Sau khi nhận lại ba mẹ, mỗi lần Kỷ Thụy đi tìm họ, trở về đều xách theo túi lớn túi nhỏ, từ quần áo giày dép đến các loại trang sức đồ chơi kỳ quái, chẳng mấy chốc đã lấp đầy phòng ngủ.
Khoảng thời gian này cô vui đến mức sắp bay, Tạ Uyên thì lại không vui vẻ như vậy.
Anh nhìn trong nhà càng lúc càng có thêm nhiều đồ, lại nhịn không được mà đánh giá một cách cay nghiệt: “Mua thật nhiều, cũng chẳng hề đáng tiền, còn tiếp tục như thế nữa, gu thẩm mỹ của Kỷ Thụy sẽ bị họ làm hỏng mất thôi.”
Tưởng Cách đến nhà đưa tài liệu nhìn quanh một vòng, sau khi xác định cả căn phòng ngủ lớn như thế ngoại trừ Tạ Uyên ra thì cũng chỉ có một mình anh, mới trưng ra một nụ cười công nghiệp: “Hẳn là bản thân cô Thụy Thụy thích…”
Còn chưa nói dứt lời, ánh mắt cảnh cáo của ông chủ đã bắn đến thuận theo lời nói của anh ấy, thư ký Tưởng biết nghe lời phải: “Nhưng có thích đi nữa, cũng không thể để mặc cô ấy được.
Thân là ba mẹ, nên hướng dẫn sở thích của con mình một cách hợp lý, phải chú ý trau dồi gu thẩm mỹ tao nhã cho cô ấy từng giây từng phút.”
“Một cặp ba mẹ rẻ tiền, họ biết cái gì chứ.” Sắc mặt của Tạ Uyên nặng nề.
Dường như anh cũng là chú nhỏ rẻ tiền mà nhỉ.
Thư ký Tưởng mỉm cười gật đầu, tỏ ý tán đồng với ý kiến của ông chủ.
“Đã là lúc nên mua những món đồ tốt cho cô ấy rồi, tránh cho cô ấy cứ mãi cầm những thứ rác rưởi về nhà.” Tạ Uyên lâm vào suy nghĩ: “Buổi đấu giá của tập đoàn Viễn Hàng kia còn tổ chức không vậy, trước đó nói kéo dài thêm một tuần, cũng đã lâu rồi.”
Trước đó, lúc Kỷ Thụy vừa quay về sau lần bỏ nhà đi, anh đã muốn đưa cô đến buổi đấu giá để mua một ít đồ.
Kết quả, sau đó buổi đấu giá đột nhiên kéo dài thời gian tổ chức, lại xảy ra chuyện của Diệp Phi, kế hoạch này bị anh gác lại không còn nhắc đến nữa.
Bây giờ, xem ra vừa đúng lúc đưa nó vào lộ trình một lần nữa rồi.
Tưởng Cách nghe thấy câu hỏi của anh, nhanh chóng lục lại những thông tin liên quan về buổi đấu giá này ở trong đầu một lần: “Chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó trong lúc đàm phán giữa chừng cho nên cứ mãi trì hoãn.
Nhưng hôm qua vừa mới gửi thiệp mời đấy, xác định sẽ tổ chức vào cuối tuần này.”
“Chỉ còn ba ngày.” Tạ Uyên hơi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy cứ đi xem trước một chút đi, nếu như không có gì phù hợp, cậu lại sắp xếp cho tôi thêm vài ngày nghỉ, tôi đưa cô ấy ra nước ngoài đến các buổi đấu giá khác xem thử.”
“Vâng.”
Hai người trao đổi đơn giản một phen rồi cùng nhau xuống lầu, vừa xuống đến lầu một đã gặp phải cô gái nhỏ sắp bị làm hỏng gu thẩm mỹ nào đó.
“Buổi sáng tốt lành nhé chú nhỏ, buổi sáng tốt lành nhé anh Tưởng!” Cô gái nhỏ vui vẻ chào hỏi, thoải mái quay một vòng trước mặt hai người: “Hôm nay Thụy Thụy có đẹp không?”
Ngày mùa hè chói chang, hôm nay cô mặc chiếc áo hoa văn hoạt hình ngắn tay, phối với chiếc quần đùi màu vàng sáng thoải mái, trên đầu còn đội chiếc mũ che nắng vành tròn cùng màu, trông tràn đầy sức sống, vô tư như một bé con vừa vào tiểu học.
Tạ Uyên trông thấy cách ăn mặc của cô, khóe môi dần dần cong lên thành một đường cong nho nhỏ: “Quần áo mua lúc nào thế?”
“Mẹ cháu mua cho cháu đấy!” Kỷ Thụy vui vẻ trả lời.
Độ cong trên khóe môi Tạ Uyên thu hồi lại trong vòng một giây: “Xấu.”
Kỷ Thụy: “…”
Tưởng Cách: “…”
“Tôi nhớ lúc chúng ta đi dạo phố vào cuối tuần trước, không phải đã mua cho cô một chiếc váy thời trang cao cấp của Tiffin hay sao?” Tạ Uyên lơ đãng đưa ra ý kiến: “Chiếc váy kia rất đẹp, hay là cô mặc nó đi.”
“Không được đâu, chiếc váy kia phải phối với giày cao gót, không tiện mặc để dạo chơi ở ngoại thành đâu.” Kỷ Thụy từ chối lời đề nghị của anh một cách nhã nhặn.
Tạ Uyên dừng lại: “Hôm nay cô ra ngoại thành để chơi?”
Kỷ Thụy gật đầu.
Từ sau khi một nhà ba người đoàn tụ với nhau, Trử Thần với Diệp Phi tiến hành nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần.
Kết quả của cuộc nói chuyện chính là Diệp Phi tạm thời vào nhà anh ấy ở để anh ấy chăm sóc, về phần những chuyện sau này… Diệp Phi từ chối nói sâu hơn.
Cuộc nói chuyện giữa họ được tiến hành trong bí mật, cũng không hề nói cho Kỷ Thụy biết, nhưng dưới cái nhìn của Kỷ Thụy, hai người ở cùng nhau chẳng khác nào đã làm lành rồi.
“Hôm nay, ba đưa cháu với mẹ ra hào bắt nòng nọc.” Cô vui vẻ nói.
Tạ Uyên nghe vậy, vẻ mặt lập tức lạnh nhạt đi vài phần: “Trử Thần muốn phá sản hả? Vậy mà lại đi bắt nòng nọc trong ngày làm việc?”
“Ba cháu nói, có bận rộn đi nữa thì cũng phải ở bên cạnh vợ con!” Kỷ Thụy chững chạc đàng hoàng.
Tạ Uyên: “Chà.”
Kỷ Thụy xem thời gian một chút, kết thúc cuộc nói chuyện, cuối cùng lại xác nhận thêm một lần nữa: “Quần áo của cháu thật sự xấu sao?”
“Xấu.” Tạ Uyên quả quyết trả lời.
Kỷ Thụy nhìn về phía Tưởng Cách: “Thật ư?”
Đẹp, rất thanh xuân, khiến người khác rất thích.
Tưởng Cách đối diện với ánh mắt của hai chú cháu, mỉm cười lắc đầu: “Quả thật không thích hợp với cô Thụy Thụy cho lắm, hay là lại đổi bộ đồ khác đi?”
Kỷ Thụy hết nhìn người này lại nhìn người kia, giật mình: “Chẳng trách hai người lại có thể cộng tác với nhau nhiều năm đến thế, đều chẳng có mắt nhìn gì cả.”
Tạ Uyên: “…”
Tưởng Cách: “…”
“Bye bye hai người, cháu đi trước đây, trở về sẽ mang nòng nọc nhỏ về cho hai người nhé!” Kỷ Thụy vẫy vẫy tay, vui sướng rời đi.
Hai người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô không nói gì cả một hồi lâu, cuối cùng, Tưởng Cách chậm rãi nói một câu: “Cô Thụy Thụy thật là… là một cô gái có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, vô cùng tự tin nhỉ.”
Tạ Uyên giật giật khóe môi một chút: “Gần đây, số lần cô ấy ra ngoài với họ càng lúc càng nhiều, thời gian mỗi lần cũng càng lúc càng lâu, cậu thấy thế nào?
Tưởng Cách: “Tôi dùng mắt nhìn.”
Tạ Uyên: “…”
Tưởng Cách khẽ ho một tiếng: “Tôi cảm thấy không có gì đáng lo cả, cho dù họ có tốt đến đâu thì cũng chỉ là khách sạn, chỉ có nơi này của sếp Tạ anh đây mới vĩnh viễn là nhà của cô Thụy Thụy.”
Tạ Uyên cảm thấy rất dễ chịu với câu cuối cùng của anh ấy, nhưng không quá tán đồng với câu nói phía trước: “Họ có quan hệ máu mủ, nói một cách nghiêm túc thì không phải là khách sạn, giống nhà cũ hơn.”
“Vậy thì cũng không phải, bây giờ có ai còn ở nhà cũ nữa đâu chứ.” Tưởng Cách vô thức nói tiếp.
Tạ Uyên yếu ớt nhìn về phía anh ấy.
Tưởng Cách: “… Người nhớ tình bạn cũ giống anh đây cũng không có nhiều lắm đâu.”
Tạ Uyên lười so đo với anh ấy, tiếp tục khó chịu vì chuyện Kỷ Thụy cứ mãi đi theo cặp ba mẹ rẻ tiền ra ngoài chơi.
Tưởng Cách trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh, không tiếp tục hỏi anh có phải là vì quá quan tâm Kỷ Thụy hay không… Đùa à, lần trước hỏi xong còn bị trả đũa bằng cách bắt anh ấy tăng ca một tuần, mệt đến mức sắp từ chức tại chỗ luôn rồi, sao mà anh ấy có thể hỏi nữa cơ chứ.
Mặc dù bất mãn với việc Kỷ Thụy luôn ra ngoài chơi với mấy người Trử Thần, nhưng cuối cùng Tạ Uyên cũng không hề thể hiện ra cảm xúc gì, chỉ nhắc nhở cô một câu vào ngày thứ sáu kia: “Để trống thời gian cho ngày mốt, đến buổi đấu giá với tôi.”
Kỷ Thụy vốn định ngày mốt ra ngoài chơi với ba mẹ thoáng dừng một chút, có chút buồn rầu mở miệng: “Sao chú không chịu nói cho cháu biết trước chứ.”
“Không phải bây giờ tôi đã nói trước rồi sao?” Tạ Uyên nhíu mày: “Đã nói trước bốn mươi tám tiếng rồi.”
Kỷ Thụy mấp máy môi, không nói gì.
“Cô không muốn đi?” Sắc mặt Tạ Uyên hơi trầm xuống: “Không muốn đi thì đừng đi nữa.”
“Đừng mà, cháu muốn đi! Cháu chỉ đang suy nghĩ xem ngày hôm đó nên mặc cái gì thôi.” Kỷ Thụy vội vàng quấn lấy cánh tay anh.
Lúc nào cũng có thể ra ngoài chơi với ba mẹ được cả, nhưng hiếm lắm chú nhỏ mới hẹn với cô, cũng không thể làm anh thất vọng được.
Tạ Uyên nghe thấy cô nói vậy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút: “Cứ tùy tiện mặc một bộ lễ phục nào đó là được rồi, cũng không phải một dịp nào đó trang trọng, chỉ đi mua một ít đồ mà thôi.”
“Mua thứ gì thế ạ?” Kỷ Thụy tò mò.
Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, rút cánh tay ra khỏi tay cô: “Mua món đồ mà cô thích.”
Kỷ Thụy ngẩn người, đợi anh quay người đi rồi cô mới kịp phản ứng: “Chú nhỏ, chú muốn mua đồ cho cháu ư!”
Tạ Uyên nghe được giọng điệu có phần ngạc nhiên của cô, khóe môi có chút cong lên.
Sau khi nói rõ tình hình với ba mẹ, đảo mắt đã đến chủ nhật.
Kỷ Thụy đã rời giường từ sớm để chạy đến phòng thay đồ, chọn lựa giữa một đống lễ phục chưa từng mặc qua, cuối cùng chọn được một chiếc váy màu xanh nước biển dài đến gối.
Tạ Uyên đang nghe điện thoại ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lúc nghe thấy tiếng giày cao gót đạp lên cầu thang, anh vô thức quay đầu lại, chiếc váy lấp lánh của cô bất ngờ phản chiếu vào trong mắt anh.
Là chiếc váy thời trang cao cấp họ đã đi mua vào cuối tuần trước.
“Hôm nay Thụy Thụy có đẹp không?” Kỷ Thụy cười hì hì.
Tạ Uyên nhếch khóe môi, lại nói thêm vài câu vào điện thoại, sau khi cúp máy mới khoang tay tựa vào ô cửa sổ: “Xoay một vòng nào.”
Kỷ Thụy nghe lời xoay một vòng, chiếc váy cực kỳ bồng bềnh xòe ra, quấn quanh người cô như nước.
“Đẹp.” Tạ Uyên đánh giá.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt: “Đúng vậy, không biết là ai đã mua cho cháu nhỉ.”
Tạ Uyên vui đến điên người.
Buổi đấu giá sẽ bắt đầu vào tám giờ, Kỷ Thụy cũng chỉ mặc vào cho Tạ Uyên ngắm trước, sau khi anh ngắm xong cô đổi váy, mặc đồ ngủ ăn sáng với anh.
Nằm dài ở nhà đến chạng vạng tối, Kỷ Thụy với Tạ Uyên cùng nhau ăn cơm tối, lại trang điểm làm tóc đơn giản, lúc này mới chậm rãi ra ngoài.
Buổi đấu giá của tập đoàn Viễn Hàng được dự kiến tổ chức tại trung tâm hội nghị xa hoa nhất Chu Thành, vẫn chưa đến bảy giờ, bên ngoài hội trường đã có không ít những chiếc xe sang trọng.
Kỷ Thụy dán vào cửa sổ xe, nghiêm túc ngắm nhìn các chiếc xe thể thao có hình thù kỳ lạ.
Bởi vì chuyện nhiều năm về trước, phần lớn thời gian Tạ Uyên chỉ dám quan sát xe từ xa, trước giờ cũng chưa từng ngồi xe đã từng qua sửa chữa, nhưng không có nghĩa là anh cũng sẽ đặt ra tiêu chuẩn giống như thế với Kỷ Thụy.
Ở độ tuổi này của cô có thích xe cũng là chuyện bình thường, Tạ Uyên suy nghĩ có nên mua cho cô mấy chiếc hay không.
Tuy rằng không có giấy phép lái xe sẽ không được lái trên đường, nhưng chạy vòng quanh trong sân nhà mình cũng không tệ.
Kết thúc dòng suy nghĩ, anh đang định mở miệng nói chuyện, Kỷ Thụy đã thốt ra lời cảm thán thật lòng: “Bọn họ dùng nhiều tiền để mua những món đồ xấu như thế này, không sợ bị người khác chê cười hay sao hả?”
Tạ Uyên: “…”
“Chú nhỏ, vừa rồi chú định nói gì thế?” Kỷ Thụy tò mò.
Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Không có gì.”
Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng hội trường, hai người canh cửa cùng với bốn vệ sĩ bước lên phía trước để đón tiếp.
Kỷ Thụy từ trong xe bước xuống trước, lại lập tức vòng qua một bên khác để đón Tạ Uyên.
“Chú nhỏ!” Cô mỉm cười, vươn tay.
Tạ Uyên nhìn cô vươn tay ra, trong cổ tràn ra một tiếng xì khẽ, bất đắc dĩ đặt tay lên, đợi sau khi bước xuống khỏi xe, thuận thế kéo tay cô khoác lên cánh tay của mình.
Hai người cùng nhau đi vào trong hội trường, hai bên thảm đỏ dài mười mét có khoảng hai mươi người đứng đấy, cùng đồng loạt cúi đầu chào đón, khiến Kỷ Thụy đau cả đầu.
“… Buổi đấu giá từ thiện mà lại phô trương như thế, có phải có chút trái ngược không?” Kỷ Thụy băng qua dòng người, thì thầm một câu.
Tạ Uyên bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: “Tuy nói là buổi đấu giá từ thiện, nhưng có được mấy người thật lòng muốn làm từ thiện đâu? Họ đến để mua danh tiếng mà thôi.”
“Vậy chú cũng đến để mua danh tiếng ư?” Kỷ Thụy càng nhỏ giọng hơn.
Tạ Uyên dừng lại, gõ nhẹ một cái vào trán cô thay cho câu trả lời, cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi ai oán ôm đầu.
“Tuy tính chất của buổi đấu giá không hề đơn thuần, nhưng vật phẩm được đấu giá cũng không tồi, đều có lai lịch sạch sẽ, cô thích gì cứ giơ bảng là được rồi, không cần nhọc lòng lựa chọn đâu.” Tạ Uyên ung dung liếc nhìn cô một cái.
“Thì ra là thế.” Kỷ Thụy nghe xong, lập tức không thì thầm nữa: “Nếu cháu nhìn trúng một món đồ quá đắt thì sao?”
“Tôi đây thiếu gì chút tiền ấy để cô tiêu xài đâu?” Tạ Uyên tỏ ý miệt thị đối với câu hỏi mà cô đặt ra.
Kỷ Thụy đang muốn nói chuyện, chợt có một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tạ Uyên, Thụy Thụy, hai người đến rồi ư.”
Kỷ Thụy dừng lại, sau khi nhìn thấy Triệu Tiểu Vũ mới bất giác kịp phản ứng, tập đoàn Viễn Hàng dường như là sản nghiệp của nhà họ Triệu.
“Trước đó nghe bảo hai người đến, tôi còn có chút không tin, không ngờ lại thật sự gặp được ở đây.” Triệu Tiểu Vũ nở một nụ cười hào phóng, dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện Kỷ Thụy đã block mình vậy: “Thật sự cảm ơn sự cổ vũ của hai người, mời vào đây.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Kỷ Thụy, Kỷ Thụy cũng thản nhiên cười một tiếng.
Đơn giản nói chuyện vài câu, Tạ Uyên với Kỷ Thụy cùng nhau bước vào trong.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một người quen khác đang nói chuyện phiếm với người ta.
Kỷ Thụy: “…” Chu Thành nhỏ như vậy sao?
Còn chưa đợi cô thu tầm mắt lại, người kia đã phát hiện ra họ, ánh mắt sáng lên, vội vã chạy đến: “Uyên, anh Uyên.”
Vẻ mặt của Tạ Uyên nhàn nhạt: “Không phải cậu đã ra nước ngoài du học rồi hay sao?”
“Em đặc biệt đến tìm anh đấy.” Nhiều ngày không gặp, Tạ Khâu đã gầy hơn trước đây một chút, mái tóc vàng lúc trước cũng đã được nhuộm đen.
Lúc hành động để lộ ra một sự căng thẳng khó nói nên lời, cũng không còn kiêu ngạo giống như trước đây nữa: “Anh Uyên, khoảng thời gian này em luôn ăn không ngon ngủ không yên, rất muốn gặp mặt anh để nói lời xin lỗi, nhưng ba em không cho phép em tìm anh, không ngờ hôm nay lại gặp được anh ở đây.”
Xem ra, Tạ Khâu rất vui mừng vì lần gặp gỡ vô tình này, cũng có thể nhìn ra được anh ta có rất nhiều lời muốn nói.
Kỷ Thụy yên lặng buông cánh tay Tạ Uyên ra, lặng lẽ lui về sau một bước.
Tạ Uyên nhìn cô một cái, không nói gì.
Ừm, không nói chuyện chẳng khác nào đồng ý, cô lập tức chạy đi, bảo nhân viên công tác đưa mình đến chỗ ngồi.
Buổi đấu giá của nhà họ Triệu quả thật mang hình thức vô cùng sang trọng, ngay cả ghế ngồi cũng phải là ghế sô pha xa xỉ có giá trị lên đến mười mấy vạn, làm tối đa hóa sự thoải mái dễ chịu cho khách hàng.
Đa phần ghế sô pha đều là những chiếc ghế dành cho hai người, cũng có loại dành cho ba người.
Vị trí của Kỷ Thụy là chiếc ghế dành cho hai người, trên chiếc bàn nhỏ ở trước mặt có đặt một bản danh sách các món được đấu giá vào đêm nay.
Thấy Tạ Uyên vẫn còn chưa đến, cô đưa tay cầm lấy danh sách tiện tay lật xem, kết quả chỉ nhìn một chút thôi lại lập tức ngồi thẳng lưng ——
Cuối cùng cô cũng biết vì sao chú nhỏ lại đưa cô đến buổi đấu giá xa hoa vượt ngoài sức tưởng tượng này rồi.
Tuy những món đồ bên trong danh sách đấu giá này không phải những món hiếm lạ hay quý giá bao nhiêu, nhưng thứ nào cũng đều lóe sáng, vô cùng phù hợp với mắt thẩm mỹ của cô.
Lại nhìn xung quanh, phần lớn là những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng có những người trung niên, nhưng họ cũng dẫn theo con gái của mình đến.
Định vị chính xác, khiến người ta khó mà kháng cự.
Kỷ Thụy dần dần đắm chìm vào mấy thứ nhỏ nhắn xinh đẹp trong danh sách, lúc đang định lật giấy, danh sách đột nhiên bị rút đi, cô vô thức ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người đến là ai, ánh mắt càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên hơn: “Anh Việt?”
Có phải hôm nay cô gặp hơi nhiều người quen quá rồi không?
“Xem cái gì mà nghiêm túc dữ vậy?” Trên khóe môi Ngô Việt nở một nụ cười lưu manh, sau khi tùy tiện lật vài trang thì trả danh sách lại cho cô: “Có thích món nào không? Tôi mua cho em.”
Kỷ Thụy cười một tiếng: “Không cần đâu, để chú nhỏ mua cho tôi là được rồi.”
“… Sếp Tạ cũng đến ư.” Chú công trống xòe đuôi cũng lập tức trở nên thành thật.
Kỷ Thụy gật đầu: “Chú ấy sẽ đến đây sớm thôi.”
“À à, thế sao.” Ngô Việt hắng giọng một cái, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Tạ Uyên, lá gan lại lớn hơn: “Thụy Thụy, em không có nghĩa khí quá rồi đấy, sau khi về nhà cũng chẳng liên lạc với tôi một lần nào cả.”
“Anh Việt, anh bận rộn như vậy, tôi nào dám quấy rầy anh chứ.” Kỷ Thụy mở mắt nói dối, trên thực tế, cô đã gạt người này ra sau đầu và quên mất anh ta từ lâu rồi.
Ngô Việt đã bắt đầu yêu đương từ khi vào tiểu học, sao mà không thể nhận ra được cô đang trả lời qua loa với mình, lúc này khẽ hừ một tiếng: “Bớt nói dối đi, em không muốn liên lạc với tôi mà thôi, thiệt cho tôi mỗi ngày đều nhớ đến em như vậy, em thật sự khiến tôi đau lòng quá rồi.”
“Tôi cũng rất nhớ anh mà, anh Việt.” Ý trêu tức trong lời nói của anh ta quá rõ ràng, Kỷ Thụy cũng phối hợp trả lời theo.
Ngô Việt nhướng mày: “Thật không?”
“Thật.” Kỷ Thụy gật đầu: “Vô cùng, vô cùng nhớ anh.”
Câu nói này của cô không lớn, nhưng vừa vặn bị Tạ Uyên đang đến gần nghe thấy.
Bước chân anh khựng lại, dừng lại một cách đột ngột!.