“Nhưng cô biết tôi muốn gì mà.” Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục ăn bánh sandwich.
“Mặc dù không biết tại sao ông nội chỉ có hai người con nhưng cháu đã suy nghĩ kỹ càng rồi, có chú ở đây, ông nội cũng ở đây, thậm chí cả ngăn bí mật trên tầng ba cũng ở đây, vậy thì nơi này không thể là ở thế giới song song được, chỉ cần tìm được ông nội để hỏi rõ ràng thì có thể biết chuyện của ba mẹ cháu là như thế nào.” Kỷ Thuỵ ân cần rót cho anh một ly sữa đậu nành: “Cho nên chú nhỏ à, chú có bằng lòng giúp cháu không?”
“Không bằng lòng.” Tạ Uyên trả lời.
Kỷ Thuỵ nghẹn ngào: “Nếu chú không bằng lòng thì làm sao cháu chứng minh được thân phận của mình chứ? Nếu cháu không chứng minh được thân phận thì làm sao có thể đáp cầu dắt mối cho chú với ông nội chứ?”
“So với việc không thể đáp cầu dắt mối thì tôi sợ mình sẽ bị ông Kỷ coi là kẻ bị bệnh tâm thần và bị từ chối vĩnh viễn hơn, cho nên trước khi cô có thể đưa ra bằng chứng thuyết phục hơn để chứng minh những điều vô lý cô đã nói thì tôi sẽ không đưa cô đi gặp ông Kỷ, cũng sẽ không giúp cô làm bất cứ chuyện gì.” Tạ Uyên ăn hết hai chiếc bánh sandwich, lấy một tờ khăn giấy chậm rãi ung dung lau tay: “Để cho cô ở lại, đã là lòng tốt quá mức của tôi rồi.”
“Biết ngay chú sẽ nói như vậy.” Vẻ mặt Kỷ Thuỵ nhìn thấu biểu cảm của anh: “Cháu đã nghĩ cách để chứng minh rồi.”
Dù bận nhưng Tạ Uyên vẫn nhàn nhã nhìn cô, chờ đợi cô bày tỏ cao kiến.
“Mẹ cháu đã từng nói rằng ba cháu đã yêu bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên trong một trận mưa đá vào tháng tư, vừa rồi cháu đã hỏi bác quản gia, dự báo thời tiết trên điện thoại di động chỉ có nhiều nhất bảy ngày thôi, mà hiện tại là ngày 19 tháng 3, cháu hoàn toàn không có khả năng gian lận.
Nếu như có mưa đá vào tháng tư thì có phải có thể chứng minh cháu không nói dối không?” Kỷ Thuỵ khoanh tay dò hỏi.
Tạ Uyên nhắc nhở: “Lần cuối cùng có mưa đá ở Chu Thành là mười năm trước.”
“Cháu biết.” Kỷ Thuỵ hất cằm.
Cô chắc chắn như vậy thì Tạ Uyên cũng không có gì để nói, sau khi suy nghĩ một lúc thì anh nói: “Được, cùng lắm thì bị cô lừa ăn lừa uống trong một tháng.”
Ngụ ý của lời này là đồng ý cho cô ở lại.
Kỷ Thuỵ lập tức cảm động đến mức đỏ cả vành mắt: “Cháu biết chú là người tốt mà!”
Tạ Uyên không tỏ ý kiến gì với đánh giá người tốt của cô, thấy cô vẫn còn lẩm bẩm thì thuận miệng hỏi một câu: “Sandwich của cô đâu?”
“Cháu chỉ làm có hai cái thôi, đều cho chú ăn hết rồi.” Kỷ Thuỵ dụi mắt: “Không sao đâu, cháu ăn đại cái gì đó là được rồi.”
Tạ Uyên hơi nhướng đuôi mắt lên, muốn nói rằng nhà họ Tạ không đến mức thiếu một chiếc bánh sandwich cho cô nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì Kỷ Thuỵ đã bưng một đĩa chân giò lớn từ trong phòng bếp ra.
Anh: “… Cô như thế này là ăn đại cái gì đó sao?”
“Ăn thịt ngán quá rồi, cháu đã nhờ đầu bếp nướng bánh giúp cháu, lát nữa sẽ làm một chiếc bánh mì sandwich thịt đơn giản.” Kỷ Thuỵ nói rồi liếc nhìn anh: “Chú nhỏ, đã đến lúc chú nên đi làm rồi.”
Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô không có nói dối, nếu không thì…”
Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn đặt đũa xuống, trong nháy mắt trở nên đáng thương: “Chú nhỏ, cháu thực sự không lừa chú.”
Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái rồi chống gậy rời đi.
Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn nhìn anh rời đi, đến khi bóng lưng anh đã hoàn toàn biến mất, cô lau mặt rồi quay đầu lại hỏi đầu bếp: “Bánh của tôi đã xong chưa?”
Đầu bếp: “…” Cô gái này nhất định đã học được cách trở mặt rồi!.