Chạy Đâu Cho Thoát

Bữa cơm này khiến cho Trần Nhược Vũ choáng váng cả người. Nói trắng ra, Lương Tư Tư lành ít dữ nhiều, tiền đồ của bản thân cũng chưa có kết quả.

Nhưng Tư Tư đã hạ quyết tâm, điều này vượt qua trình độ tưởng tượng của Trần Nhược Vũ. Ăn cơm xong, Tư Tư nói sẽ hẹn một vài đồng nghiệp cùng cấp trên trong công ty ra ngoài, quan hệ khá tốt, muốn trước khi đi nói lời chào tạm biệt với mọi người.

Trần Nhược Vũ khá đau đầu, cô không còn cách nào có thể khuyên giải nữa, Lương Tư Tư cũng theo như lời cô ấy nói, muốn tiến lên phía trước chỉ còn có nước đem mọi chuyện công khai hết ra ngoài như vậy bản thân mới không có đường lui.

Kì thực, trong lòng cô ấy có lẽ đã bị kích động, đối với chuyện này cũng không thể nắm chắc được điều gì. Chỉ có điều Trần Nhược Vũ không hiểu được, nếu không thể chắc chắn tại sao còn nhất định phải làm? Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không dám.

Lương Tư Tư tiễn Trần Nhược Vũ về và đi tới chỗ hẹn thứ hai. Trong lòng Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cô thực sự rất lo lắng Lương Tư Tư lại xúc động làm những chuyện điên rồ khác. Bỗng thấy mình mất đi một người bạn tốt, tiền thuê nhà cũng không biết nên xử lí như nào, mấy chuyện này thực khiến cho người khác phiền muộn.

Vừa ngồi xe bus trở về, ở trước cổng đã gặp Chu Triết. Anh ta hơi ngạc nhiên, rồi lại có chút ngần ngại: “Sao trùng hợp đến vậy.”

“Đúng vậy. Tôi và bạn cùng phòng mới đi ăn cơm về. Anh và đồng nghiệp thế nào rồi?”

“À, tôi đã đi tìm cô ấy.” Chu Triết hơi ngại: “Cô ấy nói rằng không có việc gì cả. Thấy cô ấy không sao, tôi nói thêm vài câu rồi trở về.”

Hai người này, xảy ra chuyện như thế mà cũng nán lại tán gẫu vài câu, không thấy mệt sao. Trần Nhược Vũ nhận thấy rằng những hành vi ngốc nghếch này rất giống cô và Mạnh Cổ, nói không chừng thì đúng như Tư Tư nói rồi.

Trần Nhược Vũ hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh thích cô ấy?”

“Hả? Không phải...” Chu Triết xua tay: “Chúng tôi không phải quan hệ đấy. Cô ấy... Tôi...” Anh ta quanh co một hồi, cuối cùng nói: “Chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”

Trần Nhược Vũ nói: “Bạn cùng phòng của tôi nói, con gái sẽ chẳng bao giờ khóc trước nhà đồng nghiệp nam.”

Chu Triết kinh ngạc đến mức há miệng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh ta ngây ngốc đứng đó, xem ra đúng là chưa nghĩ tới chuyện yêu đương ấy rồi. Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cô ấy vẫn còn độc thân?”

“À, đúng.” Chu Triết vội vàng trả lời: “Nhưng không phải cô ấy không tốt, cô ấy cũng có người theo đuổi. Tôi còn thấy có người tặng cô ấy hoa nhưng cô ấy từ chối.”

“Tôi chưa nói cô ấy không tốt.”

“Uhm.” Chu Triết phản ứng theo phản xạ, vừa đau đầu vừa thấy xấu hổ.

“Chu Triết, vậy còn anh?.”

“Sao cơ?.”

“Anh ở đây, chưa từng có bạn gái sao?.”

“Tôi muốn quay về thành phố C.” Câu trả lời này khiến hai người rơi vào trạng thái trầm mặc, sau đó cùng nhau bật cười.

Đi tới dưới nhà của Trần Nhược Vũ, cô bỗng nói: “Chu Triết, bạn của tôi còn nói rằng, một người có yêu mình hay không, mình nhất định sẽ biết.”

Chu Triết ngây người, Trần Nhược Vũ nhìn anh ta cười cười, anh ta cũng nhìn cô cười, hai người vẫy tay nói lời từ biệt.

Trần Nhược Vũ cũng không biết tại sao, bỗng tâm trạng có phần không được vui. Cô vừa mới vào thang máy, tiếng chuông điện thoại reo lên, vừa lấy ra nhìn là Mạnh Cổ.

“Em đang ở đâu?.”

“Em vừa về nhà.”

“Cùng Lương Tư Tư đi ăn cơm về sao?.”

“Đúng vậy.”

“Ăn xong đi đâu?.”

“Ăn xong về nhà.”

“Uhm.” Giọng nói của Mạnh Cổ cho thấy anh không mặn mà gì cho lắm, anh nói: “Vậy anh cúp máy đây.” Nói xong, anh cúp thật.

Trần Nhược Vũ không hiểu gì cả, liệu có phải người này đang làm nũng cô không? Chẳng lẽ bây giờ anh còn muốn nói vẫn còn sớm, cô phải hẹn anh ra ngoài?

Trần Nhược Vũ bước khỏi thang máy, nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, cô cũng muốn gặp anh, đem chuyện của Tư Tư nói với anh, có lẽ anh sẽ cho lời khuyên có ích. Vì thế cô gọi lại cho anh, muốn hẹn anh ra ngoài. Kết quả, di động của Mạnh Cổ tắt máy.

Trần Nhược Vũ nhíu mày, tâm tình bỗng tệ đi hẳn. Sao những lúc như này lại tắt máy, vô cùng đáng ghét. Hẳn là điện thoại của anh là hàng nhái mới đúng. Trần Nhược Vũ ngồi ngây người trong nhà một mình, càng nghĩ càng phiền não, càng nghĩ càng lo lắng, Tư Tư... chuyện của cô ấy là thật chứ?

Vài ngày sau, tâm trạng của Trần Nhược Vũ không hề tốt chút nào.

Gần đây vì Lương Tư Tư thường biểu hiện ra những quyết định quả quyết, cô ấy nhanh chóng nộp đơn từ chức sau đó bàn giao lại công việc, sau đó tụ họp lại đám bạn tốt rồi thu dọn hành lí, sau đó làm bộ hồ sơ mới chờ công việc khác.

Trần Nhược Vũ khuyên cô ấy nhưng Tư Tư không nghe. Khi Lương Tư Tư rời đi, Trần Nhược Vũ cảm thấy bản thân cũng có lỗi nên cô không nhận tiền nhà của Lương Tư Tư. Trần Nhược Vũ vẫn có thể ở lại nhà cho đến cuối tháng 2 năm sau, khi đó cũng qua kì nghỉ Tết âm lịch, cô vẫn còn quãng thời gian dài để sắp xếp.

Mặt khác, có chuyện khiến Trần Nhược Vũ không được vui, thái độ nhiệt tình của Mạnh Cổ đối với cô chỉ sau một đêm bỗng nhiên phai nhạt đi. Cô gọi điện cho anh cũng chỉ trao đổi được vài ba câu, cô nhận thấy được anh không có sự nhiệt tình khi nói chuyện với cô, khiến cô không biết nên nói gì cả.

Trần Nhược Vũ đối với người lạnh lùng như này tuyệt không có vấn đề gì để nói, cô cúp điện thoại sau đó cũng chẳng muốn gọi lại nữa. Cô nghĩ, có lẽ vì lần đó cô dứt khoát từ chối anh và đi hẹn với Tư Tư cho nên bây giờ anh đang cố tình gây sự với cô, mà cô không biết nên dỗ dành anh như nào. Quan trọng nhất, tâm tình của cô cũng chẳng khá hơn là mấy, cho nên mấy cái chuyện dỗ dành gì đó, cô không có tâm trạng để đi dỗ anh.

Cứ như vậy, cả hai đều không chủ động hẹn gặp nhau, hai người vừa mới trở thành một đôi nhoáng cái cũng qua hai tuần, không hề gặp mặt.

Nhưng trong hai tuần này đối với Trần Nhược Vũ có rất nhiều chuyện tốt xảy ra. Đầu tiên là vị khách mua bảo hiểm của cô có chút thành ý tỏ lòng biết ơn với Trần Nhược Vũ, tặng cho cô một chiếc cờ thêu chữ*, chẳng những thế mà còn tặng cho cả công ty của cô một cái. Điều này khiến cho công ty của cô cảm thấy rất nở mày nở mặt. Sau đó, khách bảo hiểm của cô đang nằm viện còn giới thiệu khách hàng trong một công ty mua bảo hiểm của cô. Công việc của Trần Nhược Vũ đột nhiên tăng vòn vọt về số lượng tiêu thụ.

Ở mối làm ăn kia, Triệu Hạ cũng hẹn gặp Trần Nhược Vũ để bàn bạc công việc, công việc của Triệu Hạ đang có số lượng tiêu thụ khá tốt, Triệu Hạ cũng rất hài lòng về phong cách làm việc và sự cố gắng của Trần Nhược Vũ, hy vọng cô ấy có thể đến công ty đảm nhiệm chức nhân viên tiêu thụ, giao cho Trần Nhược Vũ làm tổng đại lí hẳn một cửa hàng.

Trần Nhược Vũ vừa mừng vừa lo. Chuyện tốt chuyện xấu đột nhiên đều đến tới tấp với cô, cô cảm giác bản thân không thể chống đỡ được.

Hôm nay là cuối tuần, Lương Tư Tư đang thu dọn hành lí chuẩn bị cho chuyến bay tới thành phố H vào sáng ngày mai, bắt đầu cuộc sống mạo hiểm của cô ấy. Trần Nhược Vũ bắt đầu cảm nhận được cảm giác chia ly, nghĩ đến thôi đã muốn khóc.

Lúc này, hai người đều ngồi ở trong phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sofa cỡ nhỏ nói chuyện phiếm. Trên bàn bày la liệt đồ ăn vặt và một tá bia.

“Chờ mình dàn xếp ổn thỏa sẽ gởi địa chỉ nhà cho bạn, sau đó bạn chuyển giúp mình nốt mấy đồ còn lại tới đó.”

“Được.” Trần Nhược Vũ có chút men vào người, ôm chặt cánh tay của Lương Tư Tư: “Bạn nên suy nghĩ lại đi, bây giờ vẫn còn kịp.”

“Không kịp nữa rồi, Trần Nhược Vũ.”

“Thế nhưng bạn không sợ sao?”

“Sợ chứ.” Lương Tư Tư nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận mình đang sợ: “Nhưng càng sợ mình lại càng muốn làm.”

Trần Nhược Vũ nhìn Lương Tư Tư, nước mắt không kìm lại được mà lăn dài trên má.

“Tư Tư, về sau bạn đừng có nói với mình mấy câu trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển gì cả. Mình tuy rằng là con gái nhưng chẳng nghe ra được mấy cái đạo lý gì ở trong đó hết.”

“Vậy thì bây giờ chúng ta nên nói nhiều hơn một chút.”

“Tư Tư, vì sao trước đây khi anh ấy chưa làm bạn trai của mình thì mình có cảm giác bản thân đang yêu anh ấy. Khi anh ấy làm bạn trai của mình thì mình lại thấy như đang thất tình?”

“Có lẽ khi đó bạn không có ràng buộc gì cả.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, xoay người cầm lon bia rồi tu một ngụm: “Tư Tư, bạn muốn loại tư do như này sao?”

“Đúng thế. Ngoại trừ kiểu tự do này, mình không thể có thứ gì khác.”

“Tư Tư, mình mới yêu đương được vài ngày đã thất tình. Bạn đừng đi.”

“Sao vậy, không muốn bác sĩ Mạnh nữa sao? Muốn yêu đương như mình sao?”

“Mình thấy rất tiếc.” Trần Nhược Vũ bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, rốt cuộc òa lên: “Vì sao anh ấy lại đột nhiên đối xử với mình như vậy? Có tính tình xấu tệ này, còn tự cao tự đại, tính cách kém vô cùng. Trước kia người khác ghét bỏ anh ấy chắc chắn chẳng ai nói với anh ấy nguyên nhân vì sao. Anh ấy rất đáng ghét, mình không muốn thích anh ấy nữa. Mình đau khổ như vậy, anh ấy nên dỗ dành mình vui lên mới đúng chứ? Nhưng sao anh ấy lại như vậy? Mình gọi điện cho anh ấy, anh ấy lại nói chuyện thờ ơ như thế, đúng là tên khốn.”

“Vậy bạn có mắng anh ấy hay không?.”

“Không có.” Trần Nhược Vũ tỏ ra đáng thương và ấm ức vô cùng.

“Nên mắng anh ấy chứ. Cho dù quan hệ của hai người thay đổi, tự do của bạn cũng sẽ không biến mất. Nhược Vũ, bạn muốn cười thì cứ cười, cảm thấy khó chịu thì cứ nói ra, bạn sợ cái gì chứ?”

Sợ cái gì ư? Cô sợ anh sẽ không được vui, sợ quan hệ của hai người sẽ xấu đi. Đúng vậy, cô sợ cái gì, còn có điều gì tệ hơn chuyện này chứ? Càng nghĩ càng thấy kì lạ.

Trần Nhược Vũ gióng một tiếng trống làm cho tinh thần phấn chấn hơn, sau đó cô gọi điện cho Mạnh Cổ. Chưa đợi tiếng chuông kịp vang lên, Mạnh Cổ đã nghe máy, Trần Nhược Vũ không đợi anh lên tiếng mà đã hét vào trong điện thoại: “Anh là tên khốn. Dựa vào cái gì chứ? Lúc thì đối xử với em tử tế, lúc thì cáu kỉnh với em, anh cho là anh đẹp trai thì hay ho lắm sao? Anh cho rằng mình là bác sĩ thì giỏi lắm sao? Em trọng bạn khinh sắc thì làm sao? Em đi ăn cơm với Tư Tư không đi với anh thì sao? Anh là đứa trẻ ba tuổi phải dỗ mới chịu ăn cơm chắc?

Em nói cho anh biết, em cũng chẳng kém cạnh anh là mấy đâu, khách hàng của em cũng khen em đó, mọi người đều tín nhiệm em còn giới thiệu khách mới cho em nữa. Bạn của em cũng khen em, còn bảo em làm đại lí tiêu thụ. So ra, em có gì kém anh chứ? Anh cũng có người theo đuổi ư? Tuy rằng trước đây em thích anh nhưng sau đó là anh thổ lộ trước, chúng ta không ai nợ ai. Em nói cho anh biết, em cũng có thể đá trai.”

“Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?” Mạnh Cổ gào lên trong điện thoại.

Giọng điệu này quá quen thuộc khiến cho Trần Nhược Vũ khóc lớn tiếng: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, Tư Tư cô ấy phải đi rồi. Cô ấy không cần em, anh đừng giống như cô ấy bỏ mặc em chứ?” Cô khóc rất lớn tiếng, Lương Tư Tư ở bên cạnh đá vào chân cô: “Bạn mắng bạn trai, liên quan gì đến mình?”

Trần Nhược Vũ tiếp tục gào khóc trong điện thoại: “Bác sĩ Mạnh, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em rất tức giận đó, em cũng không muốn nhớ tới anh.”

Đầu dây bên kia, giọng nói của Mạnh Cổ rít qua từng kẽ răng: “Em đừng ở đó mà nói hươu nói vượn.”

“Em không hề. Em đang rất không được vui, anh lại đối xử với em rất xấu tính. Em quen biết bạn trai còn có thể nói chuyện hơn một năm, nói với anh chỉ được có hai ngày. Đúng rồi, anh nói xem, trước đây anh và bạn gái cũ nói chuyện thì được bao nhiêu ngày? Ba tháng đúng không? Em mới có hai ngày! Vì sao em lại kém xa đến vậy chứ?”

Đầu dây bên kia Mạnh Cổ không lên tiếng. Trần Nhược Vũ cũng không nghe anh nói, cô cứ bù lu bù loa lên không dứt, còn mắng cả Lương Tư Tư chỉ biết ngồi bên cạnh mà cười haha. Trần Nhược Vũ cầm điện thoại nói được vài phút, nói hết ra những gì khó chịu đối với Mạnh Cổ, dốc hết cả sự bất mãn đối với anh ra, nói rồi lại nói, nói đến khi có người bấm chuông cửa vẫn còn nói.

Lương Tư Tư lười biếng nhấc người đứng lên, đi ra cửa nhìn qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài thấy ai đó, liền nở nụ cười, Tư Tư mở cửa ra. Mạnh Cổ đang cầm điện thoại đứng ở bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui