Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó FULL


Kỷ Thụy gần như cả đêm không ngủ, cô chỉ chợp mắt hai tiếng sau khi trời sáng, rồi lại đột nhiên tỉnh dậy lúc chín giờ sáng.
Cô đi vào phòng tắm, nhìn đôi mắt thâm quầng của mình trong gương, đột nhiên tự động viên mình phấn chấn lên: “Tỉnh lại đi Kỷ Thụy, chỉ còn có hai tháng! Chẳng lẽ mình cứ buồn rầu vượt qua hai tháng này sao?! Mẹ vẫn còn mang thai, ông nội cũng lớn tuổi, họ cần mình chăm sóc!”
Kỷ Thụy hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, duỗi thẳng cánh tay bước ra ngoài, hét lớn: “Nào! Cố lên! Đi ị cũng phải dùng sức! Không ị ra được cũng không sao…”
Diệp Phi đẩy cửa ra, giây tiếp theo bốn mắt nhìn nhau với cô gái đang tập thể dục.
Im lặng ba giây, cô ấy khẽ ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi đã quấy rầy…”
“Mẹ!” Kỷ Thụy cười hì hì chạy tới, kéo cánh tay cô ấy làm nũng.
Diệp Phi dở khóc dở cười: “Con đang làm cái gì vậy!”
Kỷ Thụy ôm cô ấy đi về phía phòng: “Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, tuy rằng thời gian của chúng ta chỉ còn lại có hai tháng, nhưng chúng ta vẫn phải thật vui vẻ, quý trọng từng phút từng giây ở cùng nhau.

Mẹ không cần phải buồn đâu, con trở về thời không của mình chứ không phải chết, sau khi trở về mẹ vẫn đang tổ chức sinh nhật cho con mà!”
“Mẹ biết.” Diệp Phi quét mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên tâm trạng cũng ổn định hơn một chút: “Tối hôm qua ba con khuyên bảo mẹ một đêm, mẹ cũng coi như đã nghĩ rõ ràng, tự làm mình buồn thật sự không phải phong cách cool ngầu của mẹ từ xưa giờ.

Cho nên vẫn là quên đi, hai tháng này chúng ta nên ăn nên uống, cố gắng để mỗi một phần kí ức đều là vui vẻ.”
Được!
Kỷ Thụy hưng phấn báo tin tức này cho mỗi người trong nhà.

Tối hôm qua bởi vì cô sắp rời đi mà không khí trở nên nặng nề, ngay tại giờ phút này rốt cục cũng trở lại như bình thường.

Nhìn mọi người trong gia đình khôi phục lại trạng thái như cũ, tâm tình Kỷ Thụy sung sướng, ôm hết người này đến ôm người kia, ngọt ngào đến mỗi người đều mềm lòng không thôi.
“Ông sẽ kêu thư ký để trống thời gian, hai tháng này ông phải ở bên cháu gái của ông.” Kỷ Phú Dân vung tay lên, tỏ vẻ muốn nghỉ dài hạn.
Kỷ Tuyên cười gật đầu: “Còn bác thì không có nhiều khoảng thời gian hoàn toàn rảnh rỗi, nhưng bác sẽ cố gắng dành nhiều thời gian với Thụy Thụy.”
Kỷ Nhã ôm Kỷ Thụy qua: “Quý trọng hai tháng này đi, chờ trở lại thời không của cháu, trai đẹp ở chỗ này đều biến thành ông già lớn tuổi.”
“Con mới là ông già!” Kỷ Phú Dân lập tức phản kích.
Kỷ Nhã làm mặt quỷ, Kỷ Phú Dân tức giận muốn lấy dép đánh cô ấy.
Người một nhà gà bay chó sủa đúng là náo nhiệt, Tạ Uyên đột nhiên đi theo quản gia vào nhà họ Kỷ, nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy mí mắt giật giật: “Ông Kỷ, buổi sáng tốt lành.”
Kỷ Phú Dân trong tay còn cầm dép lê sửng sốt: “A Uyên? Sao cậu tới sớm vậy?”

“Cháu tới đón Kỷ Thụy.” Tạ Uyên cung kính nói.
Kỷ Phú Dân buông dép lê xuống: “Đón con bé làm gì?”
“… Đón cháu qua đó ở vài ngày.” Kỷ Thụy buông tay Kỷ Nhã, lặng lẽ đi tới bên cạnh Tạ Uyên.
Người một nhà sửng sốt thật lâu, cuối cùng là Kỷ Nhã không thể tin mở miệng: “Cả nhà chúng ta đều chuẩn bị vì cháu mà nghỉ dài hạn, hiện tại cháu nói với chúng ta muốn đến nhà họ Tạ?”
“Không phải vì… hẹn hò sao?” Kỷ Thụy chột dạ cười, nhưng vẫn mười ngón tay đan vào nhau với Tạ Uyên.
Kỷ Nhã nheo mắt, vừa định nói gì đó, Kỷ Thụy đột nhiên kéo Tạ Uyên đi ra ngoài: “Mọi, mọi người cứ tiếp tục đi, chúng cháu đi trước.”
“Kỷ Thụy cháu quay lại cho cô!” Kỷ Nhã hổn hển muốn đuổi theo, lại bị Trử Thần ngăn cản.
“Cứ để con bé đi.” Trử Thần bình tĩnh nói.
Diệp Phi không khỏi nhìn anh ấy thêm một cái, miễn cưỡng cười cười.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe Tạ Uyên, Kỷ Thụy vẫn lộ ra vẻ phấn khích nói không nên lời: “Đi mau đi mau, lỡ như cô đuổi theo chúng ta thì chết chắc!”
“Lâu như vậy không thấy đuổi theo, chắc là không đuổi theo đâu.” Tạ Uyên trấn an.
Kỷ Thụy: “Cũng không hẳn đâu nhé, ở tuổi năm mươi mà cô còn là một tay đua mô tô thứ thiệt đó! Kết quả không cẩn thận ngã xe gãy hai cái xương sườn, nằm liệt giường hơn ba tháng.

Lúc ấy mẹ em cũng ở đấy, đưa ra lời giải thích là sợ cô đua xe gặp chuyện không may cho nên mới đi theo cô… Đợi chút đã! Mẹ em là người khởi xướng việc đi xe máy ở trong nhà! Hai người họ không thể đi đua cùng nhau được!”
Kỷ Thụy giống như phát hiện thêm điều gì đó mới mẻ, trong lúc nhất thời cảm thấy mình sắp phát điên.
Tạ Uyên thấy cô không nói gì, khóe môi cong lên một nụ cười: “Tâm trạng em bình thường lại rồi?”
Câu hỏi này không đầu không đuôi, Kỷ Thụy lại nghe hiểu, dừng một chút cười khanh khách nhìn về phía anh: “Chú nhỏ, em suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Ừ, em nói đi.”
“Con người sống một đời, buồn cũng là sống, vui cũng là sống.

Thay vì đắm chìm trong những cảm xúc tồi tệ và không làm gì cả, thà làm những điều thiết thực hơn để tránh phải hối tiếc về sau.

Anh nghĩ sao?” Kỷ Thụy tìm kiếm sự đồng tình từ anh.
Tạ Uyên gật đầu, đồng ý với cô: “Rất sâu sắc.”
“Cho nên! Em quyết định sẽ không nghĩ gì cả.

Điều quan trọng nhất bây giờ là giúp anh vượt qua cơn nguy kịch để có thể sống lâu.” Kỷ Thụy thản nhiên buộc tóc lại: “Trước đây em cho rằng chỉ cần có anh ở bên cạnh, nhất định sẽ không có chuyện gì có thể xảy ra.


Bây giờ xem ra em không nên có suy nghĩ lười biếng như vậy nữa, em phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để mọi việc trở nên hoàn hảo.”
Hiếm khi thấy cô hăng hái như vậy, khóe môi Tạ Uyên hiện lên nụ cười: “Vậy phải làm thế nào mới có thể trở nên hoàn hảo?”
“Em đây không phải đang suy nghĩ sao.” Kỷ Thụy liếc xéo anh một cái, sau khi về đến nhà cô bắt đầu lên mạng đặt mua những thứ đồ linh tinh, Tạ Uyên chỉ tùy ý nhìn lướt qua, thấy bảng trắng, phấn các loại.
“Em mua mấy thứ này làm gì?” Tạ Uyên khó hiểu.
Kỷ Thụy: “Anh chưa xem phim trinh sát hình sự sao? Lúc phân tích tình tiết vụ án, đều phải viết vẽ trên bảng trắng.”
“Vậy em cũng rất chuyên nghiệp.” Tạ Uyên kéo khóe môi, đẩy cô vào phòng ngủ: “Nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải là phân tích tình tiết vụ án, mà là ngủ một giấc thật ngon.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết, mấy tiếng đồng hồ này không lãng phí, anh không quan tâm đến mấy giờ này đâu.

Em đi ngủ trước đi, phải ngủ đủ giấc mới có thể đảm bảo em luôn tràn đầy năng lượng.” Tạ Uyên vừa nói vừa thúc ép người lên giường nằm.
Kỷ Thụy ngã xuống sau đó lại ngồi dậy, còn muốn cãi lại vài câu, thì anh cũng đã nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu cởi dây giày cho cô.
Lúc cô vào cửa không thay dép lê, giày giẫm lên đầu gối anh, dễ dàng để lại vết xám trắng trên đó.

Nhìn chú nhỏ ngày xưa thích sạch sẽ đến mức ngay cả đồ ăn cũng không muốn chia sẻ với cô, giờ phút này cúi đầu thuần thục cởi giày cho cô, tim Kỷ Thụy giống như bị ai bóp một cái, đột nhiên đau đớn chua xót nói không nên lời.
Nhưng khoảnh khắc Tạ Uyên ngước mắt lên, trong nháy mắt cô đã thu dọn xong cảm xúc, rầm rì ôm mặt anh hôn một cái: “Cảm ơn chú nhỏ, anh thật tốt.”
“Bớt ba hoa đi, mau ngủ đi.” Tạ Uyên đứng dậy định rời đi.
Kỷ Thụy nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên ôm lấy thắt lưng anh kéo về phía sau, Tạ Uyên nhất thời không để ý, cùng cô ngã xuống giường.
Bốn mắt nhìn nhau, yết hầu Tạ Uyên lăn một cái, cúi người hôn lên môi cô.
Kỷ Thụy nhắm mắt lại, ngón tay sờ vành tai anh, im lặng dùng động tác nhỏ thổ lộ sự lưu luyến đối với anh.

Nụ hôn này dây dưa mà dịu dàng, cũng không nhuốm màu dục vọng gì, chỉ là dùng cách trực tiếp nhất của nhân loại để thân mật.
Một nụ hôn kết thúc, Tạ Uyên lẳng lặng nhìn vào mắt Kỷ Thụy, vẫn không nói gì.
Hồi lâu, Kỷ Thụy nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ, em muốn anh ngủ cùng với em.”
“Được.” Giọng Tạ Uyên hơi khàn.

Lần đầu tiên nằm trên cùng một chiếc giường, hai người đều có chút gò bó, nhưng rất nhanh đã ôm lấy nhau.

Kỷ Thụy tìm một góc độ thoải mái nằm trong lòng Tạ Uyên, cảm thấy thoải mái thở dài một hơi.

Tạ Uyên nghe thấy động tĩnh của cô, khóe môi nhếch lên, ngón cái đặt trên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai người đêm qua đều không thể nào chợp mắt, giờ khắc này nằm ở trong phòng ngủ tối đen rèm cửa kéo kín mít, trái tim và cơ thể đều đang dần dần hòa tan thả lỏng.

Vốn tưởng rằng còn phải thật lâu mới có thể buồn ngủ, nhưng sự thật là rất nhanh hơi thở đã đan xen nhau, ngủ đến không biết trời trăng là gì.
Cứ như thể họ vốn là đôi tình nhân, trời sinh thích hợp nằm ở trên cùng một cái giường.
Một giấc ngủ này ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh, khi Kỷ Thụy mở mắt, đập vào mắt vẫn là một màu đen kịt, cô theo bản năng cho rằng là đêm khuya, mở di động ra mới phát hiện mới ba giờ chiều.
Tạ Uyên bên cạnh dường như còn đang ngủ, trên màn hình điện thoại di động sáng lên ánh sáng nhạt chiếu lên mặt anh, càng tôn lên vẻ mặt tuấn tú của anh.

Kỷ Thụy nhìn chằm chằm thật lâu, ham muốn không khỏi nổi lên, len lén tiến tới hôn lên môi anh.
Ôi… Hình như không đủ.
Màn hình điện thoại đã tối xuống, cô mò mẫm hôn tới hôn lui trên mặt anh trong bóng tối, đến khi hôn đến yết hầu, Tạ Uyên vốn nên ngủ say đột nhiên nắm chặt cánh tay cô cảnh cáo: “Nếu em mà hôn nữa, thì không cần rời giường nữa đâu.”
“Em biết ngay là anh giả vờ ngủ.” Kỷ Thụy có chút đắc ý: “ Em chính là muốn xem anh định tới khi nào sẽ bại lộ.”
Tạ Uyên đưa ra câu trả lời là đè cô lại tiếp tục hôn một cái thật sâu, cuối cùng nếu không phải đồ Kỷ Thụy mua buổi sáng này đã được đưa tới, hai người thật sự muốn lau súng cướp cò.
Đồ vừa đưa tới, Kỷ Thụy lập tức kéo rèm cửa sổ ra bắt đầu lắp ráp.

Tạ Uyên không nhìn nổi dáng vẻ vụng về của cô, dứt khoát đi qua hỗ trợ, kết quả lắp ráp còn không bằng cô, cuối cùng còn bị Kỷ Thụy cười nhạo một trận.
Đến khi sắp xếp xong thì đã là buổi tối, Kỷ Thụy đẩy Tạ Uyên ngồi xuống sô pha, còn cô thì nghiêm trang cầm bút bắt đầu viết.
“Đầu tiên chúng ta có thể xác định chính là ngày em sinh ra đã xảy ra chuyện.” Kỷ Thụy ở trên bảng trắng vẽ một cái người que, ở bên cạnh viết lên ngày tháng.
Tạ Uyên thấy người que nheo mắt: “Đừng nói đây là anh.”
Kỷ Thụy nghĩ nghĩ, lại vẽ ba sợi tóc, sau đó dùng ánh mắt lên án “anh cũng khó chiều quá đi” hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
Tạ Uyên: “… Tiếp tục.”
“Anh xảy ra chuyện ngay ngày em sinh ra, gặp chuyện không may ở đường Xuân Hòa.” Kỷ Thụy dừng một chút: “Đó là bên ngoài vành đai số bốn, anh đi qua bên kia làm gì?”
“Làm sao anh biết?” Tạ Uyên cũng không hiểu tại sao.
Kỷ Thụy: “Rất tốt, vậy chúng ta không nói tới chuyện này trước.

Tóm lại anh gặp chuyện không may ở chỗ này, cho nên chúng ta đầu tiên phải xác định chính là: Bắt đầu từ bây giờ mãi cho đến hết ngày 7 tháng 3 anh không được phép xuất hiện ở nơi đó, biết không?”
Tạ Uyên gật đầu: “Biết.”

“Ghi chép lại!” Cô Kỷ với vẻ mặt nghiêm túc.
Tạ Uyên im lặng một lát, cuối cùng dưới ánh mắt ép buộc của cô, không bằng lòng cầm lấy giấy bút trên bàn trà.
Kỷ Thụy trầm tư một lát, lại bắt đầu vẽ vời: “Còn nữa, ngày đó là tài xế say rượu lái xe tạo ra tai nạn xe cộ, cái người tài xế kia chắc hẳn là không quen biết gì với anh.

Lúc ấy trên đường rất nhiều người, kết quả chỉ có năm người bị thương nhẹ, còn anh lại mất tích một cách bí ẩn.

Rất nhiều tin tức đều nói là bởi vì anh với tài xế có ân oán, cho nên bị trả thù, nhưng mà cuối cùng cảnh sát điều tra lại thông báo thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”
“Đó chính là ngoài ý muốn, chúng ta phải tin tưởng phán đoán của cảnh sát.” Tạ Uyên gật đầu.
Kỷ Thụy liếc anh một cái: “Nói như vậy cũng không sai, nhưng chúng ta cũng nên đề cao cảnh giác, cho nên chuyện này cứ tạm quyết định như vậy đi.”.
Nói xong, cô vẽ một dấu chấm hỏi bên cạnh hai chữ tài xế, sau đó rơi vào một vòng trầm tư mới.
Nếu chuyện này là ngoài ý muốn, vậy chỉ cần tránh đường Xuân Hòa vào ngày cô sinh ra là được.

Nếu không phải ngoài ý muốn… tránh đường kia là không đủ, còn phải tra ra thân phận tài xế mới có thể diệt cỏ tận gốc… Cũng không thể nói là diệt cỏ diệt tận gốc được, ít nhất có thể cẩn thận phòng ngừa.
Kỷ Thụy cố gắng nhớ lại mặt tài xế, đáng tiếc những tin tức kia hoặc là bị cố ý che lại hoặc là ảnh chụp mơ hồ, hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ tới người nọ là ai.
“Thụy Thụy…”
“Đừng ầm ĩ.” Kỷ Thụy nhíu mày, đuổi Tạ Uyên ra ngoài: “Đừng làm phiền em, để em suy nghĩ thật kỹ, nhất định có thể nhớ ra người nọ là ai.”
Kết quả cái suy nghĩ của cô kéo dài ba ngày liền, trong ba ngày ở trên giường lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm, khiến cho Tạ Uyên cũng nhìn không nổi nữa, xách người dậy từ trên giường.
“Chú nhỏ, đừng thúc giục em, em đã sắp nhớ ra rồi.” Kỷ Thụy kéo bảng trắng bằng bánh xe vạn năng tới: “Người này chắc chắn nằm trong mạng lưới quan hệ của anh, hiện tại em chia mạng lưới quan hệ của anh làm năm vùng, đợi em điền hết tên vào, là có thể tìm ra người đó là ai.”
Tạ Uyên nhìn tấm bảng trắng dày đặc, im lặng một lát, tầm mắt dừng lại ở chỗ “nhân viên”.
“Bạn học Kỷ Thụy.”
“Hả?”
“Nhân viên của anh, có thể có tới mấy chục nghìn người.” Tạ Uyên từ từ mở miệng.
Kỷ Thụy: “…”
Nhìn dáng vẻ thừa sống thiếu chết của cô, cổ họng Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười khẽ, đẩy cô đi về phía phòng tắm: “Thôi bỏ đi, nước đến chân rồi nhảy, cùng lắm thì ngày đó anh trốn ở nhà không đi đâu cả, đỡ phải xảy ra vấn đề.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì cả, mau tắm đi, chúng ta phải ra ngoài.” Tạ Uyên thúc giục.
Kỷ Thụy dừng một chút, mờ mịt: “Ra ngoài làm gì?”
Tạ Uyên tức giận nở nụ cười: “Em nói ra ngoài làm gì, đã bao lâu rồi em không hẹn hò với anh rồi?”
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, sau khi hiểu được ý của anh lập tức nở nụ cười!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận