Kiếp trước A Viên là một con mèo nhỏ.
Ngày đó, tiểu chủ nhân Kế Diêu ôm nàng khẽ nói:
- “Nghe nói mèo có chín cái mạng.”
Nương hắn bận bịu thêu hoa thoáng gật đầu, “Ân”
A Viên từ trong lòng hắn nhảy xuống, cao hứng bò lên cây, nhìn trời xanh mây trắng, bộ dáng thập phần đắc chí.
Ngày hôm sau, nàng cốý chạy đến vách núi, hướng xuống dưới: bay!
Nàng tưởng, đã có chín cái mạng, lúc này đây cho dù thất bại, còn có tám lần cơ hội. Nhưng là, nàng một lần bay này lại bay thẳng đến địa phủ.
Diêm vương lão gia đồng tình nhìn nàng một cái, cắn răng nói:
- “Ngươi không phải ngã chết, là ngốc chết.”
A Viên thực buồn bực, nguyên lai tiểu tử Kế Diêu kia lừa nàng.
- “Nói đi, lần này ngươi tính làm cái gì?”
Diêm vương lão gia thực sự rất có tình người, cho phép nàng tự do lựa chọn
kiếp tiếp theo. A Viên nghĩ nghĩ, một đời mèo có điểm đoản mệnh, vẫn là
làm một con rùa đi, có vẻ trường thọ.
Vì thế, kiếp thứ hai, nàng hoàn hảo là một con rùa.
Nàng ở một cái ao nhỏ thảnh thơi trong mấy tháng. Một ngày, đương lúc nàng
đang phơi nắng đến ngủ gật, tỉnh lại thì đã ở phía sau một hoa viên.
Nàng chính là đang tìm tòi thế nào khu vườn này thoạt nhìn lại thấy quen mắt như vậy? Đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên ở trên đỉnh đầu nàng:
- “Kia là con rùa?”
- “Tiểu nhân nhặt về, cố ý đem đến cho tiểu thiếu gia chơi đùa.”
Một bàn tay trắng trẻo mập mạp đặt trên lưng nàng, A Viên duỗi cái cổ dài
cố gắng trợn mắt nhìn, Kế Diêu! Hồi tưởng lại kiếp trước hắn đối với
nàng coi như không tệ, vì vậy nàng thực an tâm ở lại vườn nhà hắn, mỗi
ngày hắn học xong đều đến nhìn nàng. Nàng cảm thấy so với kiếp trước có
phần thoải mái hơn.
Một ngày, trong vườn so với bình thường có
phần náo nhiệt, A Viên cũng rất thích náo nhiệt, cố ý từ dưới ao bò lên
bờ. Phía sau hoa viên xuất hiện một khuôn mặt kiêu ngạo, còn có một đại
hán dáng người vạm vỡ cao lớn.
-“Sư phụ, ta muốn học bắn cung.”
Kế Diêu cầm lấy một cây cung, kéo kéo, chỉ mở được một đoạn. Tiểu hài tử
hỉ mũi chưa sạch a! A Viên ở một bên cuồng tiếu, bất quá tiếng cười của
rùa tự nhiên không có người nghe thấy.
Đại hán kia đến gần, gật gật đầu:
-“Hảo tiểu tử, trời sinh có thần lực!”
Mẹ ruột của ta ơi, cũng không thể mở to mắt nói dối để vuốt mông ngựa như
thế chứ? A Viên khinh thường hừ một tiếng, chìm vào trong nước nghỉ
ngơi.
Qua mấy ngày, Kế Diêu bắt đầu theo đại hán nọ học bắn tên.
Khoảng chừng một thời gian, vào một ngày trời trong nắng ấm, một bằng hữu của
Kế Diêu từ xa đến, tên gọi Tiểu Chu. Tiểu Chu vừa nhìn chính là một tiểu tử lăng xăng rắc rối còn hơn chim sẻ, gần nhất liền bị kích động muốn
cùng Kế Diêu so tài bắn tên, Kế Diêu cũng hứng thú đáp ứng. Hai người
một hồi phân cao thấp, tên của Tiểu Chu đều bắn trúng cạnh biên, nhiều
lần lệch như vậy, quả thực cũng không dễ dàng.
A Viên thở dài, thu hồi sự tò mò, dự định quay về thủy phủ của nàng.
Kế Diêu nghẹn cười, thực khiêm tốn nói:
-“Ta tuy rằng bắn chuẩn hơn ngươi, nhưng khí lực của ngươi quả thực rất lớn.”
Tiểu Chu cảm thấy mất mặt, dùng sức gật mạnh đầu, sau đó nhìn thấy A Viên.
- “Ta nghĩ sức ta đủ mạnh để bắn thủng mai con rùa kia.”
A Viên vừa nghe, hồn bay phách lạc nhìn về phía ao “chạy như điên”, chỉ
chớp mắt đã bị Tiểu Chu giữ lại trong tay, sau đó bị bắt làm bia ngắm. A Viên trên không chạm trời, dưới không chấm đất, đang lúc giãy dụa, một
mũi tên bay thẳng đến. Tiểu Chu, hắn sẽ không bắn chuẩn lần này chứ? Hắn nói muốn bắn xuyên qua người nàng, như thế nào lại bắn tới đầu nàng
đây?
A Viên lại đi đến trước mặt Diêm Vương lão gia, thực buồn bực!
Diêm Vương lão gia cũng thực buồn bực:
- “Nhanh như vậy đã đến đây? Không làm được rùa.”
A Viên nghĩ nghĩ, nói:
- “Làm rùa không sai, sai ở chỗ không nên là một con rùa thích xem náo nhiệt.”
- “Có tiến bộ, biết tổng kết. Kiếp sau làm gì?”
- “Cá!”
A Viên hoan hỷ nói. Lúc nàng làm rùa cực kỳ hâm hộ bọn chúng có thể tự do thoải mái, hình thể tuyệt đẹp, so với rùa mà xem.
Vì thế, kiếp thứ ba, hoàn hảo là một con cá.
Những ngày này, thực tiêu giao. Phun phun bọt nước, truy truy sâu. Gió không
thổi, mưa không rơi. Chỉ phải đề phòng đến người câu cá là được.
Một ngày, A Viên đang kiếm ăn, đại ca cá trắm đen nàng vẫn thầm mến dùng miệng thổi đến một sợi mì vắt:
- “Ta không nỡ ăn, cho ngươi.”
A Viên đói bụng không cần làm ra vẻ thanh cao, há miệng nuốt mì vắt. Sau
đó cơ thể không khống chế được. Nàng thất kinh trồi lên mặt nước, vừa
nhìn, hai mắt khẽ lật, ngất đi thôi. Oan gia ngõ hẹp, lại là Kế Diêu và
Tiểu Chu.
Tiểu Chu nhìn thoáng qua, không thấy nàng động đậy:
-“Cá chết, ăn không có vị, ném đi.”
Kế Diệu rất nghe lời, đem nàng quẳng vào trong bụi cỏ. Vì thế nàng bị giày vò rất nhanh liền khô chết.
A Viên vừa nhìn thấy Diêm vương lão gia câu đầu tiên nói là:
– “Ta muốn làm chim.”
Như vậy, nàng có thể tự do bay lượn, tránh xa Kế Diêu, có thể sống lâu lâu một chút.
Kiếp thứ tư, A Viên thống khoái xưa nay chưa từng có. Cảm giác bay lượn thật tuyệt vời, ngoại trừ mưa to gió lớn. Bất quá thế gian kia nào có chuyện gì như ý, thế này nàng đã đủ hài lòng.
Một ngày, A Viên bay theo phía sau một đám chim nhạn, tính thể nghiệm một chút tư vị lặn lội đường xa.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, chim nhạn trước mắt một thân tư thái tuyệt đẹp. A Viên vỗ cánh, thản nhiên như mây. Đột nhiên, mông của nàng một trận đau đớn, bắt đầu thẳng tắp rơi xuống, trời đất quay cuồng lại
rớt trúng ngọn cây. Tiếp theo nàng liền nghe thấy tiếng ngựa hí cùng chó sủa. Sau đó vang lên thanh âm mà ba đời ba kiếp nàng cũng không thể
quên:
– “Nguyên lai cái này gọi là chim sợ cành cong.”
Tiểu Chu xách nàng lên nhìn:
– “Kỳ quái, bắn trúng đuôi cũng có thể chết.”
– “Có thể là hù chết.”
Kiếp thứ năm, A Viên khóc rống nói:
– “Chỉ cần cách xa tiểu tử Kế Diêu kia, ta thành cái gì cũng được!”
Vì thế nàng liền đầu thai thành một con tuấn mã, thư thái ở thảo nguyên
rong ruổi, cách xa Trung Nguyên vạn dặm, nàng rốt cuộc không cần lo lắng gặp phải tiểu tử kia.
Quả nhiên thế gian mười chuyện thì tám
chuyện không như ý, không lâu sau A Viên bị lựa chọn tiến cống cho Trung Nguyên, nàng âm thầm cầu nguyện, kết quả một đường cầu nguyện đến
chuồng nhà Kế Diêu.
Thiên ý a, A Viên buồn bực không vui, dự cảm
thấy mệnh của mình còn lại không bao lâu. Quả nhiên, rất nhanh nàng khí
hậu không hợp, thượng thổ hạ tả, đi tới lão người quen trước mắt.
– “Ai nha, ngươi đến nơi này của ta rất thường xuyên, ta công vụ thực bận rộn, không thể tiếp đãi ngươi được.”
Nhìn Diêm vương lão gia bộ dáng không kiên nhẫn, A Viên thực buồn bực, nàng cũng không muốn như vậy mà.
– “Nếu không, người làm người đi?”
– “Không.”
A Viên dứt khoát từ chối đề nghị của ông ta, làm người mệt chết đi, nam
phải nuôi sống gia đình, nữ thì sinh nhi dục nữ, bất nam bất nữ nhất
định càng bị tội.
Diêm vương lão gia vỗ án tử:
– “Kia, làm muỗi, uống máu hắn trả thù!”
Mắt A Viên sáng lên:
– “Ai nha, Diêm vương lão gia ngài đúng thật là anh minh sáng suốt, túc trí đa mưu!”
Vì thế, A Viên liền thống thống khoái khoái làm một con muỗi, ý niệm trong đầu là tìm được Kế Diêu, rút sạch máu hắn.
Rốt cuộc nàng cũng có được cơ hội, một đêm hè oi bức, nàng bay theo hắn,
mắt thấy hắn tắm rửa, lại mắt thấy hắn chuẩn bị mặc xong áo quần, nàng
nhắm đến một khối thịt hung bạo nhào tới.
“Ba” một tiếng, A Viên
không biết là ai, chờ nàng lấy được tri giác, lại trông thấy khuôn mặt
sầu khổ của Diêm vương lão gia, không giận nhìn nàng, mà chỉ có thở dài.
A Viên vứt bỏ ý định trả thù, kiếp thứ bảy nàng tính làm một con sâu nằm
trong quả táo. Như vậy nàng có thể ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn. Thỉnh
không cần khinh bỉ ý tưởng của nàng, bởi vì nàng chịu đả kích nhiều lắm, đã muốn sa sút tinh thần.
A Viên biến thành một con sâu béo ung
dung tự tại. Chỉ tới một ngày, nàng cảm thấy có động tĩnh, rất xóc nảy.
Ban đầu nàng còn tưởng vì mưa to hoặc mưa đá, sau lại phát hiện không
giống. Chờ hết thảy đều yên lặng, nàng bị một tiếng răng rắc làm cho
bừng tỉnh, chỗ ở yên vui của nàng cư nhiên bị cắn đi. Nàng chỉ kịp liếc
mắt xem là ai, đã bị nuốt xuống.
Suy nghĩ cuối cùng khi làm sâu của A Viên là, nàng không chỉ thấy thân thể hắn, còn thấy được nội tạng của hắn.
Diêm vương lão gia thật sự không chịu nổi việc nàng liên tiếp đến thăm, rất kiên nhẫn khuyên nhủ:
– “Ngươi vẫn là làm người đi, như vậy rất tự do, cũng an toàn nhất, chí ít cũng không bị ăn.”
Câu nói sau cùng chạm đến chỗ đau của A Viên, lần thứ tám, A Viên bị ép buộc, không tình nguyện làm người.
Đừng trên cầu nại hà, mạnh bà bưng một chén canh đưa cho nàng, thở dài:
– “Ngươi rốt cuộc cũng phải uống.”
Mạnh bà khẩu khí giống như đối với người quen cũ, A Viên có chút kỳ quái,
nhận lấy chén canh sảng khoái uống cạn. Nàng làm người lý tưởng không
quá nhiều, chỉ cần không gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được!