Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!


Thương đội đi đường lớn, đường xá rộng rãi khoáng đạt.
Khương Mạc đánh xe lừa theo cạnh, đi không nhanh cũng không chậm, tiểu ca đã giúp nàng quay đầu cười với nàng, sau đó tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Cả đội ngũ này có một loại an tĩnh rất quái dị, không ai nói chuyện ầm ĩ với nhau, lúc đi đứng ngay ngắn trật tự, không giống như một thương đội tới buôn bán, mà giống như quân đội ra ngoài.
Khương Mạc quan sát như vậy thì trong lòng nảy sinh thắc mắc, nhưng nàng cũng không lắm miệng.

Đợt này họ vẫn luôn đi đến tận giữa trưa, khi mặt trời lên cao mới dừng lại nghỉ chân.
Khương Mạc dừng xe lừa ở một chỗ cách thương đội không xa, không có ai đến quá gần.

Nguyên nhân khiến nàng đi theo thương đội chỉ đơn giản là muốn chiếm chút lợi lộc, làm kinh sợ mấy người có ý xấu bên đường một chút.

Nhưng về phương diện khác, trong lòng Khương Mạc cũng lo lắng về chuyện Hi Phù Ẩn sẽ bị nhận ra.
Vị Vương lão gia kia chẳng qua chỉ là một phú hộ bình thường ở Tín Dương mà cũng có thể nhận ra hắn, đủ để thấy được tiếng tăm Hi Phù Ẩn to lớn cỡ nào.
Thương đội đến từ kinh thành thì càng phải ứng đối chặt chẽ hơn, chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Mạc ngừng lại, quay xe ngược phía thương đội, vén màn xe lên, không khí oi bức trong xe tản đi, Hi Phù Ẩn thò đầu ra ngoài.
Môi hắn trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, mày cau lại trông rất không thoải mái.
Vốn dĩ không gian trong xe không lớn, tuy rằng bố trí cũng coi như thoải mái, nhưng bị nhét không ít đồ vào nên rất chật chội.

Không khí không được lưu thông cộng thêm kỹ thuật lái xe của Khương Mạc không tốt khiến người ngồi bên trong chịu rất nhiều đau khổ.
Khương Mạc vừa thấy dáng vẻ của Hi Phù Ẩn thì biết hắn không dễ chịu, vội vàng xốc tất cả tấm mành xung quanh lên để không khí mới mẻ ùa vào trong.
“Uống nước đi, ngươi thế nào rồi, có khỏe không?”
Khương Mạc đưa ấm nước qua cho hắn, lo lắng hỏi.
Hi Phù Ẩn uống miếng nước, lau đi mồ hôi trên mặt, nở nụ cười ấm áp nói: “Không sao.

Cô cũng uống chút nước đi.”
Khương Mạc gật đầu rồi nhìn thương đội đang ăn lương khô cách đó không xa, lúc này mới chạm phải tầm mắt của tiểu ca lúc trước đã giúp nàng.
Nàng cười xấu hổ sau đó không nhìn nữa, suy nghĩ một lúc, nàng móc bánh nhân thịt lúc trước ăn thừa đưa cho Hi Phù Ẩn: “Ngươi ăn tạm cái bánh này trước, ráng nhịn nhé, buổi tối ta lại nghĩ cách nấu cháo cho ngươi.”
Nàng không rõ khi nào thì thương đội lại đi nên cũng không dám tùy tiện nhóm lửa nấu cơm, bọn họ cũng không có lương khô, chỉ có thể ăn như vậy.
Hi Phù Ẩn cầm bánh rồi đưa nó cho Khương Mạc: “Ta không đói bụng, cô ăn đi.”
“Ngươi ăn đi, đừng quan tâm ta.” Nói xong, Khương Mạc lại uống một ngụm nước.

Thật ra thì nàng cũng đói, nhưng nàng có thể nhịn được, cơ thể Hi Phù Ẩn không tốt lại bị khó chịu, nàng sợ nếu như người đang đói mà còn bị bệnh nữa thì sẽ càng rắc rối.
“Cô…”
“Cô nương!”
Đúng lúc này, tiểu ca lái xe bước đến, Khương Mạc sợ hắn thấy được Hi Phù Ẩn, vội vàng đứng dậy tiếp đón, chắn người ở một nơi cách đó không xa.
Tiểu ca kia tò mò nhìn xung quanh hai ba lượt nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ đưa nước và lương khô trong tay cho nàng: “Ta thấy cô nương dường như không chuẩn bị lương khô nên đưa thứ này cho cô, ăn tạm trước nhé.”
Khương Mạc thấy đồ trong tay tiểu ca.

Đầu tiên nàng giật mình, sau đó trong lòng nảy sinh một cảm xúc khó có thể miêu tả.

Nàng lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Không cần đâu.”
“Không sao, cô cầm đi, đường này còn dài, không ăn gì sao mà chịu được.”
Nói xong, tiểu ca nhét thẳng đồ vào trong tay Khương Mạc, vừa nhiệt tình vừa không cho từ chối.
Nàng sững sờ nhìn đồ trong tay mình hồi lầu, cổ họng nghẹn lại, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Đa tạ.”
Tiểu ca xấu hổ gãi gãi đầu: “Không có gì, ăn đi.”
Sau không nói xong, cậu ta chào Khương Mạc một cái rồi đi đến chỗ thương đội.
Khương Mạc nhìn bóng dáng của cậu, một lúc lâu sau mới trở lại bên cạnh xe lừa.
Hi Phù Ẩn nhìn đồ trong tay nàng, lại thấy cảm xúc nàng không ổn, bèn lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Mạc mím môi, biểu cảm phức tạp, lời nói ra như bị chặn ở cổ họng.

Im lặng một lát, nàng đột nhiên mở miệng: “Có phải ta đã nghĩ mọi người quá xấu xa rồi không?”
Giọng nàng khá nhỏ, như thể đang hỏi Hi Phù Ẩn, cũng tự hỏi chính mình.
Hi Phù Ẩn ngẩn người, sau đó hắn cong khóe miệng lên, biểu cảm ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Không có, cô, rất tốt.”
Nói xong, hắn lặp lại một lần: “Cô rất tốt, cô là một cô nương rất tốt.”
Hắn nói với vẻ cực kỳ chắc chắn, Khương Mạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, Hi Phù Ẩn không trốn tránh, chỉ là ánh mắt nhìn vào nàng vừa dịu dàng vừa kiên định, chứng minh lời hắn nói không phải giả.
Khương Mạc nhìn một hồi, nỗi uất nghẹn trong lồng ngực bỗng tan đi, nàng vô thức cười ra tiếng, trên mặt lại rạng rỡ như trước.
“Ăn cơm trưa đi, buổi chiều còn phải lên đường.”
Nói xong, nàng chia phần lương khô kia cho Hi Phù Ẩn, mình thì ăn từng miếng của nửa còn lại.

Cũng không biết tại sao nhưng Khương Mạc cảm thấy nó rất ngon, không biết ngon hơn bánh nhân thịt bao nhiêu lần.
Đây hẳn là phần thiện ý nàng khó lắm mới có được ở thời đại này đi!

Quả nhiên như nàng đoán, ăn lương khô xong không được bao lâu thì thương đội đã chuẩn bị xuất phát một lần nữa, họ bắt đầu lên đường.
Khương Mạc thấy thế thì vội vàng xua tan cơn buồn ngủ, dụi mắt đuổi theo.
Đội hộ vệ phía trước thương đội rất có uy lực, không phải họ không nhìn thấy ai suốt dọc đường.

Có người khi nhìn về phía Khương Mạc, trong mắt lập lòe ác ý rất rõ ràng, thấy được ánh mắt như vậy, lông tơ của nàng dựng thẳng cả lên.
Mỗi lúc thế này, tiểu ca đánh xe kia đều sẽ cười với nàng, sau đó hung tợn trừng mấy người có ý xấu đó.

Mấy người đó vừa thấy như thế thì sắc mặt biến đổi, sợ hãi cúi đầu không dám sinh tâm tư khác nữa, cả con đường đi cũng coi như an ổn.
Xuất phát từ lòng biết ơn, mỗi lần Khương Mạc chuẩn bị cơm canh đều lặng lẽ đưa cho cậu một phần.
Người trong thương đội cũng chia ba bảy loại, hộ vệ, quản sự có địa vị cao nhất, ăn thứ tốt nhất.

Mà tiểu nhị đánh xe như tiểu ca này thì ăn uống kém nhất, bữa nào bữa nấy cũng chỉ có thể ôm lương khô gặm để ăn được một bữa cơm no, chứ tốt hơn thì không có.

Vì thế đồ ăn mà Khương Mạc đưa cho có vẻ rất quý giá, tiểu ca rất ngượng ngùng trong chuyện này nên liên tục từ chối mấy lần mới luống cuống tay chân nhận lấy.

Dù sao thì với cậu, giúp Khương Mạc chỉ là việc thuận tay làm, cậu không trả giá thứ gì thực tế, mà đồ ăn của Khương Mạc lại là thật.
Khương Mạc mượn cơ hội này tiếp cận cậu, cũng cố ý vô tình hỏi thăm một chút tin tức.
Thương đội vào Nam ra Bắc, hai người Khương Mạc lại mới rời khỏi núi sâu rừng già nên khó tránh khỏi việc không nắm bắt được tin tức.
Tiểu ca ăn cơm mềm của người ta, lại đối xử với người khác chân thành thân thiện nên với vấn đề mà Khương Mạc hỏi, đương nhiên cậu biết gì thì nói hết không giấu giếm nửa lời.

Chỉ mới hai ba ngày, nàng đã tìm hiểu được rất nhiều tin tức có ích từ chỗ tiểu ca.
Tiểu ca họ Thường, vốn lên kinh thành để tìm thầy trị bệnh cho mẫu thân, nhưng sau này mẫu thân bệnh nặng qua đời nên cậu cũng lưu lạc đầu đường vì tiêu hết tiền tiết kiệm.

Một quản sự cửa hàng ở kinh thành đã cứu cậu, giữ cậu lại bên người, bấy giờ mới mở ra một con đường sống cho cậu.

Thường tiểu ca được người ta cứu giúp mà sống sót, tính nết lại thiện lượng nên đây cũng là nguyên nhân khiến cậu giúp Khương Mạc.
“Vậy đám dân chạy nạn ở cửa thành đó, Thường tiểu ca…”
Lời Khương Mạc còn chưa nói xong, mặt của Thường tiểu ca đã thay đổi: “Cô muốn hỏi là vì sao ta lại không muốn giúp dân chạy nạn ở cửa thành sao?”
Tâm trạng của Thường tiểu ca có chút rầu rĩ, nói; “Giúp mọi người là điều tốt, nhưng cũng phải xem là ai, cô giúp người khác, người khác cũng có thể sẽ cắn ngược lại cô một cái.”
Dứt lời, Thường tiểu ca không còn nhiều lời nữa nhưng Khương Mạc cũng đã đoán được đại khái.
Đám dân chạy nạn đó ở lại cửa thành cũng không phải ngày một ngày hai, Thường tiểu ca thường xuyên qua lại huyện Ninh An và Liêu Hà, chắc hẳn không phải chưa từng giúp đỡ nhưng đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù* mà thôi.
*giữa người với người dù thân thiết cũng nên có khoảng cách
Ngoại trừ chuyện của bản thân, Thường tiểu ca cũng thường để lộ ra một vài tin tức về thương đội.

Ý muốn nói cho nàng biết rằng, nếu như không còn đường để đi thì cậu cũng sẽ có cách giúp nàng.
Khương Mạc nghe xong vốn không để trong lòng, chẳng qua chỉ là một thương đội mượn cơ hội phát tài mà thôi, tình huống này thời đại nào chả có, sớm đã thấy nhiều nên không trách.

Nhưng theo tin tức được Thường tiểu ca lộ ra càng nhiều, Khương Mạc càng nghe càng thấy không thích hợp, nhưng không rõ chỗ nào không thích hợp.
Dựa theo lời mà Thường tiểu ca nói, chủ nhân của thương đội là một cửa hàng lớn nhất kinh thành, phạm vi kinh doanh rất rộng, chuyện làm ăn không ngừng phát triển, vận chuyển lương thực từ Nam ra Bắc, nước và các loại thực phẩm đều đem đến phương Bắc để bán.

Thương đội của Thường tiểu ca này chỉ là một chi nhỏ trong đó mà thôi.

Dựa vào chi thương đội này, cửa hàng kiếm không ít tiền lời.
Chuyện này xem như là một chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao, Khương Mạc cứ cảm thấy có chỗ nào đó đã bị nàng bỏ qua, cảm giác kỳ quái này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng.

Ban đầu nàng cũng không để nó trong lòng, mãi đến buổi tối một hôm nào đó, tia sáng chợt hiện trong đầu Khương Mạc, trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên nghĩ tới điểm mà nàng đã lờ đi.
Vừa nhớ tới một cái, mọi chuyện đã được xâu chuỗi lên, nàng sợ đến ra cả người mồ hôi lạnh.
Nàng bỗng dưng ngồi dậy, nhìn Hi Phù Ẩn, con ngươi co rụt lại, trong lòng hoảng loạn.
Hi Phù Ẩn như có cảm giác, hắn mở mắt ra, trong bóng đêm, hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của Khương Mạc một cách rõ ràng.
Hắn lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Khương Mạc chỉ cảm thấy cả người vô lực, hơi há miệng, một hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Ngươi, khi nào thì ngươi gặp nạn vậy?”
Hi Phù Ẩn ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nói: “Nửa năm trước, bên cạnh ta xuất hiện phản đồ, bất hạnh trúng bẫy rơi xuống tay kẻ địch, bị người làm nhục, làm gãy hai đầu gối.”
“Nửa năm trước, nửa năm trước!” Khương Mạc run rẩy môi, trái tim nhảy thình thịch!
“Có phải ngươi bị người ta lặng lẽ vận chuyển lên phía Bắc không? Ngươi bị nhốt ở đâu? Có phải là Tín Dương hay không?”
Hi Phù Ẩn gật đầu.
Khương Mạc cố gắng hỏi vấn đề cuối cùng: “Ngươi có biết tên hộ vệ của thương đội không? Người đứng đầu họ Lâm.”
Hi Phù Ẩn sửng sốt, sau đó hỏi nàng: “Hắn trông như thế nào?”
“Mặt chữ điền, có một mày kiếm, mắt không lớn lắm, hốc mắt hơi sâu, mũi rất cao, môi hơi dày, không có râu, giống như có dòng máu người Hồ nữa.”
Suy nghĩ một chút, Khương Mạc lại bổ sung: “Hình như hắn thiếu một bên lỗ tai.”
Lời nàng vừa dứt, đôi mắt Hi Phù Ẩn đã chợt sáng nhọn như con dao, đâm trên mặt Khương Mạc có chút đau đớn.
Trong xe trở nên bắt đầu im lặng, chỉ nghe thấy được tiếng hít thở càng ngày càng nặng của Khương Mạc.
Thật lâu sau, Hi Phù Ẩn cười nhạt, nói với vẻ chắc chắn: “Đó là Phó thống lĩnh quân phòng giữ của kinh thành, Tôn Chiêu.”
Hơi thở Khương Mạc ngừng lại trong chốc lát, hỏi vô cùng khó khăn: “Bọn họ… có phải đang tìm ngươi hay không?”
“Phải.” Hi Phù Ẩn nói.
“Bọn họ tới bắt ta!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui