Chạy Hay Chết


Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An trở lại phòng học, Đồng Dập Huy vừa thấy cậu thì lập tức đứng dậy gọi: "Đàn anh!"
Tạ Trì An biến sắc: "Lương Diệc Phi đâu?"
Đồng Dập Huy đáp: "Anh Lương đi với một nữ sinh khác rồi, bảo là phải trở về lớp học lấy đồ ăn.

Em nghe anh Lương gọi chị kia là Mễ Tuyết...!Xin lỗi anh, em không ngăn anh ấy được."
"Em không cần xin lỗi, nó đã muốn tìm đường chết thì chẳng ai cản được." Tạ Trì An bóp trán, "Nó đi lâu chưa?"
"Lâu rồi ạ..."
Tạ Trì An trực tiếp xoay người chạy về phía lớp 12-1, Đồng Dập Huy vội vàng đuổi theo.

Cửa phòng học mở toang, Đồng Dập Huy chưa vào đã bị thảm trạng đập hết vào mắt, mặt cậu tái cả đi.

Nhưng lân la bên ngoài hai ngày cậu đã gặp không biết bao nhiêu thi thể, chỉ với số lẻ như này thôi thì chẳng thể khiến cậu hét toáng lên thành tiếng.

Tạ Trì An dòm hộc bàn của Lương Diệc Phi, cặp sách vốn còn ở trong đã không cánh mà bay.

Tạ Trì An lại ngó sang kiểm tra bên phần bàn của mình, ba lô vẫn còn đó.

Hẳn không phải là do bị người khác cướp mất.

Dễ dàng nhận ra Lương Diệc Phi đã trở lại phòng học này lấy đồ tiếp tế, nhưng không ở lại.

Non nửa là bị ả Mễ Tuyết kia bắt cóc rồi.

Tạ Trì An rõ như ban ngày, Lương Diệc Phi mà đứng trước mặt Mễ Tuyết thì hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự nào, trí thông minh vốn đã chẳng nhiều nhặn gì cho cam đứng trước nữ thần tự phong của đời mình thì càng âm triệt để.

Nếu chỉ có một mình Mễ Tuyết thì chưa đủ để cậu lo lắng, chỉ e Mễ Tuyết đã sớm kết bè kết phái với người khác, rồi bẫy tên gâu đần Lương Diệc Phi một vố.

Đồng Dập Huy nhìn qua chiếc ba lô đầy ự đồ ăn của đàn anh thì thảng thốt, nhưng cậu mau chóng liếc mắt quay đi chỗ khác.

Không phải đồ của mình, mình không thể chạm vào.

Trước kia cậu đã từng nhịn đói không ít, khả năng nhẫn nại của cậu cũng lớn hơn người thường, cậu chịu được.

"Anh đi tìm nó." Tạ Trì An nhìn Đồng Dập Huy, "Em muốn đi cùng anh hay ở lại chỗ này chờ?"
Cậu biết thể lực của Đồng Dập Huy đang dần kiệt quệ.

Trước khi gặp cậu, hẳn Đồng Dập đã chạy trốn cả một đêm, khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi hoàn toàn không đủ để khôi phục trở lại.

Đồng Dập Huy sững sờ: "Anh không sợ..." em cướp đồ ăn của anh rồi chạy mất sao?
Tạ Trì An nở nụ cười nhàn nhạt: "Em có đôi mắt rất đẹp."
Người có sao trời trong mắt, mãi mãi không e sợ đêm tối, dẫu bản thân chìm trong đó, cũng nhất định sẽ không thành đồng lõa với chúng.

Hai người họ, một người hỏi một đằng, một kẻ đáp một nẻo, kỳ diệu thay lại hiểu trọn vẹn ý của đối phương.

"Khóa chặt cửa." Lần này Tạ Trì An cố ý nhấn giọng, "Đừng để bất kỳ ai tiến vào."
Đồng Dập Huy gật đầu lia lịa: "Em hiểu rồi ạ."
Tạ Trì An nghĩ xem nếu mình là Lương Diệc Phi thì mình sẽ đi đâu.

Cả trường học rộng như vậy, muốn tìm được một người khó như mò kim đáy biển.

Trên hành trình tìm kiếm của mình, cậu tình cờ chạm trán một nữ sinh tóc dài.

Hai người bình tĩnh lướt qua nhau, không chớp mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Cho đến khi cả hai đã cách nhau một khoảng dài, Tư Đồ Nguyệt mới ngoái nhìn bóng lưng cao gầy của thiếu niên, cười sâu xa.

Hai tay Tạ Trì An đút túi quần, dáng đi tưởng chừng như rất nhàn nhã, kì thực cậu đang siết lấy cán dao gọt hoa quả trong túi, lưỡi dao đã nhích lên một đoạn.

Cậu nhớ rõ sườn mặt của nữ sinh kia.

Chính là kẻ đứng lấp ló đằng sau thân cây gần siêu thị nhỏ hôm qua.

Cảm giác của cậu với những sinh vật nguy hiểm từ trước tới giờ nhạy vô cùng, dẫu bọn chúng có khoác lên lớp da vô hại đến mức nào, chỉ một ánh nhìn cậu vẫn nhận ra dễ dàng.

Tạ Trì An thôi không nghĩ đến nữ sinh nọ nữa, bởi vì cậu vừa bắt gặp Lâm Siêu Văn.

Một Lâm Siêu Văn với đôi mắt hốt hoảng đầy kinh sợ.

Sau khi gã và Mễ Tuyết giết chết Lương Diệc Phi, hai người nhanh nhảu thó luôn balô của Lương Diệp Phi trốn đi, chỉ mong tìm được chỗ nào không có cả người lẫn xác người, sống qua bốn ngày còn lại.

Cứ để lũ bên ngoài chém giết lẫn nhau đi! Bọn họ trốn ở đây là tốt rồi.

Cùng lắm thì chờ đến ngày cuối cùng, gã sẽ chạy ra ngoài giết hết những kẻ sống sót đương sức cùng lực kiệt còn lại, thậm chí...!giết luôn cả Mễ Tuyết.

Như vậy gã sẽ là người sống sót duy nhất rồi!!
Vui quá hóa buồn, ý định "ngư ông đắc lợi" này chỉ mới vừa tràn vào đầu gã, bọn họ đã gặp phải một con nữ quỷ hình người.

Ả so với Mễ Tuyết còn xinh đẹp hơn, yếu đuối hơn, vậy mà chỉ cần giơ tay bổ xuống là gặt được một cái đầu người.

Bọn họ trơ mắt nhìn con ả đáng sợ kia đâm lưỡi kéo rạch toác cổ một nam sinh rồi phủi tay đẩy nạn nhân xấu số nọ ngã vật xuống đất máu bắn toe toét, sau đó đưa mắt lừ lừ nhìn bọn họ...!
Vì mạng sống, Lâm Siêu Văn chẳng chút do dự đẩy Mễ Tuyết về phía ả, còn mình thì ôm balô chạy thục mạng.

Gã cho là con quỷ kia sẽ đuổi theo không dứt, ai ngờ ả chỉ xử rơi đầu Mễ Tuyết sau đó liền cười khẩy nhìn gã, nhìn một hồi chán chê rồi thì quay gót rời đi.

"Muốn giết mày cũng chẳng phải tao đâu." Thiếu nữ đong đưa mái tóc dài ngang eo, vui sướng vứt lại một câu không đầu không đuôi như vậy.

Lâm Siêu Văn không dám suy nghĩ sâu hơn, chỉ biết bản thân vừa vượt qua một kiếp nạn.

...!Cho đến khi gã chạm mặt Tạ Trì An.

Lúc Tạ Trì An bước vào tầm nhìn của gã, niềm vui thoát chết trong gang tấc đã chẳng còn tăm hơi, thay vào đó toàn là kinh hãi.

Có lẽ ở chung với thằng ngu Lương Diệc Phi kia ba năm gã cũng lú theo luôn, còn tưởng Tạ Trì An là một con gà nhà cần người bảo vệ, cũng bởi Tạ Trì An vừa trắng vừa gầy quá mà, khiến gã chẳng còn nhớ đến những lần Tạ Trì An giành quán quân hội thao hay vô địch vật tay toàn khối nữa.

Tạ Trì An liếc gã, rồi bước từng bước dài đến trước mặt gã, mở miệng hỏi câu đầu tiên là: "Sao cặp của Lương Diệc Phi lại ở trên tay mày?"
Lâm Siêu Văn cắn răng, không muốn trả lời.

...!
Năm phút sau, tên Lâm Siêu Văn bị trói thành cái bánh chưng, ngã va vào cửa phòng chứa dụng cụ thể dục.

Cả căn phòng phủ đầy bụi, cảm giác như hô hấp cũng bị bóp nghẹt theo.

Tạ Trì An nhìn cây gậy bóng chày dính máu và người bạn Lương Diệc Phi nằm sõng soài trên nền đất, mặt không cảm xúc.

"Mày thật là...!tự ngu chết chính mình."
Giọng thiếu niên trầm khàn quẩn quanh trong phòng dụng cụ, không người đáp lại.

Tạ Trì An xách Lâm Siêu Văn quăng vào phòng, cậu vuốt ve gậy bóng chày, ngồi xổm trước mặt Lâm Siêu Văn, hỏi gã bằng chất giọng lạnh tanh: "Mày dùng cái này đập chết cậu ấy?"
Mí mắt Lâm Siêu Văn sắp rách ra: "Không phải tao, không phải tao giết! Là Mễ Tuyết, là nó mà!"
"Thế à." Tạ Trì An đáp, cậu thảy gậy bóng chày đi.

Trong mắt Lâm Siêu Văn hiện lên hi vọng: "Trì An, thả tao ra có được không.

Chúng ta là bạn cùng phòng mà, là bạn học ba năm đấy, chúng ta là anh em mà!" Gã đột nhiên trở nên sợ hãi, "Anh Tạ, anh Tạ tao sai rồi anh Tạ, mày đừng -- "
Bởi Tạ Trì An buông cây gậy bóng chày kia xuống, nhưng lại tiện tay nhặt lên một quả tạ.

"Nghe nói cái này đánh đau hơn.

Mày có muốn chứng thực điều đó không?" Tạ Trì An dịu dàng hỏi ý kiến gã.

"Tạ Trì An, không muốn, chúng ta quen nhau ba năm mà!!!" Lâm Siêu Văn gần như gào thét khàn cả giọng.

"Lương Diệc Phi cũng quen mày ba năm, mày tha cho nó sao?"
Tạ Trì An nâng tạ lên, đứng đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Siêu Văn, cậu thả tay ra.

Cả căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tạ Trì An ngồi xổm thật lâu.

So với lúc Chu Nhất Ngạn mất, cậu còn ngồi lâu hơn.

Trong phòng dụng cụ thể dục này đã có hai người chết đi, đều là bạn học, là bạn cùng phòng với cậu ba năm.

Họ đã từng kề vai sát cánh, trò chuyện nô đùa, tổ đội chơi GAME, thức đêm học bài.

Đã từng không hề có hiềm khích.

Là người còn sống sau cùng, cậu hờ hững nhìn toàn cảnh phòng dụng cụ thể dục - nấm mồ chôn thây hai người bạn học lần cuối, cầm lấy cây lao gần đó.

Một đầu cây lao đã được vót nhọn, có thể làm thành vũ khí, nhưng nhược điểm là nó quá dài, không tiện mang theo.

Tạ Trì An đặt cây lao vào mép bàn, một nửa trên bàn, một nửa ở ngoài, một tay ghì xuống làm điểm tựa, tay còn lại dùng sức bẻ.

Cây lao tưởng chừng kiên cố nay lại gãy ra làm đôi.

Dùng phương pháp tương tự, cậu lại bẻ thêm một cây nữa dự phòng.

Cậu cầm nửa có đầu nhọn trong tay, xách balô của Lương Diệc Phi, rời khỏi nơi này.

_
Tạ Trì An đeo một cái túi lớn, quả thực chẳng khác nào mục tiêu di động.

Dọc đường không thiếu kẻ tới gây sự, tất cả đều chung một kết cục bị hạ đo ván dưới tay Tạ Trì An.

"Tâm trạng hôm nay không tốt, đừng ép tao giết người." Khúc lao bén nhọn nằm giữa những ngón tay thon dài chỉ chực chờ tấn công, thiếu niên lạnh nhạt mở lời.

Đám người đang quan sát phía xa có hơi chần chờ.

Đụng phải nhân vật nguy hiểm rồi!!
Sau khi diện kiến sức chiến đấu của Tạ Trì An, cả đoạn đường tiếp theo quả nhiên gió yên biển lặng.

Chỉ có kẻ mạnh mới không bị ai bắt nạt.

Đạo lý này chưa bao giờ sai.

_
Ở lớp 12-1.

Đồng Dập Huy núp trong bờ tường, quá đỗi sợ hãi mà nhìn chằm chằm phía cửa sổ.

Có kẻ ở ngoài đang cầm búa phá kính, từng nhát, từng nhát, nện thẳng vào lòng Đồng Dập Huy.

Cậu nghe lời Tạ Trì An không đi đâu, nhưng lũ bên ngoài lại muốn tiến vào đó!
Kẻ kia sắp phá được cửa rồi.

Đồng Dập Huy quyết định mau lẹ, nằm rạp xuống đất giả chết.

Trong tay kẻ kia có vũ khí, cậu chắc chắc không đánh lại, mà có đánh cũng không thể đánh trực diện được.

Phòng học có rất nhiều xác người, vị trí của cậu còn ở tận trong cùng, chỉ cần giả chết thành công là có thể qua được một kiếp nạn.

Đồng Dập Huy nằm úp mặt xuống đất, nhắm nghiền mắt không dám ho he chút nào.

Kẻ đó vào được rồi.

Tiếng thủy tinh vỡ văng đi lạo xạo, gã nện thêm phát nữa đập tung chốt cửa, hai cánh mở toang ra.

Gã trèo qua bệ cửa sổ, thấy thi thể ngổn ngang khắp nơi cũng chẳng có biểu cảm gì.

Nếu mày đã nhìn thấy cảnh này liên tục vài chục lần, quá sợ hãi rồi cũng thành chết lặng.

Bụng gã đã rỗng được hai ngày, dạ dày sôi òng ọc khó chịu, thế là đành đi sục sạo từng gian một, hi vọng tìm ra cái ăn.

Đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì.

Sau khi kẻ đó lật đật tìm quanh phòng thì đi kiểm tra khóa cửa, mặt gã lập tức đổi sắc.

"Khóa trái từ bên trong à, nên trong phòng vẫn có người sống?" Mắt gã tối sầm, đảo qua đảo lại như rang lạc.

Đến đây, trái tim của Đồng Dập Huy vọt lên tới tận vòm họng.

Tình trạng xác chết cực kỳ thảm thiết, tên học sinh kia không có gan kiểm tra từng người, chỉ âm thầm nâng cao cảnh giác, bắt đầu mở ngăn kéo.

Gã không tìm từ phía gần cửa ra vào trước, mà trực tiếp bước qua các thi thể, bắt đầu lục lọi từ vị trí cuối lớp của Lương Diệc Phi trước.

Căn cứ kinh nghiệm của gã, phía ngoài đó chắc chắn đã có người đến kiểm tra.

Nhưng ở những dãy bàn trong cùng này phần lớn bị xác chết chồng lên nên không ai dám đến gần.

Đây chắc chắn là nơi có thể nhặt nhạnh được đồ tốt.

Chỗ của Lương Diệc Phi đương nhiên không có gì.

Tên nam sinh chẳng hề nhụt chí, vòng qua chỗ của Tạ Trì An, mở ngăn kéo.

"Ôi --" Nam sinh thốt lên kinh hãi, rồi gã mừng rỡ như điên, "Ha ha ha ha! Thu hoạch lớn rồi! Thu hoạch lớn rồi! Lần này quả nhiên không lầm mà."
Đồng Dập Huy hé một mắt nhìn, phát hiện kẻ đó đang định ôm balô của đàn anh rời đi.

Không, không được, cậu không thể để người khác lấy đi đồ ăn của anh Tạ được.

Đồng Dập Huy lập tức loạng choạng bò dậy, thừa dịp bất ngờ, cậu quơ lấy một quyển sách thật dày trên bàn học kế bên mà chĩa vào gáy tên ăn cướp kia toan đập thật mạnh.

Chẳng chờ cậu đến gần, kẻ kia đã quay đầu chửi: "Thì ra là thằng chó mày giả chết!"
Gã đã sớm có đề phòng, chỉ chờ thằng giả chết mắc câu mà thôi, gã nhanh chóng lẳng búa đập xuống một phát.

Đồng Dập Huy nghiêng người tránh đi, nhát búa kia nện vào không khí, Đồng Dập Huy trở tay túm lấy balô gã đang ôm khư khư trong ngực: "Đây không phải đồ của anh! Anh không thể lấy nó!"
"Cút đi!" Gã vung búa lung tung, rồi cũng trúng vào bả vai Đồng Dập Huy.

Đồng Dập Huy ăn đau, cậu ôm vai ngồi thụp xuống đất.

Tên học sinh siết lấy cán búa, gã toan nghĩ: hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà gã vẫn chưa từng ra tay giết người.

Cứ như vậy, gã hung ác vung búa về phía thái dương của Đồng Dập Huy.

Đau đớn nơi bả vai khiến Đồng Dập Huy mệt bở hơi tai, cậu ngẩng đầu hít thở, trong đôi mắt trong suốt ấy vẫn có sao trời lấp lánh, còn có cả hình ảnh phản chiếu chiếc búa sắt đổ ập xuống rất nhanh...!
- ----
Đông Vân Triều: Thưa quan viên hai họ, tôi sắp đi quân sự:(((.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui