Bà Trương chạy té khói.
Khương Mạc cực kỳ mờ mịt, nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại lời nàng vừa nói mấy lần, không cảm thấy nó có vấn đề gì mà? Chỉ là lời khách sáo bình thường mà thôi, sao lại dọa bà Trương chạy mất rồi?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi sờ sờ mặt mình, làn da có chút thô ráp, còn có mấy miếng sẹo đang kết vảy.
Chẳng lẽ do bây giờ nàng đã xấu đến mức người khác không thể cùng ngồi ăn cơm trên bàn với nàng sao?
“Ăn cơm đi!”
Nàng đang miên man suy nghĩ, Hi Phù Ẩn đột nhiên mở miệng.
Khương Mạc suy nghĩ một lúc, ngay sau đó lại thoải mái, xấu thì cứ xấu chút đi, có thể sống sót để ăn một bữa cơm no đã là không tệ rồi.
Như là hưởng ứng suy nghĩ của nàng, nàng cũng đã đói tới mức bụng kêu vang mãi.
Lúc này, nàng cũng không thèm suy nghĩ thêm nhiều nữa, để Hi Phù Ẩn đút nàng ăn cơm.
Tay nghề của bà Trương không tệ, không biết tốt hơn Khương Mạc bao nhiêu.
Hơn nữa đồ ăn phong phú, Khương Mạc ăn tận hai chén cơm, húp một chén canh mới dừng lại.
Bụng nàng căng đến tròn xoe nhưng cả người đều thoải mái.
Nàng đã rất lâu chưa từng có cảm giác ăn cơm đến căng bụng.
Thừa dịp Khương Mạc ngồi trên ghế chậm rãi tiêu thực, Hi Phù Ẩn bưng chén lên, bắt đầu nhai kĩ nuốt chậm.
Tư thế ăn của hắn tao nhã, vẫn là bộ dạng đẹp mắt như cũ kia, nhưng tốc độ ăn cơm lại không chậm, vài ba miếng đã ăn sạch đồ ăn và cơm.
Bữa cơm này ăn vào đúng là rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, sau khi rửa mặt đơn giản thì phải về phòng nghỉ ngơi.
Chân Hi Phù Ẩn không tiện, đôi mắt Khương Mạc cũng không tiện, lúc này thì cần có bà Trương và Thuận Tử cùng nhau hầu hạ đưa người vào trong phòng.
Bọn họ ở chính phòng, tọa Bắc hướng Nam, nghe nói căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt.
Khương Mạc an tọa trên giường, Hi Phù Ẩn ở ngay bên cạnh nàng.
Bà Trương và Thuận Tử cáo lui, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cơ thể Khương Mạc hơi cứng đờ, có chút xoắn xuýt, tuy rằng lúc trước nàng cũng không phải chưa từng ngủ chung với Hi Phù Ẩn, nhưng dù sao đó cũng là ở bên ngoài, trời làm màn, đất làm giường, kiếm một chỗ nào tùy ý là có thể ngủ.
Nhưng bây giờ trong căn phòng kín thế này, còn là ngủ chung trên một chiếc giường.
Khương Mạc tức khắc không quen.
Dù sao thì nàng không bình tĩnh như Hi Phù Ẩn được.
Bên này, nàng còn đang rối rắm thì chỉ nghe thấy người bên cạnh nói tiếng ngủ đi, sau đó nằm xuống ngủ trước.
“Bây giờ, trên danh nghĩa chúng ta là vợ chồng, theo lí nên ngủ chung trong một căn phòng.” Hi Phù Ẩn lại mở miệng nói.
“Ta, ta biết.”
Khương Mạc lắp bắp một chút, su đó cũng mò mẫm nằm xuống, cơ thể lại căng chặt không thể thả lỏng.
Trong bóng đêm, Hi Phù Ẩn mở mắt ra nghiêng đầu nhìn Khương Mạc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nghiêm túc hỏi: “Khương cô nương đã đính hôn chưa?”
“Cái gì?”
Hi Phù Ẩn lúc này lại hỏi: “Khương cô nương có người ái mộ hay không?”
Khương Mạc nghe vậy, hơi chần chờ nói: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Hi Phù Ẩn hơi cong khóe môi, đôi mắt lóe ánh sáng nhạt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khương Mạc, nhẹ giọng nói: “Nếu như Khương cô nương chưa đính hôn, cũng không có người ái mộ.”
Dứt lời, hắn tạm dừng một chút, nói tiếp: “Nếu cô cũng không chê tại hạ thì gả cho tại hạ đi.”
“Cái, cái gì?”
Khương Mạc bỗng chốc ngồi dậy, trong lúc nhất thời, nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm.
“Nếu như Khương cô nương không chê tại hạ thì gả cho tại hạ đi.”
Hi Phù Ẩn lại lặp lại một lần bằng giọng điệu bình tĩnh, hiển nhiên lời này cũng không phải là lời nói xúc động, nó được hắn suy nghĩ cặn kẽ rồi mới nói ra khỏi miệng.
Khương Mạc hoàn toàn choáng váng, đây là Hi Phù Ẩn cầu hôn nàng?
“Hai chân tại hạ đã phế, nếu Khương cô nương không muốn, tại hạ cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Im lặng trong chốc lát, Hi Phù Ẩn hơi có vẻ chán nản nói.
“Không phải.” Khương Mạc không thể nghe được hắn nói như vậy, lập tức phản bác ngay.
Sau đó, nàng phát hiện lời của mình có nghĩa khác, bèn lại mở miệng giải thích: “Ta không ghét bỏ ngươi, chỉ là lời ngươi nói quá đột nhiên, ta không phản ứng kịp.”
“Vậy ý của cô nương ra sao?”
Khương Mạc im lặng không nói gì.
Nàng có thể có ý gì? Bây giờ trong đầu nàng lộn xộn, vốn không thể nghĩ được điều gì.
Dù là ai khi đột nhiên được cầu hôn cũng sẽ phản ứng như vậy nhỉ?
“Khương cô nương không cần phải trả lời tại hạ ngay, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, nàng đã cảm giác thấy người bên cạnh kéo chăn, sau đó không còn nói chuyện nữa, giống như đã thiếp đi thật.
Khương Mạc đáng thương, bị ném một quả bom nặng như vậy, hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại.
Nàng nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại, lăn lộn trái phải vẫn không ngủ được.
Một hồi lâu sau thì lại mở đôi mắt vô thần kia ra nhìn lên trên đỉnh đầu, một lúc lâu sau lại thở một hơi dài.
Đến tột cùng thì Hi Phù Ẩn này đang nghĩ gì? Chẳng lẽ vì hắn cảm thấy mình đã hủy hoại sự trong sạch của nàng nên mới đưa ra lời cưới nàng sao? Cái này đúng là không cần thiết, tuy rằng dung mạo Hi Phù Ẩn không tệ, tài sản cũng cực kỳ giàu có.
Nhưng vị hôn phu mà Khương Mạc muốn tìm là phải yêu thích lẫn nhau, đối xử tốt với nàng nữa.
Một đêm không ngủ.
Tối hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm sau Khương Mạc ngủ đến tận trưa mới rời giường.
Hi Phù Ẩn thì trái lại, bộ dáng vẫn như bình thường, như thể lời tối hôm qua hắn nói không phải là hắn nói ra vậy.
Khương Mạc ngáp một cái, có chút u oán.
Người này còn ăn ngon uống tốt được.
Ăn cơm xong, Khương Mạc mơ màng sắp ngủ, nàng bảo bà Trương bưng ghế dựa cho nàng tới chỗ hành lang, nàng thì ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Còn Hi Phù Ẩn thì đang đọc sách.
“Trương bà bà.” Khương Mạc đột nhiên gọi tên.
Bà Trương đang thêu thùa may vá bên cạnh lập tức ngừng tay lại, nhìn về phía Khương Mạc: “Phu nhân, làm sao vậy?”
Khương Mạc nghiêng đầu nhìn về hướng bà, hỏi: “Bà nói xem, huyện Ninh An này có bán hoa hay không?”
Bà Trương bị hỏi mà sửng sốt.
Bây giờ còn ai trồng hoa nữa chứ? Người còn không uống đủ nước, làm gì còn có nước để trồng hoa?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên miệng bà vẫn nịnh nọt nói: “Phu nhân muốn trồng hoa à? Vậy ngày mai ta lên phố đi xem, nếu như có, ta sẽ mua một chậu về cho phu nhân.”
Khương Mạc nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, nói: “Không quan trọng là hoa gì, chỉ cần trồng trong chậu thì đều được.”
Nàng cũng cảm thấy hành vi này không khỏi có chút lạ thường, bèn giải thích: “Đâu đâu cũng là cây hoa chết héo, trông rất hoang vắng, ta muốn trồng mấy chậu hoa ở trong phòng, trông rất đẹp mắt.”
Đúng là đâu đâu cũng toàn cành khô lá úa, nhìn vào không khỏi mất đi vài phần sức sống, trồng mấy chậu cây xanh trông cũng sẽ thoải mái một chút.
Đương nhiêm bà Trương chỉ là một người tôi tớ chưa từng đi học nên cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng có thể gật đầu liên tục, thuận tiện vỗ mông ngựa Khương Mạc vài câu.
Bà Trương nhớ chuyện này trong lòng, tính toán sau khi may vá xong thì ra ngoài nhìn xem.
Lại một lát sau, Khương Mạc ngồi quá nhàm chán.
Ngày xưa, lúc này bọn họ vẫn đang lên đường, còn phải nhọc lòng chuyện ăn gì, uống gì.
Bây giờ chợt an ổn lại, nàng cũng không quá quen, cứ cảm thấy vắng vẻ trong lòng.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng ồn ào.
Khương Mạc lập tức thẳng eo thẳng lưng lên, nghiêng tai nghe một phen, càng nghe mày càng nhăn chặt.
Bởi vì khi nàng mơ hồ nghe được cái gì mà nước, cái gì mà tiền, một dự cảm bất an bỗng nảy sinh trong lòng.
Khương Mạc mím môi, nói với bà Trương: “Trương bà bà, phiền bà giúp ta nhìn xem bên ngoài làm sao vậy?”
Bà Trương cũng đang dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, bản thân bà vốn đã thích xem náo nhiệt.
Nếu như lúc trước, bà đã sớm chạy ra ngoài cửa xem nhưng bây giờ gia chủ còn đang bên cạnh, bà cũng không dám.
Cho nên bây giờ vừa nghe thấy Khương Mạc căn dặn thì bà ta lập tức vui mừng hớn hở đáp lời: “Phu nhân yên tâm, ta đi ngay.”
Lời còn chưa nói xong, người đã chạy đi xa.
Lần chờ này của Khương Mạc, phải chờ một lúc lâu mới chờ được bà Trương.
Bà Trương hấp tấp vọt vào trong: “Ây da phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Khương Mạc bị khiếp sợ.
Chủ yếu là do giọng của bà Trương quá lớn, nghe vào trong tai nàng không khác gì bom nổ.
Bà rống lên một cái như thế, không chỉ dọa Khương Mạc nhảy dựng, mà còn dọa cả Hi Phù Ẩn và Thuận Tử.
Hi Phù Ẩn buông quyển sách trên tay, xoa xoa trán, xua tay nói: “Đi ra ngoài nhìn xem.”
Thuận Tử thấy thế vội vàng mở cửa ra khỏi phòng, kéo ghế dựa của Hi Phù Ẩn đặt ở cạnh cửa, sau đó cất giọng kêu lên: “Trương bà bà, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Bà Trương đi đến bên người Khương Mạc, gấp đến độ xoay quanh, miệng bắt đầu bô bô: “Chuyện trên trời, bà già ta vừa ra ngoài cửa xem một cái, ngõ nhỏ có người đang đẩy xe, ở trên đặt từng thùng từng thùng gỗ rất lớn, họ bán bùn, cái thùng kia cao chừng này, còn cao hơn cả bà già này nữa.”
“Bán bùn?” Khương Mạc ngẩn ra.
“Bùn cũng có người mua?” Thuận Tử cũng tò mò hỏi.
“Sao lại không có, hàng chờ rất dài, xếp mãi đến bên ngoài ngõ nhỏ.
Nhà nào nhà nấy đều bưng bồn gỗ ra mua, vừa rồi còn có người chen hàng nên bị ăn đánh.” Bà Trương nói như thật, không khỏi khiến mọi người tin tưởng.
“Thời buổi này còn có người mua bùn sao? Bọn họ mua bùn làm gì?” Thuận Tử gãi đầu, rất là khó hiểu.
Hắn vừa nói xong thì bà Trương lại lập tức hô trời hô đất: “Ây da, lúc này ta mới nói là xảy ra chuyện lớn đó.
Vừa rồi ta nhìn cũng thấy lạ, bèn kéo lấy một bà bên cạnh để hỏi, các ngươi đoán thế nào?”
Thuận Tử duỗi dài cổ hỏi: “Thế nào?”
“Bà ta nói, bùn kia dùng để uống.” Dứt lời, bà Trương chụp đùi vài cái.
“Uống bùn?” Khương Mạc sợ hãi cả kinh, trong lòng càng thêm bất an.
“Không phải vậy thì sao? Nghe nói bùn kia được đào ra từ trong giếng, mấy người này mua bùn về lắng bùn lại là có thể ra nước, bọn họ dùng vải tẩm nước, lại vắt nước ra ngoài để đựng.”
“Huyện Ninh An không có nước!” Khương Mạc tự lẩm bẩm, huyện Ninh An không có nước, người trong thành dựa vào bùn để có nước giải quyết nhu cầu hằng ngày.
“Đúng vậy, lão gia còn nói ở huyện Ninh An thêm mấy ngày nữa thì nước này cũng hết sạch, vậy thì phải làm sao bây giờ?” Nói xong, bà Trương bắt đầu lau nước mắt.
Từ sau khi rời khỏi Tín Dương, lão gia phu nhân công tử tiểu thư thì vẫn tốt, nhưng lại khổ đám hạ nhân bọn họ, đặc biệt là những người làm việc nặng như bà.
Cuộc sống thoải mái này chừng hai ngày nữa là sẽ không còn, không phải có chuyện thì còn là gì.
So với bà Trương, sắc mặt của Khương Mạc càng khó xem hơn, không có nước thì đồng nghĩa với chuyện rất khó có thực vật tồn tại, vậy mắt nàng thì sao?
“Phú hộ nơi đây cũng mua bùn sao?” Hi Phù Ẩn mở miệng hỏi.
Yết hầu bà Trương cứng lại, xấu hổ nói: “Cũng không phải ạ.
Bà kia nói người có tiền trong thành đều mua nước, người nghèo mới mua bùn.”
Hi Phù Ẩn lại hỏi: “Nước tới từ chỗ nào?”
“Nghe nói là vận chuyển từ bên Liêu Hà qua đây nhưng giá cả rất cao, lúc cao nhất có thể mua giá một trăm lượng một thùng, không mấy người mua nổi.”
Dứt lời, bà Trương cũng chép chép miệng..