Đêm mây đen gió lớn, bóng đen ngoài cửa lay động.
Trái tim Khương Mạc như là bị một bàn tay bóp chặt lại, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trong bóng đêm, nàng đối mặt với Hi Phù Ẩn, Hi Phù Ẩn ngẩn ra, ngay sau đó trong đôi mắt xuất hiện chút hiểu rõ.
Hi Phù Ẩn đã phát hiện ra đôi mắt nàng khôi phục thị lực.
Khương Mạc chợt bất đắc dĩ, người này quá nhạy bén.
Đúng lúc này, một ống trúc chọc thủng giấy trên cửa sổ.
Lúc này, không cần Hi Phù Ẩn nói, nàng cũng biết chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
Khương Mạc ngừng thở, quả nhiên, ngay sau đó có một luồng khói trắng bay ra từ trong ống trúc, lặng lẽ hòa vào không khí trong phòng.
Hi Phù Ẩn chẳng nói gì, Khương Mạc cũng không rõ thân phận của người tới, bây giờ bọn họ tay không tấc sắt nên khá nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Khương Mạc nhắm tới chậu hoa ở mép giường.
Nàng nín thở, cắn răng một cái kéo tay Hi Phù Ẩn ra, ngồi dậy nhanh chóng bò qua người hắn, dùng tay bốc một nắm đất trong chậu.
Bên nàng vừa mới nằm yên, cửa kẽo kẹt một tiếng đã bị đẩy ra.
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn lập tức nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê.
Người bên ngoài vào trong.
Nhưng vừa bước vào, Khương Mạc đã nhận ra điều không thích hợp.
Đây không phải trộm!
Người tiến vào cực kỳ nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy tiếng bước chân, đặt chân xuống đất không chút tiếng động.
Huyện Ninh An này không quá lớn, tên trộm nào lại có thể có được công lực thâm hậu như vậy, không đúng, không phải trộm.
Khương Mạc vừa nắm chặt đất vừa suy nghĩ lung tung, bắt đầu căng thẳng một cách khó kìm nén.
Đến tột cùng là ai?
Người kia đã bước đến mép giường, đột nhiên, một ánh sáng phản xạ lên mí mắt Khương Mạc, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn, trong chớp mắt, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì.
Không chút do dự, Khương Mạc bỗng mở mắt ra, hung tợn trừng tên áo đen ở mép giường.
Người kia dường như không nghĩ tới người trên giường không ngất xỉu, đôi mắt trợn to kinh ngạc.
Trong lúc gã đang sững sờ, Khương Mạc giơ tay lên ném mạnh đất vào đôi mắt gã.
Con ngươi tên áo đen co rụt lại, vì không phòng bị kịp nên gã lập tức khiến Khương Mạc đắc thủ.
Đôi mắt bị đau, gã kêu lên thảm thiết, đao trong tay rơi xuống đất, hắn giơ tay che mắt lại.
Nhưng động tác của Hi Phù Ẩn nhanh hơn.
Ngay khi Khương Mạc vung đất đi, hắn đã dùng tay chống người dậy, sau đó thừa dịp tên áo đen trùng chiêu mà ngừng tay, hắn phất tay vung lên.
Ánh bạc trong tay hắn lóe lên, phụt một tiếng, đó là âm thanh yết hầu bị cắt đứt.
Hi Phù Ẩn đã giết gã!
Tên áo đen không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ như vậy.
Gã che lại yết hầu đột ngột chảy máu, cơ thể run rẩy ngã xuống, lòng ngập tràn nỗi khiếp sợ không thể tưởng tượng.
Gã không ngờ rằng mình sẽ chết trong tay hai kẻ phế vật.
Nếu như Khương Mạc biết suy nghĩ của hắn thì nàng cũng sẽ đồng ý.
Không phải phế vật thì là gì? Một kẻ gãy chân, một người mắt mù, chỉ tiếc rằng hắn đến nhầm thời gian, nếu là ngày hôm qua thì không chừng hắn sẽ đắc thủ.
Nhưng Khương Mạc không biết điều đó, bây giờ trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ rằng lại có người chết rồi!
Nàng ngồi trên giường thở dốc, trái tim nghẹn đau.
Là ai muốn giết bọn họ? Đáp án này nàng không biết, nhưng có một người biết.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn: “Có phải hắn tới giết ngươi không?”
Hi Phù Ẩn lấy khăn trải giường ung dung thong thả lau đi vết máu trên mặt, sau khi nghe được lời Khương Mạc nói, động tác trên tay hắn hơi dừng lại, sau đó thu đao, bỏ nó vào trong lòng ngực: “Hắn tới để bắt ta.”
Bắt hắn? Nhưng rõ ràng gã đó vừa mới vung đao!
Bộ não Khương Mạc đột nhiên vận chuyển, một nỗi sợ hãi nảy sinh trong lòng, da gà nổi lên từ da đầu chạy dọc xuống tận lưng.
Người mà gã kia vừa muốn giết là nàng!
Nàng cau mày lại, ổn định trái tim đang kinh hoàng, tận lực khiến giọng nói mình bình tĩnh: “Hắn là ai? Ngươi biết hắn không?”
Hi Phù Ẩn không trả lời, chỉ đột ngột quay đầu nhìn về phía Khương Mạc, hỏi nàng: “Đôi mắt cô khỏi rồi sao?”
Khương Mạc nghe mà ngẩn ra, sau đó cứng đờ gật đầu.
Trong bóng đêm, nàng rõ ràng thấy được Hi Phù Ẩn cong khóe môi lên, hắn nở nụ cười: “Chúng ta cần phải đi.”
“Đi?” Khương Mạc vừa nghe lời này thì giật mình: “Bây giờ?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao? Có người tự vào nhà dân, chúng ta hẳn nên báo quan, còn có cả Vương lão gia nữa, không phải chúng ta đang cùng đi với Vương lão gia sao?”
Đầu óc Khương Mạc lộn xộn, nàng luôn cảm thấy mọi chuyện như một cuộn chỉ rối, mà nàng thì tìm không thấy đầu sợi, không thể rõ ràng.
Hi Phù Ẩn nhìn Khương Mạc, gục đầu xuống thở dài: “Còn không đi thì đi không được!”
“Đi không được? Sao lại thế, Vương lão gia…”
Giọng nói Khương Mạc đột nhiên im bặt, nàng hiểu ra.
Vương lão gia… vấn đề xảy ra trên người Vương lão gia, nguồn gốc của tên áo đen kia có liên quan tới ông ta.
Giống như suy nghĩ lúc trước của nàng, Vương lão gia đã nhận ra Hi Phù Ẩn, ông ta bán đứng bọn họ.
“Chúng ta cần phải đi!”
Hi Phù Ẩn lặp lại những lời này một lần nữa, giọng điệu hắn cực kỳ mềm nhẹ, hắn duỗi tay nắm lấy đôi tay không ngừng run rẩy của Khương Mạc rồi nở nụ cười, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, không sao cả, chúng ta đi thôi.”
Khương Mạc cắn chặt răng, gật đầu loạn xạ.
Đúng vậy, bọn họ cần phải đi!
Khương Mạc mặc quần áo lên, lại giúp Hi Phù Ẩn mặc xong rồi mới xuống giường hơi cong lưng xuống cõng Hi Phù Ẩn.
Lúc mới cõng hắn, bước chân của nàng hơi bất ổn nhưng vẫn thuận lợi đưa hắn ra ngoài cửa.
Người con gái trước mắt này yếu đuối như thế nhưng bây giờ lại cứng cỏi đến nhường ấy.
Dựa vào trên tấm lưng gầy yếu của Khương Mạc nghĩ đến mọi chuyện bọn họ đã trải qua dọc đường, dù là người có tâm trí cứng rắn như Hi Phù Ẩn cũng không khỏi khó chịu trong lòng.
Hắn cúi đầu nhìn ánh trăng chiếu trên mặt đất, khẽ nói: “Xin lỗi, là ta liên lụy tới cô.”
Khương Mạc dừng bước, sau khi ổn định bước chân, nàng tức giận nói: “Ngươi cũng không sợ té sao?”
Tạm dừng một chút, Khương Mạc tiếp tục nói: “Không có ai liên lụy ai cả, mạng sống của chúng ta đã sớm buộc vào nhau.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đến chuồng ngựa, chiếc xe ngựa lúc trước vẫn luôn được để ở nơi này, Khương Mạc vén mành lên, cẩn thận đặt Hi Phù Ẩn vào trong xe: “Ta đi lấy hành lí, ngươi chờ ta một lát, có vấn đề gì thì gõ mạnh vào xe.”
Hi Phù Ẩn gật đầu.
Khương Mạc lại chạy về phòng, trong căn phòng kia, tên áo đen đang nằm trên mặt đất, trên cổ chảy đầy máu, máu nhuộm đầy đất, mà đôi mắt của gã còn đang trợn to lên.
Khương Mạc nhìn thoáng qua một cái thì không thể nhìn lần thứ hai.
Nàng vòng qua thi thể đi đến bên cạnh chậu hải đường kia, sau đó đặt tay lên trên hoa, nàng muốn chữa khỏi đôi mắt một cách hoàn toàn.
Một lát sau, nàng sờ sờ khóe mắt, sau đó bước đến một bên lưu loát thu dọn hành lí.
Tổng cộng quần áo của bọn họ không có bao nhiêu món, quan trọng nhất là thức ăn nước uống.
Khương Mạc mang ba lô đi thẳng tới phòng bếp.
Khi đi ngang qua phòng của bà Trương và Thuận Tử, nàng thấy ống trúc rơi trên mặt đất, trong lòng hiểu ra, hai người này không bị ngộ hại, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không chút do dự, nàng vọt tới phòng bếp gói muối gạo và các loại lương thực vào đầy cả một túi lớn, lại rót đầy hai xô nước, chia làm ba chuyến dọn vào trong xe ngựa.
Khương Mạc không biết đánh xe, nàng không dám ra tay mạnh, chỉ nắm lấy roi ngựa nhẹ nhàng vỗ vào mông ngựa, con ngựa giậm chân hai cái rồi từ từ tiến về phía trước.
Trong lòng nàng vui vẻ, tuy rằng vẫn không dễ khống chế nhưng ít ra nó không chạy lung tung, đánh thức người khác.
Ra khỏi cửa, xe ngựa tiến vào ngõ nhỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Mạc tận mắt nhìn thấy toàn cảnh xung quanh của căn nhà mà mình ở.
Đêm đã khuya, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không có một âm thanh nào, vó ngựa đạp lên đá xanh phát ra tiếng lộc cộc.
Hai bên đường sắp chỉnh tề thành hàng những lớp ngói xanh lục chỉ có ở thời đại này.
Huyện Ninh An là một vùng đất hoang vắng nên giữa các nhà cũng không ở gần nhau.
Ví dụ như ngõ ngỏ mà bọn họ đang đi, nó không hề chật chội chút nào, có thể chứa được một chiếc xe ngựa đi qua mà vẫn còn thừa khoảng trống.
Đầu ngõ có một cây hòe đã chết héo nên cũng không rõ đường ra khỏi thành phải đi đến đâu.
Lúc này Hi Phù Ẩn vén mành lên, nhìn xung quanh một cái rồi nói; “Bây giờ cửa thành đã đóng, tìm một nơi ẩn nấp để nghỉ ngơi chút đi, sáng sớm ngày mai hẵng đi.”
Khương Mạc gật đầu, nàng nhìn trái nhìn phải rồi lập tức đi đến hướng Đông.
Tới chỗ thích hợp rồi, Khương Mạc vụng về dừng xe ngựa lại.
Bận rộn cả đêm khiến Khương Mạc cũng mệt mỏi không ít, nàng chui vào trong xe ngựa, ngáp một cái: “Ngủ đi.”
Hi Phù Ẩn gật đầu.
Khương Mạc dựa vào trên xe ngựa, quấn chặt quần áo rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Khương Mạc bị tiếng bịch bịch không biết vang lên từ nơi nào đánh thức, đồng thời người tỉnh lại còn có cả Hi Phù Ẩn.
Nàng xoa xoa mắt ngáp một cái rồi vén rèm lên nhìn ra ngoài, lúc này trời đang tờ mờ sáng, mặt trời vừa mới nhô lên.
Tiếng bịch bịch bên tai vẫn chưa ngừng lại, nàng theo tiếng ngó sang.
Hóa ra là một ông cụ kéo xe lừa, ông cụ kia có vóc dáng nhỏ gầy, mặt mày ủ ê, nhăn nhúm, trên xe có đặt một cái bao to, không biết là đựng những gì.
Mà con lừa kia cũng rũ đầu như thế, lông lá tối sầm, gầy trơ cả xương, có chỗ thậm chí còn bị tróc một mảng lông lớn lộ ra làn da bên trong.
Con lừa này và ngựa của bọn họ đúng là không thể nào so sánh.
Khương Mạc không khỏi nhìn qua lại giữa con lừa kia và xe ngựa của bọn họ.
Đột nhiên, một suy nghĩ liều lĩnh chiếm lấy đầu óc nàng.
Mắt thấy ông cụ kia càng đi càng xa, Khương Mạc vội vàng nhảy xuống ngựa, trước khi đi còn không quên quay đầu nói với Hi Phù Ẩn: “Ngươi chờ ta một chút.”
Sau khi nhảy xuống xe ngựa, nàng vội vàng chạy tới đuổi theo ông cụ kia.
Hi Phù Ẩn vén rèm lên nhìn Khương Mạc đuổi theo ông cụ già kia, không biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy trên khuôn mặt ông cụ nở nụ cười vui sướng, sau đó kéo xe lừa trở về theo Khương Mạc.
Ông cụ đi đến, vừa nhìn thấy Hi Phù Ẩn thì sửng sốt, trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, tướng mạo của vị công tử này đúng là quá đẹp, sau đó lại bị ngựa của bọn họ hấp dẫn.
Chỉ thấy da lông của con ngựa này bóng loáng, tứ chi cường tráng, so với nó, con lừa của ông cực kỳ khó coi.
Mắt ông cụ lộ vẻ chần chờ, đứng kề Khương Mạc nói: “Khuê nữ, cô thật sự muốn lấy ngựa của cô để đổi lừa của già sao?”
Khương Mạc gật đầu: “Vâng.”
“Vậy…” Trong lòng ông cụ thắc mắc: “Đây là một con ngựa tốt, đổi lừa với già này, không phải cô sẽ bị thiệt lớn hay sao?”
Khương Mạc nhìn ông cụ cười khổ: “Ông ơi, ông có điều không biết, nếu không phải bất đắc dĩ, con cũng không muốn đổi, con ngựa này đã theo con một đường rồi.”
“Vậy thì làm sao?”
“Ông ạ, hai vợ chồng chúng con đến từ Tín Dương, con ngựa này là hai vợ chồng dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua.
Nhưng dọc đường đi thật sự kinh hồn táng đảm*, ngựa này đúng là tốt thật, nhưng quá gây chú ý.
Đám dân chạy nạn đó nhìn nó, đôi mắt toàn là màu xanh lè, nếu không phải chúng con nhanh nhạy thì đã sớm bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi.
May là lúc vừa vào thành thì gặp phải một phú hộ Tín Dương bằng lòng mang chúng con theo nên bấy giờ mới không bị dân chạy nạn bên ngoài cướp đi.
Nhưng hôm nay hai vợ chồng con cần phải ra khỏi thành, phú hộ Tín Dương kia còn chưa định đi.
Nếu như chỉ có hai người chúng con thì khó lòng không bị theo dõi.
Bên ngoài nhiều dân chạy nạn như vậy, làm sao chúng con trốn được? Vì thế bây giwof mới muốn đổi con lừa với ông, ít nhiều gì thì cũng không lỗ mấy.”
*Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.