Đợi gần nửa tiếng, thức ăn cuối cùng cũng đã được đưa lên, Kỷ Thụy gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nếm thử rồi đột nhiên mắt sáng lên: “Món này ngon! Có vẻ như không phải nhà hàng nào trên mạng cũng dở như chú nhỏ nói, lát nữa lúc về phải đóng gói thêm một phần mang về cho chú ấy ăn thử!”
Nghe cô nhắc tới Tạ Uyên, sắc mặt Trử Thần khẽ động: “Ba còn chưa hỏi con, tại sao con lại chạy đến nhà họ Tạ?”
Nếu như nói về vấn đề này thì có lẽ Kỷ Thụy sẽ không nhàm chán dẫn đến buồn ngủ, vừa ăn vừa nói về việc mình lúc mới vừa xuyên không đến đây không có nơi ở phải lang thang đầu đường xó chợ cực khổ đến mức nào, may mắn thay là gặp được chú nhỏ.
“Con còn kể cho chú ấy nghe về chuyện ba đã gặp mẹ và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vào hôm trời mưa đá.
Chú ấy không tin, nói rằng Chu Thành thì làm gì có mưa đá, kết quả thì sao, chẳng phải là mưa ngay luôn đó sao.” Kỷ Thụy khịt mũi.
Không ngờ Trử Thần lại được nghe kể về chuyện của mình, anh ấy nhớ tới chuyện xảy ra hôm đó, lặng lẽ uống một ngụm nước.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới hỏi một câu: “Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên… là mẹ nói với con?”
“Đúng vậy.” Kỷ Thụy gật đầu.
Ý cười trên khóe môi Trử Thần càng sâu: “Câu chuyện rất lãng mạn.”
“Sao ạ?” Kỷ Thụy không nghe rõ.
“Không sao.” Trử Thần cười lắc đầu rồi lại nói: “Chỉ là ba đang suy nghĩ, con nói lúc con còn chưa ra đời, đã được Tạ Uyên chỉ định là người thừa kế tài sản… Ba không rõ lắm, tại sao Tạ Uyên phải làm như vậy.”
Kỷ Thụy chuyên tâm ăn uống, bớt chút thời gian trả lời một câu: “Chắc bởi vì là bạn tốt của ba mẹ.”
Trử Thần không nghĩ rằng trong trường hợp bình thường sẽ có người chỉ định con cháu của bạn bè tốt làm người thừa kế tài sản, huống hồ Tạ Uyên còn trẻ như vậy, sau lưng còn có cả một tập đoàn kinh doanh khổng lồ của nhà họ Tạ.
Hơn nữa anh ấy và Tạ Uyên dường như cũng không có khả năng trở thành bạn tốt.
Trử Thần nhớ tới lòng thù địch của Tạ Uyên ngày đầu gặp mặt, lại nhìn cô bé vô ưu vô lo trước mặt, đột nhiên hỏi một câu: “Con thật sự không về nhà với ba sao?”
Kỷ Thụy vừa cầm một miếng sườn bò non lên muốn cắn, nghe vậy giật mình, đột nhiên có chút khó xử: “Con cũng muốn về với ba lắm nhưng….
chú nhỏ quá dính người, ghen tị cũng nhiều nữa, nếu con về nhà với ba thì chú ấy nhất định sẽ tức giận.”
Trử Thần im lặng một lát, bật cười: “Con rất quan tâm anh ta nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, chú ấy là người để lại toàn bộ tài sản cho con, ngay cả ba cũng không được như vậy đâu.” Kỷ Thụy hừ nhẹ một tiếng: “Tuy rằng tính tình chú nhỏ không được tốt lắm nhưng mà chú ấy tốt với con nhất trên đời này, con thích ở cùng với chú ấy.”
Trử Thần: “Anh ta đồng ý ở cùng với con sao.”
“Vâng, đương nhiên là đồng ý rồi ạ.” Kỷ Thụy gật đầu: “Chú ấy hoàn toàn không muốn con rời đi.”
Trử Thần gật đầu: “Vậy tạm thời cứ như vậy, khi nào con thay đổi quyết định thì nói cho ba biết, hiện tại ba ở một mình, lúc nào cũng chào đón con tới.”
Kỷ Thụy nhạy bén nắm được trọng điểm: “Mẹ con đâu? Mẹ không ở cùng với ba sao? Vậy mẹ ở đâu? Ai chăm sóc mẹ? Còn nữa, ba là người rất đúng giờ, hôm nay lần đầu tiên cùng con ăn cơm, tại sao lại đến muộn?”
Trử Thần bật cười: “Nhiều vấn đề như vậy, ba nên trả lời cái nào trước đây?”
“Trả lời hết.” Mặc dù cô luôn cảnh cáo mình rằng người trước mặt chính là phiên bản trẻ của ba cô, cô phải chú ý cư xử cho phù hợp để không làm cho anh ấy sợ, nhưng khi đã gặp nhau được nửa buổi cũng đủ để cô quên đi mọi nguyên tắc và chỉ tiếp xúc với ba mình theo bản năng và thói quen.
Cũng may đối với cô Trử Thần cũng rất nhanh đã quen thuộc nên không bài xích: “Mẹ con cũng thuê phòng ở một mình, trong nhà không có người khác, nhưng lần trước ba đi tìm cô ấy, phát hiện trong nhà cô ấy rất sạch sẽ, tủ lạnh cũng có đồ ăn, chắc hẳn là thuê bảo mẫu, về câu hỏi cuối cùng thì…”
Trử Thần có chút bất đắc dĩ: “Lúc xuống máy bay mới hơn bốn giờ, ba nghĩ thời gian còn kịp, nên đã muốn đi tìm cô ấy trước.
Kết quả đến nhà cô ấy mới phát hiện trong phòng không có ai, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không có người nghe.
Cô ấy… tình huống hiện tại của cô ấy hơi đặc biệt, ba cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô ấy, cho nên lại mất chút thời gian hỏi những người xung quanh mới biết được cô ấy đã về quê.”
“Ba tìm ai? Mẹ con sao?” Kỷ Thụy tò mò.
Trử Thần nhìn ánh mắt của cô và người nào đó tương tự nhau, đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ con tên là gì?”
“Diệp Thiêm Vũ, ba sao vậy, chẳng lẽ ba còn không biết mẹ con tên là gì à?” Kỷ Thụy không hiểu anh ấy tại sao lại muốn hỏi vấn đề này: “Còn nữa, không phải hai người đã kết hôn rồi sao?”
Diệp Thiêm Vũ sao… họ Diệp, tuy rằng không giống với cái tên trong lòng anh ấy, nhưng họ giống nhau cũng coi như là đáp án đúng.
Đáy mắt Trử Thần hiện lên ý cười càng sâu, bình thản trả lời Kỷ Thụy: “Đối đáp với con thử xem có sai lệch hay không.”
Sau đó âm thầm bỏ qua câu hỏi cuối cùng.
“Vậy có sai lệch không?” Kỷ Thụy hỏi.
Thấy cô không hỏi chuyện kết hôn, Trử Thần thầm thở phào nhẹ nhõm: “Có một chút, nhưng không sao cả.”
Kỷ Thụy gật gật đầu, cũng không hỏi sai lệch cái gì: “Mẹ con không sao thì về quê làm gì?”
“Có lẽ là không…” Trử Thần do dự, tự hỏi nếu để cô ấy mang thai mà không có sự cho phép của cô ấy, thì có tính là chọc giận cô ấy hay không.
“Ba à.” Kỷ Thụy nhỏ giọng gọi anh ấy.
Trử Thần hoàn hồn, đối diện với ánh mắt ngây thơ trong sáng của cô gái nhỏ, mớ hỗn độn trong đầu lập tức bay hết sạch: “Làm sao vậy?”
“Ba vẫn nên nhanh dỗ mẹ về đi, đừng để cho mẹ ở quê đợi quá lâu.” Kỷ Thụy tiếp tục chén sạch cái đĩa sườn bò non ở trước mặt: “Bà ngoại với ông ngoại tuy rằng không xấu, nhưng luôn thích hạ thấp mẹ, mỗi lần như vậy đều khiến mẹ tức muốn chết, hiện tại trong bụng mẹ còn mang con đây, con sợ mẹ lại tức giận nhiều quá không tốt.”
Trử Thần khựng lại, nhíu mày: “Họ đối xử với cô ấy không tốt?”
“Cũng không thể nói không tốt… Chỉ là trọng nam khinh nữ, ba hiểu không.” Vẻ mặt Kỷ Thụy đầy dịu dàng: “Trọng nam khinh nữ, lại bởi vì trong nhà chỉ sinh ra được mẹ là con một, cho nên chắc cũng vì chuyện này mà hay nổi giận với mẹ.”
Bà ngoại và ông ngoại trong trí nhớ của Kỷ Thụy, giống như những người già trọng nam khinh nữ, trong tình yêu đối với mẹ luôn trộn lẫn khinh thường và tiếc nuối, khinh thường vì mẹ là con gái, cũng tiếc nuối vì mẹ là con gái.
Đợi đến sau khi cô sinh ra, loại tình yêu phức tạp này lại rơi xuống người cô.
Trử Thần thì lớn lên ở nước ngoài, hơn nữa từ nhỏ chứng kiến ba mẹ yêu thương và chiều chuộng chị gái, giờ đây cảm thấy có chút mất mát với lời nói của Kỵ Thủy, lại đột nhiên quan tâm một chuyện khác: “Còn con thì sao? Họ cũng đối xử như vậy với con sao?”
“Cũng không kém là bao, nhưng mẹ rất ít khi mang con về quê, cho nên con tiếp xúc với họ rất ít.” Kỷ Thụy tuy đó là kí ức buồn nhưng vẫn tỏ ra vô ưu vô lo: “Mẹ nói, con là bảo bối nhỏ của mẹ, tất cả tình yêu mẹ trao cho con đều rất thuần túy và sạch sẽ, loại tủi thân này mẹ chịu cả đời, tuyệt đối sẽ không để cho con gái mình chịu nữa.”
Khóe môi Trử Thần nhếch lên: “Đúng là giống như lời cô ấy sẽ nói.”
“Ba đừng quên đón mẹ về nha, mặc dù công việc có bận rộn ra sao đi nữa, cũng phải xếp vợ lên hàng đầu.” Kỷ Thụy nghiêm trang kể lại lời anh ấy đã nói.
Trử Thần bật cười: “Được.”
Hai ba con ngồi một lúc lâu.
Cơm tối ăn gần ba tiếng, chờ đến khi Kỷ Thụy được ba mình đưa đến cửa nhà họ Tạ thì đã hơn mười giờ tối.
Kỷ Thụy nói chúc ngủ ngon sau đó xuống xe, Trử Thần lại đột nhiên gọi cô lại: “Con chờ một chút, cầm cái này đi.”
Anh ấy đưa cho cô một tấm thẻ.
Kỷ Thụy không hiểu: “Đây là cái gì?”
“Là thẻ tín dụng của ba, hạn mức sử dụng không giới hạn, con giữ lại dùng đi.” Trử Thần dịu dàng nói: “Nếu không đủ thì nhớ nói với ba.”
“Không được, con không thể lấy được.” Kỷ Thụy nhanh chóng từ chối: “Ba à, hiện tại giai đoạn này hình như ba còn đang gây dựng sự nghiệp, bản thân còn thiếu tiền tiêu, ba đừng cho con.
Chú nhỏ có tiền, con tiêu của chú ấy là được rồi.”
“Tuy rằng sếp Tạ rất tốt, nhưng chúng ta làm khách cũng phải có chừng mực, tiêu tiền của anh ta không thích hợp lắm, con vẫn nên cầm đi.” Trử Thần thấy cô còn muốn từ chối, nhét thẳng vào trong tay cô: “Cầm lấy đi, ba cũng yên tâm một chút.”
Tuy Kỷ Thụy không cảm thấy mình là khách gì, cũng không định có chừng mực với chú nhỏ, nhưng sau khi nghe ba nói cô cầm thẻ ba sẽ yên tâm một chút, vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
“Cảm ơn ba.” Kỷ Thụy nói cảm ơn.
“Còn nữa.” Trử Thần ghé sát vào một chút, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Nếu như không ngại, có thể nói địa chỉ quê của mẹ con cho ba biết được không?”
Kỷ Thụy dừng một chút: “Ba không biết sao?”
“Cô ấy chưa từng dẫn ba đi.” Trử Thần thành thật trả lời.
Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Đã có con luôn rồi mà mẹ còn chưa mang ba về sao? Mẹ con chán ghét bà ngoại với ông ngoại cỡ nào vậy trời!”
Việc này giải thích quá phức tạp, hơn nữa dễ phá hỏng hình tượng ba mẹ trong lòng cô, Trử Thần chỉ cười cười, không giải thích quá nhiều.
Kỷ Thụy rất có nghĩa khí đối với người ba trẻ tuổi của mình, lập tức gửi địa chỉ cho anh ấy: “Ông bà ngoại đều là giảng viên, luôn sống trong một căn nhà trong khuôn viên trường, từ khi con sinh ra đến giờ họ vẫn không thay đổi, đến đó nhất định có thể tìm được nhà của họ.”
Trử Thần nhìn thông tin mới hiện trên di động, nói tiếng cảm ơn mới mở cửa xe cho cô: “Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Thụy vẫy tay với anh ấy, đưa mắt nhìn ba mình rời đi mới mang theo hộp cơm về nhà.
Trên lầu ba, Tạ Uyên nhìn cô vui vẻ băng qua sân, giơ tay tắt đèn.
Năm phút sau, cửa phòng bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến giọng nói lén lút của Kỷ Thụy: “Chú nhỏ, chú ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Tạ Uyên trả lời cô.
Kỷ Thụy: “Lừa người, vừa rồi cháu ở trong sân, thấy trong phòng chú đèn còn sáng.”
Khóe môi Tạ Uyên cong lên, bật đèn, đi mở cửa: “Làm sao?”
“Tèn ten! Mang đồ ăn ngon cho chú!” Kỷ Thụy như tranh công giơ hộp cơm lên.
Ánh đèn hành lang ấm áp, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô như mặt trời nhỏ.
Tạ Uyên nhìn cô chằm chằm một lát, lúc này mới tránh ra một khe hở.
Một khe cũng đủ rồi, Kỷ Thụy mạnh mẽ chen vào, đặt đồ ăn mang về lên bàn, Tạ Uyên đi theo, sau khi nhận đũa hỏi một câu: “Ở chung với Trử Thần thế nào?”
“Cũng được.” Kỷ Thụy vừa bận rộn vừa trả lời: “Không giống hai mươi năm sau ba chăm sóc cháu như vậy, cũng không có cảm giác gò bó khi ở chung với người lớn, nhưng cháu rất vui khi ở bên ba.
Ba còn nói muốn làm bạn với cháu.”
“Ba làm bạn với con sao, quan hệ gia đình hai người rất mới lạ.” Tạ Uyên nhíu mày, luôn cảm thấy Trử Thần nói như trốn tránh trách nhiệm.
Là ba cô cảm thấy có lỗi sao? Nếu không thì tại sao lại phải coi nhau như bạn bè?
Kỷ Thụy sáp tới gần: “Chú không coi cháu là bạn sao?”
“Tôi không có.” Tạ Uyên quả quyết trả lời.
Kỷ Thụy: “Vậy chú coi cháu là cái gì?”
“Là cháu gái.” Tạ Uyên nói xong, hai người nhìn nhau? Cũng không biết những lời này chọc tới điểm cười, đột nhiên đồng thời nở nụ cười.
“Cười đủ rồi.” Tạ Uyên hắng giọng, anh gắp một miếng bít tết nhỏ rồi nhét vào miệng cô.
“Ăn nhiều, nói ít lại đi.” Anh nói.
Kỷ Thụy vì bị anh đe dọa còn bị ép nên lại ăn hơn nửa chén cơm, ôm bụng trở lại phòng, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ.
Một ngày trước ngủ muộn, cơ thể và tinh thần đều cạn kiệt năng lượng, Kỷ Thụy vốn đã lên kế hoạch ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, kết quả vừa mới bảy giờ sáng, đã bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Reng reng reng, cô buồn ngủ mở mắt ra, liếc mắt nhìn tên người gọi lại nhắm mắt lại, cho đến khi điện thoại sắp cúp máy mới miễn cưỡng cầm lên dán lên mặt, vừa nhắm mắt vừa rầm rì: “Chị Phi, chị làm gì vậy…”
“Đánh thức em rồi sao?” Người trong điện thoại cố ý hạ giọng, nhưng vẫn nghe ra được tâm trạng của cô ấy có chút phấn khởi.
Kỷ Thụy hơi tỉnh táo một chút: “Không có việc gì, làm sao mới sớm như vậy chị lại gọi điện thoại cho em vậy?”
“Tối hôm qua chị cãi nhau với ba mẹ, hơn một giờ sáng đã ra khỏi nhà rồi.” Diệp Phi vẫn còn nhỏ giọng, nhưng theo tiếng cửa phòng vang lên, xung quanh dường như đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Kỷ Thụy lập tức ngồi thẳng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thật ra thì không có gì đâu.
Họ cho rằng chị nổi loạn và vô dụng, họ còn cho rằng chị làm họ xấu hổ vì chị không có công việc nghiêm túc… Dù sao thì cũng là một mớ hỗn độn, mỗi lần về đều cãi nhau.
Nhưng lần này thì khác, cãi vã kịch liệt đến mức chị bỏ ra khỏi nhà.” Khi môi trường xung quanh ngày càng ồn ào, Diệp Phi không còn hạ giọng nữa.
Kỷ Thụy nhíu mày: “Sau đó thì sao, hơn nửa đêm sau khi chị chạy ra ngoài thì chị đã đi đâu?”
“Ở một trấn nhỏ, mười giờ tối bên ngoài đều không có người, chị không có tiền, cũng không muốn về nhà, chỉ có thể lang thang trên đường.” Diệp Phi nói xong, thì dừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: “Chỉ là… chị vốn tưởng rằng mình sẽ thức đến sáng, đợi họ đi làm, sau đó lặng lẽ thu dọn đồ đạc trở về Chu Thành, nhưng ban đêm lạnh quá, lại đột nhiên mưa, nên chị chịu không nổi nữa.”
“Chị cho em địa chỉ, bây giờ em đi tìm chị.” Kỷ Thụy quyết định thật nhanh.
Diệp Phi: “Úi trời em đừng có nóng vội, em nghe chị nói trước đã.”
Kỷ Thụy: “…” Trời đất ơi, hình như mình vừa nghe được chị Phi làm nũng.
Cô im lặng hồi lâu, mới phát hiện trong giọng nói của Diệp Phi lộ ra vài phần phấn khởi, hoàn toàn không có mưa gió thê lương lưu lạc đầu đường như trong tưởng tượng của cô.
Kỷ Thụy một lần nữa dựa vào gối đầu: “Ừ, chị nói tiếp đi.”
“Thiếu chút nữa chị cho rằng mình sắp chết cóng ở đầu đường, ai ngờ người kia đột nhiên tới, dẫn chị đi khách sạn tắm rửa, mua quần áo và mỹ phẩm dưỡng da cho chị.” Diệp Phi ho nhẹ một tiếng: “Anh ấy còn nói… còn nói muốn kết hôn với chị.”
Sự phát triển có chút quá nhanh rồi đó, Kỷ Thụy há miệng, một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Anh ấy làm sao biết nhà chị ở đâu?”
“Chị cũng rất tò mò, chẳng lẽ là hỏi nhân viên công tác trong đoàn làm phim? Lúc trước chị đi ứng tuyển diễn viên, có từng nộp bản sao chứng minh thư, trên đó chắc có địa chỉ nhà chị.” Diệp Phi cũng bị cô dẫn sang chủ đề khác.
Kỷ Thụy nhíu mày: “Cái khác không nói, chị tùy tiện tiết lộ địa chỉ nhà cho người khác cũng quá vô ý đi.”
“… Trọng điểm bây giờ là cái này sao?” Diệp Phi rốt cục phản ứng lại.
Kỷ Thụy ngẩn người, cũng phản ứng lại: “À… Đúng, kết hôn, anh ta nói muốn kết hôn, còn chị thì sao?”
Diệp Phi đột nhiên trầm mặc.
Kỷ Thụy trong lòng không khỏi có chút bất an: “Chị Phi, chị Phi?”
“Chị cũng không biết nữa.” Diệp Phi lại lên tiếng, giọng nói lộ ra vài phần phiền muộn: “Lúc ấy đang bất lực, nhìn thấy anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt chị, làm hết tất cả mọi chuyện cho chị, quả thật chị cảm thấy có chút cảm động, nhưng…”
Kỷ Thụy nghe ra cô ấy đang rối rắm, cũng hiểu được cô tại sao sáng sớm gọi điện thoại cho mình.
Vậy đây chính là trong lòng có chuyện nên muốn nóng lòng chia sẻ.
Diệp Phi: “Nhưng mà hiện tại hình như ngay cả bạn trai bạn gái cũng không phải, mỗi lần gặp mặt ngoại trừ lên giường thì vẫn là lên giường, bây giờ lại nói chuyện kết hôn, hình như có chút qua loa.”
“Là rất qua loa.” Kỷ Thụy gật đầu: “Cho nên chị thích anh ấy không?”
Diệp Phi không nói.
Kỷ Thụy giúp cô ấy đưa ra quyết định: “Không phủ nhận, vậy vẫn là có chút thích.
Nếu đã như vậy, có muốn nói chuyện yêu đương trước không? Sau khi xác định đối phương là người thích hợp, lại nói đến chuyện kết hôn cũng không muộn.”
“Em nói cũng có lý… Nếu anh ấy không nói chuyện yêu đương với chị thì làm sao bây giờ?” Diệp Phi đột nhiên buồn rầu.
Kỷ Thụy dở khóc dở cười: “Anh ấy hơn nửa đêm đi tìm chị, nhất định là thích chị rồi, làm sao có thể không yêu đương với chị được chứ.”
“Cũng chưa chắc là vì thích chị đâu.” Diệp Phi nhớ tới một nguyên nhân khác, khẽ ho một tiếng.
Kỷ Thụy lười nhác ở trên giường lăn qua lăn lại: “Không phải bởi vì thích chị, còn có thể bởi vì cái gì nữa?”
“Chị có thai rồi.”
Kỷ Thụy khựng lại.
“Là của anh ấy.” Diệp Phi bổ sung.
Kỷ Thụy: “…!”.