Tôn Chiêu đã chết rồi, người gã mang đến đã chết rồi, chết trên tay Khương Mạc.
Nhìn khắp bốn phía, nếu như có người ngoài bước vào thì có lẽ sẽ tưởng rằng mình đã lạc vào hiện trường thần tiên ma quái kỳ dị nào đó.
Tình cảnh chết đi của mười người này thê thảm, gần như hòa thành một thể với dây leo và gốc cây kia.
Chưa bao giờ nhìn thấy có người chết đi như thế.
Khương Mạc run tay thả chuôi đao ra, nhìn Tôn Chiêu bị dây leo quấn quanh, hai tay chống lên mặt đất, trước ngực bị cắm một thanh đao, nàng thở thổn hển vài cái, nhắm mắt lại.
Nàng nắm hờ đôi tay, bình tĩnh một hồi, suy nghĩ xoay vần.
Khương Mạc chưa bao giờ nhận ra rằng dị năng của nàng còn có thể giết người, nó còn có thể bảo vệ nàng như vậy.
Cảm giác giết người không dễ chịu nhưng cảm giác tồn tại thật tốt đẹp.
Nàng ngửa đầu, cả người đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Ánh mặt trời cực nóng, cơ thể của nàng lại khi lạnh, khi nóng, rất không dễ chịu.
Sau một lát, nàng mở mắt ra, bước chân tiến về phía Hi Phù Ẩn.
Nàng không nói một lời, nâng hắn đứng dậy, gian nan đặt người lên trên xe.
Hậu quả khi bùng nổ dị năng một cách tùy tiện là cơ thể thoát lực, cộng thêm với vết thương trên người, Khương Mạc gần như không chịu đựng nổi.
Ngay khi nâng dậy Hi Phù Ẩn, nàng thậm chí lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
“Cô thế nào rồi? Đau không?” Hi Phù Ẩn nhìn chằm chằm miệng vết thương của nàng hỏi.
Khương Mạc ngẩng đầu nhìn hắn, hoang mang một lúc mới lắc đầu.
Sau đó, hai người lại rơi vào trong im lặng, Khương Mạc sững người trong chốc lát, nàng ngước mắt nhìn Hi Phù Ẩn, đôi mắt chán nản.
Nàng cẩn thận quan sát ngũ quan và nét mặt của hắn, há miệng thở dốc, nàng mở miệng: “Ngươi không muốn hỏi một chút rằng, chuyện này là như thế nào hay sao?”
Khương Mạc chỉ vào đống thực vật đã giết chết đám người Tôn Chiêu.
Đống thực vật này đều được mọc ra dưới tay nàng, lúc này dị năng của nàng đã bị bại lộ hoàn toàn.
Nàng thấp thỏm bất an hỏi hắn, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Nếu như Hi Phù Ẩn hỏi thì nàng phải trả lời như thế nào? Nàng phải bộc bạch tất cả chân tướng ra ngoài sao? Khương Mạc không biết.
Hi Phù Ẩn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong chốn yên tĩnh quỷ dị này, thần thái hắn vẫn tự nhiên như cũ.
Sau đó, hắn lại liếc mắt về phía Khương Mạc, thấy biểu cảm bất an và khuôn mặt tái nhợt của nàng thì hắn bật cười.
Hi Phù Ẩn vươn ngón tay ra cẩn thận lau đi chút bùn đất dính trên mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng nói: “Ta không hỏi.
Đối với ta, quan trọng nhất là cô lại cứu ta.
Chỉ cần là con người thì ai cũng sẽ có bí mật, sao phải dò hỏi tới cùng?”
Khi ngón tay ấm áp kia chạm vào khuôn mặt mình, Khương Mạc sững người lại.
Nàng mặc cho Hi Phù Ẩn lau khô khuôn mặt nàng từng chút từng chút một, im lặng nhưng nước mắt hoen mi.
Sự bao dung của người đàn ông này quá mức dịu dàng, khiến nàng không thể kìm lòng nổi mà nắm chặt lòng bàn tay.
“Vết thương còn đau không? Bôi ít thuốc đi.” Hi Phù Ẩn chỉ vào vết roi trên người nàng nói.
Vì lời hắn nói, Khương Mạc gần như mới nhận ra cơn đau đớn, khuôn mặt vốn tái nhợt lại càng trắng hơn.
Roi vụt lên trên người, da tróc thịt bong, sao có thể không đau? Chỉ là lúc trước nàng dồn suy nghĩ lên những chuyện khác nên cơn đau ấy mới bị xem nhẹ.
Khương Mạc chần chờ gật đầu.
Lúc trước không thấy được nhưng bây giờ cởi quần áo ra mới thấy rõ được miệng vết thương trên người nàng sâu bao nhiêu.
Trên người gã Tôn Chiêu đó vốn có công phu lại dùng hết sức lực, hận không thể đánh chết nàng.
Lúc này vừa nhìn miệng vết thương đã có cái sâu đến tận xương, Hi Phù Ẩn nhăn chặt mày, giữa mày ngập tràn vẻ âm u nhưng bàn tay xử lý vết thương lại càng thêm nhẹ nhàng.
“Nhịn một chút.”
Khi thuốc bột tiếp xúc với miệng vết thương, cơ thể Khương Mạc không nhịn được run lên, da thịt run rẩy kịch liệt nhưng vẫn không giãy giụa.
Nàng đau đến mức khóe mắt thấm lệ, khớp hàm cắn chặt nhưng vẫn không nói lời nào.
Động tác của Hi Phù Ẩn rất nhanh, hắn nhanh chóng băng bó xong vết thương cho Khương Mạc.
Vết roi khác với những vết thương khác, chiều ngang của nó rất lớn, cánh tay, bả vai, đến tận phần eo đều có những vết thương sâu hoặc nông khác nhau.
Lúc này, mấy vết thương này đã sử dụng hết thuốc và băng gạc trong ba lô nàng.
Khương Mạc đặt bình thuốc trống vào trong ba lô, mím môi, cái này chắc cũng gọi là giữ lại làm kỉ niệm.
Khương Mạc bị thương, hơn nữa dị năng bị tiêu hao quá độ, cơ thể đã kiệt sức, gần như không thể nhúc nhích.
Hai người không còn cách nào khác nên chỉ có thể tạm chấp nhận nghỉ ngơi tại đây.
Đêm khuya, Hi Phù Ẩn bị tiếng cọ xát sàn sạt bên tai đánh thức.
Từ trước đến giờ hắn là người cảnh giác nên ngủ không sâu.
Nghe vậy, hắn mở mắt ra nhìn Khương Mạc đang ngồi đưa lưng về phía hắn, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Khương Mạc xoay người nhìn hắn.
Trong bóng tối, hắn không thấy rõ nét mặt nàng, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy người trước mắt nở nụ cười, sau đó nàng xấu hổ nói: “Đánh thức ngươi à, thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Một mùi máu như có như không bay vào khoang mũi hắn, Hi Phù Ẩn ngửi thấy thì vẻ mặt hơi ngơ ngác, lập tức chống người ngồi dậy, cơ thể hơi đổ về phía Khương Mạc: “Miệng vết thương của cô đổ máu sao?”
Khương Mạc lắc đầu: “Không có.”
Không có?
Hi Phù Ẩn lại ngửi, mùi máu kia càng thêm rõ ràng.
Nó không giống như bay tới từ bên ngoài, nó tỏa ra từ chỗ Khương Mạc.
Nhưng Khương Mạc phủ nhận.
Hắn kinh sợ nhận ra điều không đúng, vội vàng lấy đèn pin trong ba lô mở ra.
Lúc này, hắn đã có thể nhuần nhuyễn sử dụng các loại đồ vật không thuộc về thời đại này trong ba lô của Khương Mạc.
Ánh sáng chói mắt ngay lập tức ngập tràn, Khương Mạc bị ánh sáng chiếu vào mắt làm nhói lên, không khỏi giơ tay chắn lại.
“Tay cô sao thế?” Mày Hi Phù Ẩn nhăn chặt hơn.
Chỉ thấy đôi tay của nàng đã đỏ lên, có chỗ trầy da đổ máu, khiến người ta thấy hơi sợ hãi.
“Tay cô làm sao vậy?” Hắn lại hỏi lần nữa.
Khương Mạc nghe vậy thì sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, nàng nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, hai mắt đăm đăm, ngập ngừng hai ba lần, mới nói: “Ngươi thấy được ư?”
Dừng lại một lúc, nàng lại nói: “Ta cũng không biết bị dính vào khi nào, lau kiểu gì thì nó cũng không sạch.
Rất xin lỗi, ngươi đừng nhìn, ngủ đi.”
Dứt lời, nàng lấy tay giấu ở đằng sau, nhưng lại bắt đầu chà vào mặt đất một cách bất giác.
Hi Phù Ẩn đột nhiên nhận ra điều không thích hợp.
“Dính cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Không có gì, chỉ dính máu thôi, bết bết nhớp nhớp rất không thoải mái, cho nên ta lau đi.
Ngươi ngủ đi.” Biểu cảm trên mặt Khương Mạc trông rất bình tĩnh, trong mắt lại nhuộm đầy vẻ tối tăm, mất đi mọi ánh sáng.
Hi Phù Ẩn vươn tay với nàng, kìm nén nói: “Ta nhìn xem.”
Khương Mạc dơ dự một chút, đưa tay ra ngoài.
Mãi đến khi đôi tay kia được bày ra trước mắt, Hi Phù Ẩn mới hoàn toàn thấy được tay nàng đã bị thương thành thế nào.
Da bàn tay bị ma sát mất đi một mảng to, lộ ra lớp thịt hồng trắng bên trong, mu bàn tay cũng như thế, móng tay gần như bị chà đến gãy mất, có mấy cái móng tay thậm chí nứt ra từ giữa, đôi tay vừa đỏ vừa sưng, đã không thể nhìn thấy được dáng vẻ lúc trước.
Ngoại trừ vết máu mà bản thân nàng tự làm ra, Hi Phù Ẩn không nhìn thấy vết máu nào nữa.
Trái tim trước giờ vốn lạnh lùng cứng rắn của hắn không thể nhịn được cơn run rẩy, hắn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nâng tay nàng lên nhẹ nhàng nói: “Đã lau khô rồi, không có máu đâu.”
Khương Mạc sửng sốt, lại cúi đầu nhìn đôi tay của mình, nàng vừa nhìn vào đã như bị kim đâm, bỗng quay đầu đi, cắn răng nói: “Chưa lau khô đâu, còn rất nhiều, ta phải lau thêm nữa.”
Dứt lời, nàng đã rút tay ra muốn chà xuống đất, chà vào quần áo.
Sức nàng không nhỏ, nếu còn làm vậy, tay sẽ phế đi mất.
Hi Phù Ẩn nhanh chóng ngăn nàng lại.
“Chỗ nào còn, cô nói đi để ta lau.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng chữ, gân xanh trên trán nổi lên từng cái.
Khương Mạc sững người một lát, mới đờ đẫn chỉ vào bàn tay mình.
Hi Phù Ẩn tìm vải bông sạch sẽ trong ba lô ra, cầm bàn tay Khương Mạc cẩn thận lau cho nàng.
Hắn theo ý nàng, lau đi tro bụi dư thừa trên tay nàng từng chút một, gần như không dùng chút sức lực.
Hi Phù Ẩn thật sự rất kiên nhẫn, không có nửa lời oán hận nào, chỉ chà lau những chỗ không phải miệng vết thương.
Khương Mạc rũ mắt nhìn khuôn mặt ấm áp của Hi Phù Ẩn, dung mạo của hắn vốn đẹp, giây phút này, dưới ánh đèn nó càng có thêm một cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.
Lúc trước, Khương Mạc không phải là chưa từng thấy được người đàn ông nào đẹp, nhưng chẳng ai bằng được hắn, không bằng hình dáng hắn, không bằng phong thái hắn.
Người đàn ông như vậy tưởng chừng chỉ xuất hiện trong lời đồn mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại cầm tay nàng, như đang cầm một món đồ quý giá nào đó, chà lau tay nàng sợ nàng bị thương.
Hắn làm theo ý nàng, nàng không nói dừng thì hắn không dừng.
Ngay cả khi tay của Khương Mạc cũng thấy mỏi rồi, hắn vẫn giữ vững động tác này, không biết mệt mỏi.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Hi Phù Ẩn, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hi Phù Ẩn dịu dàng hỏi: “Bị đau sao? Ta nhẹ thêm chút, đừng khóc.”
Hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt nàng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục lau tay cho nàng, chỉ là động tác của hắn càng thêm nhẹ nhàng.
Khương Mạc nhắm mắt lại, sau đó ở mắt ra, nàng nhìn tay mình.
Lúc này, nàng rất rõ ràng, nào có vết máu gì đâu, trên tay nàng rõ ràng chẳng có gì cả, mọi thứ đều chỉ do trái tim nàng lại tác quái.
Nàng lập tức rút tay lại, để động tác trên tay Hi Phù Ẩn ngừng đi.
Khương Mạc nhìn hắn, rơi lệ đầy mặt, nàng nói với giọng đầy nức nở: “Đừng lau nữa, lau không sạch đâu, đôi tay đã nhuộm máu rồi, lau thế nào cũng không sạch được.”
Cả người nàng run rẩy, ánh mắt có nỗi đau đớn không thể nói thành lời.
Hi Phù Ẩn buông tay, hắn thở dài một hơi: “Nếu như tay cô nhuộm đầy máu tươi thì ta đã sớm là người trong biển máu núi thây rồi.”
“Hử?”
“Đấu tranh quyền lực luôn là giết người không thấy máu, vì giữ lại Hi gia, người chết trong tay ta nhiều vô số kể.
Cho dù hôm nay Tôn Chiêu không chết thì ta cũng sẽ không để hắn sống trở về kinh thành.
Chắc hẳn cô chưa từng thấy được thủ đoạn của ta, ta có một vạn cách để hắn sống không bằng chết, hôm nay để hắn ta chết đơn giản như vậy đã là một sự nhân từ với hắn rồi.” Giọng nói Hi Phù Ẩn lọt vào tai bình tĩnh mà lạnh lùng nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Mạc lại rất dịu dàng.
Rõ ràng là đang an ủi nàng nhưng lời ra khỏi miệng lại hờ hững như thế, Khương Mạc nghe một hồi thì chợt hoảng hốt.
Nàng nhìn đôi tay mình, dường như thấy được vô số vết máu dính đầy trên đó đang không ngừng nhỏ xuống.
“Ngươi nói rất đúng, tình cảnh vốn là ngươi sống ta chết rồi, ta không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết ta.
Nhưng tất thảy mười mạng người, ta giết tận mười người, ta vốn có thể không giết họ, nhưng ta vẫn giết.”
Nói đến nói đi, Khương Mạc không cảm thấy mình làm sai, nàng cũng hoàn toàn không hối hận, chỉ là một khi nhận ra được sự máu lạnh khi giết người thì trong xương nàng lại toát lên một luồng khí lạnh.
Nàng hoàn toàn bị hoảng sợ nên mới xuất hiện ảo giác rằng trên tay mình có vết máu không thể lau sạch.
Giết người không đáng sợ, đáng sợ chính là sự máu lạnh và hờ hững khi giết người.
Một khi con người mất đi điểm mấu chốt thì người đó sẽ hoàn toàn thay đổi, Khương Mạc sợ rằng mình cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.
“Khương Mạc, theo ý ta, giết một người và giết mười người không có gì khác nhau cả.
Có thể sống sót vốn không dễ, ta không thèm để ý những chuyện còn lại, có thể sống là quá tốt rồi.”.