Chạy Hay Chết


Editor: Đông Vân Triều
"Từ ngày thứ tư trở đi, Sáu giờ sáng mỗi ngày sẽ đổi mới khu vực an toàn, trong vòng một giờ đầu tiên chưa tới khu vực đó sẽ bị hành quyết."
"Khu vực an toàn hôm nay, Lầu dạy học phía Bắc."
Tạ Trì An lập tức mở mắt.

Phong Minh xoa xoa khoé mắt nhập nhèm ngái ngủ: "Đài phát thanh nói cái gì đó...!Hả, sao? Sao 'nó' lại vang lên vào buổi sáng!" Phong Minh lập tức ngồi thẳng dậy, lên dây cót tinh thần.

Ngoại trừ ngày đầu tiên, 'nó' chỉ mở đài vào Chín giờ mỗi tối, bây giờ lại là Sáu giờ sáng.

Hai lần thông báo đều tương ứng với thời gian mở mắt và tắt đèn của học sinh trong trường.

Tạ Trì An đứng dậy, quơ đại lấy balô: "Mau chóng rời khỏi nơi này."
Sau ba ngày đầu tiên, nhân số giảm mạnh, sân trường trống trải hẳn ra.

Mọi người không còn dễ dàng bắt gặp nhau nữa, hoàn toàn có thể tìm được một chỗ ẩn nấp hoàn hảo đến ngày cuối cùng, ngồi làm 'ngư ông đắc lợi'.

Hiện tại 'nó' thiết lập khu vực an toàn chính là để ngăn chặn cách chơi 'tiêu cực' này xảy ra.

Lùa hết dê vào một bãi đất trống, sau đó...!để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau.

Khu dạy học phía Bắc là sân nhà của lớp Mười, lớp Mười Một.

Ba ngày trước, Tạ Trì An hầu như chỉ hoạt động tại Khu dạy học của lớp Mười Hai nằm ở phía Nam, lúc này không thể không chuyển ổ.

Phong Minh biết tình hình không ổn, lập tức khoác túi đeo lên lưng rồi đuổi theo.

Từ khu phía Nam đến khu phía Bắc chỉ có vỏn vẹn vài trăm mét, mất trên dưới năm phút đi đường là cùng.

Vốn là một cung đường rất ngắn, vậy mà giờ đây lại khác biệt.

Khoảng cách giữa sống và chết - cũng chỉ nằm ở vỏn vẹn vài trăm mét này mà thôi.

Tạ Trì An, Phong Minh mới đi được một đoạn đã gặp thêm một nam một nữ khác, nam sinh nắm tay nữ sinh, không biết là kết bè cầu sinh hay là người yêu.

Nam sinh cảnh giác nhìn Tạ Trì An và Phong Minh, dắt tay nữ sinh chạy như bay.

Hiện tại họ không có thời gian để lãng phí trên đường nữa, việc cấp bách là phải mau chóng chạy tới dãy phòng học phía Bắc rồi trốn đi.

Nếu đến muộn, ai biết có bị kẻ khác để mắt tới hay không.

Tạ Trì An chọn lấy một lối đi khác họ.

Cậu luôn cố chọn những nơi vắng vẻ mà bước, không gặp thêm bất kì ai nữa, đến đích an toàn.

Phần chính của Khu dạy học phía Bắc là một tòa nhà sáu tầng dùng để giảng dạy, bên cạnh có phòng đào tạo và một sân tập nhỏ.

Sau khi vào tòa nhà chính, Tạ Trì An định đi tìm phòng để ẩn nấp, nhưng đại đa số các phòng học và văn phòng đều bị khóa trái.

Hai người lắc lư trên hành lang quá gây chú ý, nhưng nếu dừng lại thì còn nguy hiểm hơn.

Đương lúc Tạ Trì An tính bỏ qua tầng này, cửa lớp 10-4 đột nhiên mở hé, có một nữ sinh ngó ra, vội vã kéo Tạ Trì An và Phong Minh vào.

Cả phòng chỉ có mình nữ sinh này...!nếu những thi thể ngổn ngang kia không được tính là người.

Mà bây giờ phòng học nào chẳng có xác người? Không đáng ngạc nhiên lắm.

Tạ Trì An lễ độ nói "Cảm ơn" với cô, đồng thời nhanh chóng quét mắt quanh phòng.

Thi thể học sinh xếp lộn xộn khắp sàn, còn có xác giáo viên nằm úp sấp trên bục giảng.

Nhìn qua đã thấy họ trải qua một trận đấu vô cùng khốc liệt trước khi chết, trên người có đủ loại vết thương lớn nhỏ.

Nhưng cũng có mấy thi thể không hề có ngoại thương, không rõ nguyên nhân cái chết.

Tạ Trì An nhìn thẳng vào nữ sinh duy nhất trong phòng.

Tóc ngắn, mặt vuông, không được xinh xắn, còn có vẻ nhát gan.

Không biết đã một mình đợi trong gian phòng ngập xác người này bao lâu rồi.

Nhưng ngoài kia cũng chẳng khác biệt, thi thể rải rác khắp nơi.

Bãi máu của những học sinh tối hôm qua bị xử quyết tàn nhẫn vẫn phô bày giữa thanh thiên bạch nhật, dọc đường tới đây Tạ Trì An đã thấy qua không ít, mặt Phong Minh cũng tái đi nhiều.

A Tỳ Địa Ngục chưa chắc đã có cảnh tượng đáng sợ đến vậy.

Chí ít mấy thi thể trong phòng này vẫn còn toàn thây, lực xung kích đối với tâm lý không lớn bằng.

"Không cần đâu...!Ừm, tôi tên là Phương Tư Kỳ." Nữ sinh lúng túng mở miệng.

Tạ Trì An gật đầu, không định nói tên mình.

Ngày thứ tư rồi, không cần thiết nữa.

Trao đổi họ tên là một loại ràng buộc mơ hồ, chờ tới lúc đối phương xảy ra chuyện, con người sẽ vì thế mà có một chút thương tâm.

Thà rằng cứ như vậy, như chưa hề quen biết.

Không phải Tạ Trì An cố ý nguyền rủa cô, cậu thực tình cảm thấy đến ngày thứ tư rồi còn có kẻ không có tí ti cảnh giác mà kéo người xa lạ vào phòng mình, kẻ đó thường sống không lâu.

Đương nhiên có thể nói rằng cô rất tốt bụng, nhưng Trò chơi này chưa bao giờ dành cho những người 'tốt bụng' cả.

Huống hồ Tạ Trì An chưa từng buông lơi cảnh giác đối với Phương Tư Kỳ.

Bất kể cô gái này trông nhút nhát, lương thiện tới mức nào, cô đã sống đến ngày thứ tư.

Cô ta đã giết người.

Ngược lại, Phong Minh thì dịu dàng cười với Phương Tư Kỳ, nói: "Chào cậu, tớ là Phong Minh.

Thật sự là rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."
Phương Tư Kỳ gượng cười, xem như là đáp lại.

Không ngừng có người chạy tới từ bên ngoài, từ lớp học tầng Một có thể nghe thấy rõ ràng.

Tạ Trì An mấy lần thấy tiếng người vặn chốt cửa, sau đó vội vã chạy đi.

Phương Tư Kỳ không để thêm ai vào nữa.

Không biết có phải cô phá lệ kéo Tạ Trì An và Phong Minh vào bởi vì giá trị nhan sắc của hai người cao hay không...!
Tạ Trì An chậm rãi đi giữa hai dãy bàn ghế xộc xệch, mặt bàn trải đầy sách giáo khoa lớp Mười, nội dung vừa lạ vừa quen.

Cậu dừng lại đột ngột, nhìn đăm đăm vào một chỗ nào đó.

Nơi bàn học có chồng sách chỉnh tề, trang bìa quyển trên cùng chỉ ghi độc nhất ba chữ - Đồng Dập Huy.

Tạ Trì An rút tập bài thi kẹp giữa chồng sách, tiện tay mở ra.

Đồng Dập Huy học hành rất chăm chỉ, bài thi các môn được phân loại rõ ràng.

Tạ Trì An lật xem từng tờ, điểm số nào cũng rất ưu tú, cậu bé ấy tuyệt đối là học sinh xuất sắc nhất lớp.

Cậu đảo qua sơ lược những bài kiểm tra Toán của Đồng Dập Huy, lối tư duy quy củ, trình bày phức tạp nhưng không thiếu bước nào.

Tạ Trì An đọc đề bài là có thể lập tức nghĩ ngay ra ba cách giải, mà Đồng Dập Huy lại chọn cách phiền toái nhất.

Đồng Dập Huy có lẽ không phải một đứa thông minh, nhưng cậu tuyệt đối là học sinh cần mẫn, chịu khó nhất.

Cậu không thể sánh cùng nhật nguyệt, nhưng sẽ cố hết sức để tỏa sáng thành vì sao xinh đẹp, mỹ lệ.

Vậy mà một vì sao như thế...!vẫn rơi xuống.

Tạ Trì An trả tập bài kiểm tra về chỗ cũ, lại phát hiện phía cuối chồng sách đè một quyển nhật ký - thật khó mà không thấy cho được, cậu bé kia viết hai chữ đó to thế kia mà.

Nhật ký.

Tạ Trì An nghĩ thế nào lại khéo rút quyển đó ra.

Cậu thiếu niên chứa cả bầu trời sao trong đáy mắt, Tạ Trì An muốn tìm hiểu thêm về cậu.

Sau cái chết thương tâm của Đồng Dập Huy, ngoại trừ Mẹ viện trưởng ở thế giới ngoài kia, có lẽ chỉ còn mình Tạ Trì An còn nhớ đến cậu.

Nhớ kỹ đã từng có một vì sao như vậy giáng xuống nhân gian.

Nhật ký của Đồng Dập Huy có viết:
Ngày 21 tháng 6
Tôi đỗ cấp ba rồi.

Đỗ một trường cấp ba tốt là đã bước một chân vào cánh cổng một trường đại học tốt, tôi lại tiến gần thêm một bước tới ước mơ của mình, vui quá đi mất.

Chỉ là học phí có hơi cao quá, xem ra ngày mai phải tìm thêm một công việc bán thời gian nữa rồi.

Ngày 22 tháng 6
Hôm nay, lúc làm ở quán cà phê, có chị khách bảo rằng phòng vẽ tranh của bạn chị ấy thiếu một nhân viên lao công, hỏi tôi có muốn đến làm hay không.

Tôi lại đang cần việc, đúng là nắng hạn gặp mưa rào, thế giới này đối xử với tôi thật tốt.

Ngày 24 tháng 6
Nhận được việc rồi.

Họ vẽ đẹp quá, khi còn bé tôi cũng hay mơ mình sẽ làm họa sĩ, vẽ ra cả bầu trời sao trong lòng mình, đáng tiếc không có tiền đi học.

Hay là tôi vừa quét dọn vừa học trộm nhỉ...!
Ngày 28 tháng 6
Hôm nay tôi nhìn thấy một anh trai rất đẹp trong phòng vẽ tranh, anh ấy vẽ cũng siêu nữa.

Tôi hâm mộ vô cùng.

Ngày mùng 1 tháng 7
Tôi nghe nói anh ấy cũng đang học cấp ba.

Không biết khai giảng có thấy anh ấy không.

Chắc là không...!Sau khai giảng anh ấy là học sinh lớp Mười Hai rồi, thấy bảo lớp Mười và lớp Mười Hai không học cùng một khu, thời gian biểu cũng khác nhau nữa.

Ngày 12 tháng 7
Hôm nay lấy hết can đảm đến hỏi anh ấy mấy kỹ thuật vẽ tranh, anh ấy rất hào phóng chia sẻ kinh nghiệm với tôi luôn.

Sao có thể có người vừa dịu dàng lại ưu tú đến thế cơ chứ, như Mặt Trời trong biển người vậy.

Tôi cũng muốn trở nên ưu tú như vậy.

Ngày 15 tháng 7
Hôm nay lúc phục vụ tại nhà hàng bị một vị khách đẩy ngã, đổ bát đổ đĩa, ăn mắng còn phải bồi thường tiền, nhưng rõ ràng không phải lỗi của tôi mà...!Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Tiểu Tinh Tinh cậu tỉnh đi, hãy nhớ tới đàn anh, kiên trì là thắng lợi!
Ngày 16 tháng 7
Anh là Mặt Trời, chúng sinh vái lạy, anh là Mặt Trăng, chúng tinh phủng nguyệt.

Anh chính là lí do khiến người theo đuổi ánh sáng.

Ngày 29 tháng 7
Anh ấy tặng tôi một bức tranh, tranh vẽ một bầu trời đầy sao, còn có mưa sao băng.

Anh nói sao băng có thể biến điều ước thành sự thật.

Ngày 10 tháng 8
Phải kết thúc công việc ở phòng vẽ rồi, có chút không nỡ, nhớ mọi người, nhớ cả đàn anh nữa.

Không biết có thể gặp lại anh ấy trên trường không.

Tiểu Tinh Tinh, cậu phải gắng lên nha!
Đồng Dập Huy viết nhật ký rất vụn vặt, nhưng vị "đàn anh ở phòng vẽ" không thể nghi ngờ là chiếm phần lớn dung lượng.

Người đó như thể đã trở thành vì sao Bắc Đẩu dẫn đường trong nội tâm Đồng Dập Huy, cũng là tấm gương trong học tập của cậu bé.

Kẻ quanh năm sống ở nơi hắc ám mịt mù, hoặc là chăm chú bấu víu lấy tia sáng ấy như ngọn đèn chỉ dẫn, hoặc muốn vùi dập nó, kéo nó xuống trầm luân giữa bóng đêm cùng bản thân mình.

Tạ Trì An đột nhiên nhớ đến bức tranh hoa hướng dương sau biến thành bỉ ngạn trong phòng mỹ thuật.

Có phải là cùng một người?
Đàn anh lớp Mười Hai, am hiểu mỹ thuật, tỏa nắng ấm áp, hoàn mỹ không tì vết...!
Ngay khi ánh mắt Tạ Trì An lần đầu tiên chạm vào bức tranh kia, hình ảnh người vẽ hiện lên trong đầu cậu cũng giống hệt vậy.

Mặc kệ nội tâm người nọ ra sao, nhất định sẽ có vẻ bề ngoài hoàn mỹ vô khuyết.

Mà cho đến bây giờ, người duy nhất trong trường cậu từng gặp qua mà phù hợp với toàn bộ các đặc điểm trên...!
Là Phong Minh.

Phòng học tĩnh lặng, chỉ có tiếng Tạ Trì An lật sách sột soạt.

Cậu dần dà đọc xong quyển nhật ký, hình tượng cậu thiếu niên Đồng Dập Huy chỉ gặp qua mấy lần càng trở nên rõ nét, tươi sáng trong ý nghĩ.

Rốt cục cậu cũng đọc xong, đặt lại về chỗ cũ như tập bài thi trước đó, lại cầm thêm một quyển vở học thêm nữa để xem.

"Phong Minh." Tạ Trì An làm bộ vô ý trò chuyện, "Lần đầu gặp nhau tôi thấy cậu đang đánh đàn, cậu còn biết chơi gì nữa không? Nghe nói cậu rất đa tài đa nghệ nhỉ."
Phong Minh khiêm tốn: "Để cậu chê cười rồi, dương cầm, ghita, vẽ tranh, ca hát, khiêu vũ, mỗi thứ tớ biết một ít."
Tạ Trì An ngước mắt: "So với cậu, tôi đúng là không biết gì cả."
Phong Minh cười nói: "Sao có thể chứ? Là người, ai cũng có sở trường riêng mà, Trì An học rất giỏi nha.

Tớ chưa từng đạt TOP 1 đâu đó."
Tạ Trì An trả lời: "Chỉ là Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa mỗi thứ biết một ít mà thôi."
Phương Tư Kỳ: "..." Cứ như đang xem thần tiên đấu nhau vậy.

Trâu bò đánh nhau, Phương Tư Kỳ khổ.

- ----
Đông Vân Triều: Những bạn vừa đọc vừa vote vừa comment xứng đáng nhận được 100 phiếu bé ngoan từ editor.:"33.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui