Kỷ Thụy vừa về đến nhà, lập tức kể cho Tạ Uyên nghe hóa ra chuyên gia lừa đảo lại là thím nhỏ tương lai của cô.
Cô nói xong còn nhịn không được phải cảm thán, vào mười mấy hai mươi năm sau, những bậc phụ huynh này ai nấy cũng đều đứng đắn hơn, kết quả, lúc trẻ lại chơi đến mức này.
Tạ Uyên đã chạy ở ngoài cả ngày, còn phải dành thời gian để giải quyết chuyện công ty, nghe vậy, chỉ vuốt ve mái tóc cô: “Ai mà chẳng có quá khứ chứ.”
Kỷ Thụy cười ha hả, hỏi thăm chiến tích ngày hôm nay của anh.
“Chiến tích duy nhất chính là, lần đầu tiên anh biết hóa ra mình lại từng đắc tội với nhiều người đến thế.” Tạ Uyên không khỏi nhăn mặt khi nhớ lại cái danh sách thật dài kia, thậm chí còn có cả giáo viên dạy toán thời trung học phổ thông nữa.
Kỷ Thụy bị anh chọc cười, vội vàng khoác tay anh xem như an ủi: “Cứ xem như đang chơi trò chơi vượt ải đi.”
Tạ Uyên giật giật khóe môi một chút, không nói gì nữa.
Trò chơi nói xin lỗi vẫn còn đang tiếp diễn, thỉnh thoảng Kỷ Thụy sẽ làm người giám sát, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn sẽ ở bên cạnh người nhà.
Kể từ khi biết cô sắp rời đi, người nhà đều hiểu ý nhau cắt giảm bớt lượng công việc, ở bên cạnh cô nhiều nhất có thể.
Cô cũng giống như hai mươi năm sau, đến văn phòng của bác cả chơi, nhảy disco hoặc khiêu vũ với cô út, cũng sẽ đánh cờ với ông nội ở nhà.
Thời gian dần trôi qua từng ngày, những hàng gạch ngang trong danh sách xin lỗi cũng càng lúc càng tăng lên.
Mãi cho đến khi cái tên cuối cùng cũng đã được gạch bỏ, cuối cùng thì Tưởng Cách, người đi cùng Tạ Uyên nói xin lỗi hơn mười ngày cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Có thể nghỉ ngơi rồi!”
“Vẫn còn thiếu mấy người.” Tạ Uyên đột nhiên nói.
Tưởng Cách dừng lại: “Ai?”
Tạ Uyên không nói, lại viết thêm hai cái tên ở cuối danh sách.
Sau khi Tưởng Cách nhìn thấy cũng phải ngẩn người, hồi lâu sau anh ấy mới cẩn thận mở miệng: “Họ… chắc là sẽ không làm ra mấy chuyện như giết người theo hợp đồng đâu nhỉ.”
“Những người trên danh sách của cậu cũng sẽ không làm đâu.” Tạ Uyên quét mắt nhìn anh ấy một cái: “Xã hội pháp trị mà, cho rằng sát thủ ở khắp nơi à?”
Tưởng Cách dở khóc dở cười: “Vậy vì sao anh vẫn muốn phối hợp?”
“Để cho cô ấy yên tâm.” Tạ Uyên rủ mắt.
Tưởng Cách dừng lại, đột nhiên phiền muộn lan tràn ra: “Cô Thụy Thụy cô ấy… thật sự phải đi sao?”
“Có lẽ là vậy.”
Tưởng Cách miễn cưỡng cười cười: “Cũng may là thời gian xa nhau không tính là lâu.
Hai mươi năm mà thôi, sẽ trôi qua nhanh thôi.”
Tạ Uyên quay mặt đi, từ chối tiếp tục nói về đề tài này.
Có lẽ Trử Thần với Diệp Phi cũng không ngờ rằng Tạ Uyên sẽ hẹn riêng với họ.
Đã gần đến ngày dự sinh, bụng Diệp Phi càng tròn hơn, hoạt động cũng chậm hơn trước rất nhiều.
Trông thấy Trử Thần đỡ cô ấy sang đây, Tạ Uyên vô thức hơi vươn tay ra.
“Cảm ơn.” Diệp Phi mỉm cười.
Khoảng thời gian này, cô ấy được Trử Thần chăm sóc rất tốt, mặt mày xán lạn, cũng mập hơn trước đây một chút.
Thông qua gương mặt đã dịu dàng đi rất nhiều của cô ấy, Tạ Uyên dường như có thể nhìn thấy người mẹ dịu dàng mà Kỷ Thụy nhắc đi nhắc lại kia.
“Còn mấy ngày nữa là đến ngày dự sinh rồi nhỉ.” Tạ Uyên chủ động nói chuyện.
Diệp Phi gật đầu: “Dựa theo ngày sinh của Thụy Thụy, có lẽ tôi phải đợi khoảng một tuần nữa.
Có điều tôi với Trử Thần đã bàn bạc với nhau rồi, vẫn nên vào bệnh viện sớm vì lý do an toàn.”
“Như vậy cũng tốt, sẽ ổn thỏa hơn một chút.” Tạ Uyên gật đầu.
Sau đó, đột nhiên không còn chủ đề nói chuyện nữa.
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, Trử Thần chủ động mở miệng: “Anh hẹn chúng tôi ra đây, là bởi vì Thụy Thụy sao?”
Tạ Uyên hoàn hồn, lắc đầu sau một thoáng trầm mặc: “Tôi cố ý đến để xin lỗi hai người.”
Trử Thần với Diệp Phi sững sờ.
“Hai người là ba mẹ của Thụy Thụy, tôi lại luôn mang thái độ thù địch với hai người, thật xin lỗi.” Có lẽ đây cũng chính là lần đầu Tạ Uyên nói ra lời xin lỗi chân thành đến thế.
Trong lúc nhất thời, biểu cảm của anh cũng chẳng còn được tự nhiên: “Hy vọng sau này có thể sống chung hòa thuận, có thể làm bạn.”
Trử Thần nhìn Diệp Phi một chút, hỏi: “Sau khi Thụy Thụy đi, anh định làm thế nào?”
Tạ Uyên cười cười, quay đầu nhìn về phía ánh nắng mùa xuân tươi đẹp bên ngoài quán cà phê.
Đúng vậy đó, ánh nắng mùa xuân.
Rất nhanh thôi sẽ đến tháng ba, mùa xuân của Chu Thành sẽ lại yên lặng đến một lần nữa, mà cô gái nhỏ của anh thì phải rời đi rồi.
Kỷ Thụy không biết Tạ Uyên đi gặp ba mẹ mình, cùng thời gian đó, cô đang đắp mặt nạ với cô út của mình.
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường lớn, tự mình lướt điện thoại.
“Cô có thương cháu không?” Kỷ Nhã đột nhiên hỏi.
Kỷ Thụy dừng lại, cười: “Cô đặt cháu lên đầu tim để yêu thương đấy.”
“Thật khó tưởng tượng nhỉ.” Kỷ Nhã nhún vai: “Một người không thích trẻ con như cô, vậy mà lại đặt đứa nhóc thối này lên đầu tim để thương yêu, quan trọng là nó lại còn không phải do cô sinh.”
“Không khó hiểu, không khó hiểu, đợi đến lúc cháu sinh ra cô sẽ biết thôi.” Kỷ Thụy vươn vai, nói: “Cô đã nói với cháu, lần đầu tiên trông thấy cháu nho nhỏ, đã muốn cho cháu rất nhiều, rất nhiều tiền.”
Kỷ Nhã vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được: “Vậy thì đợi sau khi cháu ra đời rồi hãy nói.
Cô muốn xem thử cháu có gạt cô hay không, nếu để cô biết được cháu gạt cô, xem cô có…”
Chẳng ra sao cả? Cô ấy bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Kỷ Thụy nhỏ ra đời, Kỷ Thụy lớn này cũng nên rời đi rồi nhỉ.
Kỷ Thụy tựa vào người Kỷ Nhã trong im lặng.
Kỷ Nhã ngửi ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô, đột nhiên nói một câu: “Chắc là cô rất thương cháu nhỉ.”
Kỷ Thụy im lặng cười cười.
Khoảng thời gian này, chú nhỏ vẫn luôn đi xin lỗi người ta.
Cô thì vẫn luôn chào tạm biệt người khác, đầu tiên là chú Lý, tiếp theo là bác cả, cô út và ông nội, tiếp theo nữa chính là bác quản gia với bác Chung.
Nghe cô nói phải đến một nơi rất rất xa để tìm ba mẹ, sẽ không quay trở lại trong vòng hai mươi năm, vành mắt của bác quản gia cũng phiếm hồng: “Là bởi vì tôi phản đối cô ở bên cạnh cậu chủ sao? Được rồi, thật ra tôi cũng không phản đối lắm đâu.
Tôi chỉ cảm thấy có chút khó chịu… Nhưng tôi cũng thầm chúc phúc cho hai người mà.
Cô không cần rời đi vì thái độ của tôi đâu, thật ra tôi…”
“Không phải vì bác đâu, là bởi vì ba mẹ đã nhớ cháu rồi.” Kỷ Thụy cười nói: “Cháu cũng muốn quay về bầu bạn với họ rồi.”
Bác quản gia nhíu mày: “Rốt cuộc ba với mẹ cô ở đâu thế? Vì sao đi rồi thì không quay lại trong vòng hai mươi năm hả? Tôi có thể đi thăm cô không?”
“Hình như không tiện cho lắm.” Kỷ Thụy đành chịu, để bác ấy có thể yên tâm, cô chỉ có thể bịa đặt ra nhiều lời nói dối hơn: “Là một quốc gia nhỏ ở Châu Phi, tình hình rất phức tạp, bác không đi được đâu.
Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau vào hai mươi năm sau, cho nên bác phải sống cho thật tốt đấy, tuyệt đối đừng chết trước khi gặp lại nhau đấy nhé.”
“Xì xì xì, tôi còn trẻ lắm đấy!” Bác quản gia giậm chân.
Kỷ Thụy càng cười vui vẻ hơn.
Cho tới cuối cùng, bác quản gia đã dần dần chấp nhận sự thật này, lại đột nhiên hỏi một câu: “Cô đi rồi, cậu chủ phải làm sao đây?”
Kỷ Thụy dừng lại, không nói gì.
“Cậu chủ, cậu ấy…” Vành mắt của bác quản gia lại bắt đầu đỏ lên, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Những năm qua cậu ấy cứ mãi một thân một mình, khổ quá rồi, vất vả lắm mới có cô, cuộc sống mới khá hơn một chút.
Cô đi rồi, cậu ấy phải làm sao đây?”
Đúng vậy, chú nhỏ phải làm sao đây? Kỷ Thụy không thể trả lời câu hỏi này được, cho nên cô dứt khoát không trả lời.
Bác Chung ở bên cạnh cũng chẳng nói gì, nhưng đột nhiên bắt đầu ngày đêm không nghỉ ở lì trong bếp.
Đúng lúc Kỷ Thụy càng lúc càng lo lắng, ông đã làm ra một đống thức ăn, rồi mang đến một nhà máy chế biến thực phẩm để xử lý chân không.
“Những món ăn này đều đã qua quá trình xử lý đặc biệt, ít nhất có thể dự trữ được trong vòng một năm.
Cô nhớ mang theo nó lúc đi đấy nhé, ăn hết những món ăn này trước khi thích ứng được với ẩm thực nước ngoài.” Bác Chung đẩy một xe thức ăn đầy ắp đến trước mặt cô.
Kỷ Thụy nhìn những món ăn này, thật lâu không nói gì.
Cô còn có hẹn ăn cơm với Tưởng Cách và dạo phố với chị gái làm ở quán cà phê đã giúp đỡ mình vào ngày đầu xuyên không đến đây, sau đó bắt đầu suy nghĩ có phải mình còn quên mất người bạn nào đó rồi không.
Tạ Uyên đã kết thúc hành trình xin lỗi bình tĩnh nhìn cô một cái: “Quả thật là còn thiếu một người.”
“Ai thế ạ?” Kỷ Thụy vội hỏi.
Hai ngày sau, Ngô Việt mặc âu phục giày da xuất hiện trong nhà hàng cạnh quán bar.
Kỷ Thụy và Tạ Uyên cùng hẹn anh ta ra ngoài, bảo rằng có chuyện muốn nói với anh ta.
Tuy không biết họ muốn nói gì, nhưng hai người cùng hẹn anh ta… Chẳng lẽ, gần đây anh ta ít xuất hiện quá rồi, bạn nhỏ Kỷ Thụy đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của anh ta, khóc lóc hô hào muốn đến gặp anh ta.
Tạ Uyên không có cách nào, đành phải thỏa hiệp?
Ngô Việt tinh thần phấn khởi, cứ mãi nhìn quanh cửa, vừa nhìn thấy họ xuất hiện vội vàng đứng dậy vẫy gọi: “Bên này, bên này!”
Giọng nói anh ta rất lớn, khiến cho không ít người đều nhìn về phía bên này.
Kỷ Thụy và Tạ Uyên nhanh chóng đi đến.
“Anh Việt.” Kỷ Thụy chủ động chào hỏi.
Ngô Việt liếc trộm Tạ Uyên một cái, ho nhẹ: “Tôi và sếp Tạ là người cùng thế hệ, em gọi tôi là anh không thích hợp lắm đâu.”
Kỷ Thụy tỏ vẻ không hiểu, đang định nói không phải anh bảo tôi gọi bằng anh hay sao, Tạ Uyên đã mở miệng: “Không có gì là phù hợp hay không phù hợp cả, người trẻ tuổi cứ thoải mái là được rồi!”
Anh bảo thoải mái đấy! Có ý gì vậy hả! Thật sự thỏa hiệp rồi sao! Ngô Việt cố gắng kiềm chế, nhưng vui sướng vẫn tràn ra khỏi khóe mắt đuôi mày.
Vào lúc anh ta đang định hỏi thêm gì đấy, Tạ Uyên đột nhiên cầm lấy tay Kỷ Thụy đặt lên tay mình.
Biểu cảm của Ngô Việt cứng đờ.
… Không sao cả, chú cháu mà, nắm tay một chút cũng rất bình thường thôi.
Tạ Uyên xoa nhẹ ngón cái của Kỷ Thụy, đổi thành mười ngón đan xen với nhau.
Ừm, chú cháu mà, đan mười ngón tay thật ra cũng bình thường thôi… Điều này hoàn toàn không hề bình thường, có được không hả! Ngô Việt sắp điên rồi, hồi lâu sau nhịn không nổi nữa, mới thốt lên một câu: “Hiện giờ các người là…”
“Người yêu.” Tạ Uyên lời ít ý nhiều, đầy lòng chiếm hữu.
Sau một tiếng đồng hồ, Kỷ Thụy xoa xoa cái bụng no căng, rời đi với Tạ Uyên, sau khi lên xe, cô lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Sao em lại thấy dường như anh Việt không vui cho lắm nhỉ.”
“Chắc là biết em sắp đi rồi, trong lòng không vui.” Tạ Uyên bình tĩnh trả lời.
Kỷ Thụy lại mở miệng: “Không ngờ bèo nước gặp nhau, anh ấy cũng rất có nghĩa khí nhỉ.”
Tạ Uyên mỉm cười.
Gặp xong người bạn cuối cùng, Diệp Phi cũng chính thức nhập viện.
Làm xong thủ tục nhập viện, Kỷ Thụy và Tạ Uyên lẳng lặng ngồi trong hành lang của bệnh viện, chẳng ai nói gì cả.
Mãi cho đến khi Trử Thần chạy sang bên này, Tạ Uyên mới chậm rãi mở miệng: “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”
“Vâng.” Kỷ Thụy đồng ý.
Cả một buổi chiều, Kỷ Thụy đều không quan tâm, lúc đến năm sáu giờ bắt đầu xem điện thoại liên tục.
Diệp Phi còn đang theo dõi tim thai, trông thấy dáng vẻ của cô, không nhịn được cười: “Nhanh đi về đi, bên này có Trử Thần ở lại rồi, không sao đâu.”
Kỷ Thụy cũng ngại ngùng nói: “Vậy sáng mai con lại đến.”
“Được rồi, đi đi.” Diệp Phi dịu dàng nhìn cô.
Kỷ Thụy vội vã rời đi, gọi một chiếc xe về nhà.
Đang là giờ cao điểm buổi tối, giao thông như dòng nước chuyển động chậm chạp.
Dù lòng cô đang sốt ruột, cũng phải lề mề mãi đến tận bảy giờ hơn mới về đến nhà.
Vừa vào cửa nhà đã trông thấy bác quản gia, cô vội vàng lên tiếng chào hỏi rồi chạy đến phòng ăn, nhưng bị bác ấy cản lại.
“Ở nhà kính trồng hoa ấy.” Bác quản gia ra hiệu.
Kỷ Thụy dừng một chút, lại quay người đi đến nhà kính trồng hoa.
Đầu tháng ba, đêm ở Chu Thành vẫn còn chút lạnh, nhưng ở nhà kính trồng hoa bốn mùa vẫn như xuân.
Lúc Kỷ Thụy vội vã chạy tới, đã thấy Tạ Uyên mặc âu phục phong phanh, lẳng lặng ngồi trước bàn ăn có thắp nến.
Cô đột nhiên dừng bước, hơi thở dồn dập.
Dường như Tạ Uyên đã cảm nhận được, anh quay đầu lại, sau khi đối diện với ánh mắt cô thì cười cười: “Đột nhiên nhớ lại chúng ta đã từng ăn nhiều bữa cơm như vậy, nhưng hình như chưa từng thử bữa tối dưới ánh nến nhỉ.”
Kỷ Thụy cười một tiếng, chạy đến muốn kéo ghế, chợt bị Tạ Uyên ngăn lại.
“Cẩn thận một chút.” Anh bất đắc dĩ mở miệng.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, yên lặng lui sang bên cạnh một bước: “Sếp Tạ, có thể kéo ghế giúp em được không?”
“Cực kỳ vinh hạnh.” Tạ Uyên cười mỉm, chậm rãi kéo ghế giúp cô.
Kỷ Thụy thuận thế ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa nếm thử một miếng bò bít tết ở trước mặt.
“Thế nào?” Tạ Uyên hỏi.
Kỷ Thụy: “Vừa chín vừa dai, ăn một lần là biết do sếp Tạ tự rán rồi.”
“Thôi đi, anh đã nếm thử rồi, rõ ràng ăn rất ngon.” Tạ Uyên trưng ra gương mặt hiền lành.
Kỷ Thụy: “Em nói mà, sao trên miếng bò bít tết lại có một lỗ đây chứ.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng nhịn không được phải bật cười.
“Bỏ đi, quả nhiên chúng ta không thích hợp với kiểu này.” Tạ Uyên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Kỷ Thụy không phục: “Ai bảo không hợp? Không phải thế này rất lãng mạn hay sao?”
“Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi.
Ăn xong em muốn khiêu vũ với anh.”
Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Bạn học Kỷ Thụy, ăn bữa tối dưới ánh nến cũng đừng có hối chứ.”
Kỷ Thụy lại bật cười.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nhắc về chuyện lúc mới quen, Kỷ Thụy vẫn có bất bình: “Anh thật quá đáng, vậy mà thà để em ở lại bệnh viện tâm thần cũng không định cứu em, mỗi lần nhớ lại em đều thấy cõi lòng tan nát.”
“Anh cũng đâu có quen em, không tự mình báo cảnh sát bắt em đã là tốt lắm rồi đấy.” Sếp Tạ vô cùng tàn khốc.
Kỷ Thụy lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy nên đáng đời anh thích thầm em lâu như vậy.”
“Hình như em cũng từng thích thầm anh mà nhỉ?”
“Em không có thích lâu như anh.”
Tạ Uyên: “…”
Hai người đấu khẩu vài câu, lại bắt đầu nghiên cứu chuyện xin lỗi và tạm biệt.
Tạ Uyên: “Em cũng nói lời tạm biệt với từng người?”
“Cũng không thiếu bao nhiêu nữa đâu.
Anh thì sao? Không bỏ sót ai đấy chứ?” Kỷ Thụy hỏi lại.
Tạ Uyên: “Cho dù em không tin anh, em cũng phải tin thư ký của anh chứ.”
“Anh Tưởng thật sự rất giỏi.” Kỷ Thụy cười: “Chúng ta lại xác nhận một chút về kế hoạch ngày 7 tháng 4 nhé, lấy điện thoại ra nào.”
Tạ Uyên bất đắc dĩ: “Em đã xác nhận tám trăm lần rồi.”
Ngoài miệng thì anh nói như vậy, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra.
Hai người ấn mở Apps theo dõi, nhìn hai điểm đỏ có định vị giống nhau trên điện thoại di động của cả hai, Kỷ Thụy thỏa mãn gật đầu: “Có thể vào ngày 6 em sẽ bắt đầu đến bệnh viện ở cùng mẹ, chắc ngày 7 cũng sẽ không về đâu.
Một mình anh ở nhà, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không được phép đi ra ngoài, nhớ kỹ phải sạc đầy pin điện thoại, có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào đấy.”
“Yên tâm đi, anh tuyệt đối không ra ngoài đâu.”
Kỷ Thụy: “Phía Tôn Ngọc Thành có ai theo dõi không ạ?”
“Đang theo dõi đấy.
Chúng ta có bản thỏa thuận lúc trước, chắc hẳn anh ta sẽ không đến Chu Thành nữa đâu.” Tạ Uyên gật đầu.
“Vệ sĩ thì sao? Đã tìm chưa?”
“Mười một vệ sĩ, tất cả đều do Tưởng Cách lựa chọn tỉ mỉ, đảm bảo an ninh ở nhà có thể sánh ngang với Nhà Trắng* luôn đấy.” Tạ Uyên lười biếng tựa vào ghế.
* Nơi ở của Tổng thống Hoa Kỳ
Kỷ Thụy: “Cho dù như thế, anh cũng không được chủ quan quá đấy.
Hôm đấy cứ để họ canh giữ ở bên ngoài, một mình anh ở lại trong phòng ngủ, nhớ cất kỹ vũ khí phòng thân dưới gối đấy.”
“Yên tâm, đặt rất nhiều, chỉ có súng là phạm pháp nên không mua được thôi.” Tạ Uyên trả lời.
Kỷ Thụy nhẹ gật đầu, sau khi cẩn thận xác nhận lại một lần nữa, cuối cùng mới an tâm thở phào một cái: “Trông thì không có tý sơ hở nào cả, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
Về mặt an ninh nếu anh còn có ý kiến gì khác thì nhớ nói với em nhé.”
Tạ Uyên bật cười, bất đắc dĩ khẽ gật đầu.
Kỷ Thụy còn muốn nói tiếp gì đấy, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt đi, nhà kính trồng hoa vốn không hề bật đèn thoáng chốc chìm vào bóng tối.
Cô đột nhiên yên lặng, nhà kính cứ đột nhiên yên tĩnh như vậy.
Không biết qua bao lâu, Tạ Uyên mới chậm rãi mở miệng: “Em có biết không, đợi em đi rồi, chúng ta sẽ mặc định là đã chia tay.”
Trong bóng tối, Kỷ Thụy khó khăn gật nhẹ đầu, lập tức ý thức được anh ở phía đối diện không thể nhìn thấy, lại vội vàng “ừm” một tiếng.
Tạ Uyên bật ra một tiếng thở dài: “Thật xin lỗi.
Hai mươi năm dài quá, anh không có dũng khí, cũng không có kiên nhẫn và lãng phí thời gian để chờ đợi.”
“… Em hiểu, em cũng rất khó tưởng tượng sau khi mình trở về rồi, sẽ yêu đương với anh đã gần năm mươi tuổi.
Chênh lệch tuổi tác quá lớn, em không chấp nhận được, người nhà của em cũng không chấp nhận được.” Trong bóng tối, Kỷ Thụy buông mắt.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Tạ Uyên cười một tiếng: “Vậy nên kết thúc bây giờ cũng tốt, chẳng ai phải chịu trách nhiệm với ai cả.”
“Ừm, em cũng cảm thấy rất tốt.
Vậy, vậy cứ như vậy nhé, chú nhỏ, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong khoảng thời gian này, em…” Kỷ Thụy có chút nghẹn ngào, sau khi bình phục lại mới cười bảo: “Gặp được anh, em thật sự rất vui.
Hy vọng anh ở tương lai có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và khỏe mạnh.
Nếu như gặp được người thích hợp…”
Cô đột nhiên không thể nói được nữa.
Tạ Uyên chủ động nói thay cô: “Nếu như gặp được người thích hợp, anh sẽ cố gắng trân trọng.
Em cũng vậy nhé, gặp được người thích thì cứ theo đuổi, không theo đuổi được thì lấy tiền đập, dù sao nhà chúng ta cũng có tiền.”
Kỷ Thụy bật cười: “Sao anh chỉ toàn dạy hư em thế?”
Hai người lại trầm mặc.
Thật lâu sau, trong bóng tối vang lên tiếng kéo ghế.
Kỷ Thụy là người không nhịn được trước, cô cúi đầu đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi đây.”
“Đi đi, anh ở lại đợi tiêu cơm.” Tạ Uyên ngồi yên không hề động đậy.
Nếu là lúc trước, Kỷ Thụy chắn chắn sẽ quấn lấy anh đòi anh đi cùng, nhưng hôm nay cô không như thế… Hơn hai mươi năm thực sự quá dài, gần như có thể bao trùm toàn bộ độ tuổi hoàng kim của Tạ Uyên.
Họ đã định sẵn không phải là người cùng đường, đương nhiên sẽ không có cách nào bước đi cùng nhau.
Kỷ Thụy cúi đầu quay người rời đi, ban đầu cô bước đi rất nhanh, sau đó dần chạy chậm, cuối cùng là chạy thật nhanh, không hề quay đầu lại.
Cô sợ mình vừa quay đầu lại, sẽ ích kỷ yêu cầu Tạ Uyên chờ đợi mình, đợi đến hơn hai mươi năm sau lại gặp lại.
Cô biết Tạ Uyên nhất định sẽ chờ, cho nên cô không thể ích kỷ như thế.
Hơi ẩm trong đêm ngồi đu quay kia, cuối cùng cũng xuyên qua bả vai Tạ Uyên thấm vào lòng cô!.