Lời Hi Phù Ẩn nói như búa tạ đập vào lòng Khương Mạc, nàng như tỉnh lại từ giấc mộng.
Từ khi nàng bắt đầu bước vào thời đại này, mọi hành động của nàng đều vì sống sót.
Nàng muốn sống, muốn đưa Hi Phù Ẩn còn sống đến Bình Giang.
Vì sống sót, nàng đã trả giá quá nhiều, ăn quá nhiều đau đớn, chịu đựng quá nhiều tháng ngày.
Nàng nhìn vào đôi tay bị bản thân giày vò đến mức gần như hoàn toàn thay đổi kia, đột nhiên nhếch miệng cười châm biếm: “Là ta khác người, giết thì cũng đã giết rồi, ta lại không muốn buông tha cho bản thân.
Vốn là tình cảnh ngươi sống ta chết, ta cần gì phải làm bộ làm tịch, do ta ngốc nghếch.”
Bây giờ nàng đã không còn là công dân ở xã hội hòa bình tuân thủ pháp luật kia nữa rồi, đánh giá bản thân bằng đạo đức chỉ có thể sử dụng được ở thời đại kia.
Ở đây, mạng người rẻ rúng như cỏ rác, muốn sống sót thì chỉ có thể áp dụng thủ đoạn phi thường.
Trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng giết người là không đúng, cũng sợ nhân tính bị mài mòn dần đi, nàng sợ rằng vì nó mà thậm chí tự đánh mất bản thân.
Nhưng ít nhất nàng sẽ không chủ động làm thương tổn người khác.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người, đây mới là đạo xử thế mà nàng nên làm.
Hi Phù Ẩn cười: “Cô rất tốt, đừng trách móc bản thân nặng nề như thế.”
Khương Mạc gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh, dòng suy nghĩ nối tiếp nhau.
Hi Phù Ẩn tìm vải bông sạch sẽ ra băng hai tay Khương Mạc lại, động tác hắn nhẹ nhàng, sợ làm nàng đau.
Hắn vừa băng bó vừa nói: “Hành tung của ta đã bại lộ, chắc chắn việc cần làm sẽ không ít.
Nếu như Khương Mạc không chịu đựng nổi nữa thì nói cho ta.”
Khi nói lời này, ánh mắt của hắn cực kỳ ấm áp và nghiêm túc.
Khương Mạc nhìn vào đôi mắt hắn, đột nhiên run rẩy.
Hi Phù Ẩn không nói với nàng rằng hắn sẽ làm như thế nào nhưng trong lòng Khương Mạc dường như cảm nhận được điều gì, cũng cảm thấy bất an vì nó.
Nàng chần chờ gật đầu.
Sau nửa đêm, đầu Khương Mạc toàn là lời Hi Phù Ẩn nói, chuyện lúc trước lại dần phai nhạt trong lòng nàng.
Sau đó nàng mơ màng ngủ mất.
Ngày thứ hai tỉnh lại, sắc trời đã sáng rực, Hi Phù Ẩn đã sớm tỉnh.
Khương Mạc xoa cái trán hơi đau, một mùi hôi thối như ẩn như hiện xông vào mũi.
Nàng vén mành lên, từ lúc khô hạn tới nay, ngày nào nắng cũng gắt như lửa, mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí cực kỳ cao.
Người hôm qua mới chết thì hôm nay đã bắt đầu có dấu hiệu hư thối, mùi xộc lên cũng rất khó ngửi.
Nhìn đống thi thể này, Khương Mạc hoảng hốt trong chốc lát.
Ngày hôm qua đám người này vẫn còn kiêu ngạo ngang ngược và không ai bì nổi, Khương Mạc giống như con kiến mà bọn chúng có thể giẫm chết dễ như trở bàn tay.
Nhưng hôm nay bọn chúng đã thành bộ dáng thế này.
Đời người vô thường, thế sự hay thay đổi.
Nàng thở dài một hơi, cũng nén lại cơn khó chịu cuồn cuộn xông lên trong lòng, cầm dây cương lên muốn rời khỏi.
Nhưng không ngờ rằng tay nàng lại rơi vào khoảng không.
Khương Mạc ngơ ngác nhìn người nắm dây cương bên cạnh.
“Cứ để ta làm đi, tay cô bị thương, dưỡng thương cho tốt trước đã.”
Tay Khương Mạc bị bọc lại như một cái bánh chưng, cơn đau còn chưa biến mất hoàn toàn, không có thuốc nên vết thương này khỏi rất chậm.
Hơn nữa bên trên còn có vết roi, nàng đúng là cần dưỡng thương một thời gian.
Nàng nhìn tay mình một cái, lại nhìn biểu cảm không cho từ chối của Hi Phù Ẩn, do dự một hồi thì gật đầu.
Hi Phù Ẩn cũng không biết lái xe, chỉ là năng lực học tập của hắn rất mạnh, tuy lúc đầu không quá vững vàng, nhưng không bao lâu hắn đã nắm giữ được bí quyết, tay nghề trông còn tốt hơn Khương Mạc rất nhiều.
Khương Mạc cũng không trở về buồng xe, chỉ ngồi bên cạnh hắn.
Xe đi cũng không nhanh nhưng không tính là chậm, Tôn Chiêu đã chết, không cần phải trốn Đông trốn Tây nữa, rời khỏi cánh rừng này không tốn bao nhiêu thời gian.
Đường bọn họ đi là con đường cũ, có đi ngang qua chỗ mà trước kia bị đuổi theo, thi thể của Thường tiểu ca vẫn nằm trên mặt đất như cũ, phơi thây hoang dã.
Khương Mạc có thương tích nên dù muốn cho Thường tiểu ca xuống mồ bình an thì nàng chỉ có lòng mà lực lại không đủ.
Cho nên, nàng bẻ xuống sợi dây leo ở phía trước đưa vào trong đất, dùng dây leo làm sợi dệt, tạo thành một cái mồ cho cậu.
Dây leo mới mọc ra không lâu sau đã bao bọc lấy thi thể của Thường tiểu ca.
Dây leo cứng cỏi, cho dù chết héo rồi cũng sẽ không mục rữa đi, đây cũng coi như là lập mộ cho cậu.
Khương Mạc nhìn thêm một lần cuối cùng, đôi mắt hoen cay, sau khi dời mắt thì bò lên xe ngựa, không dám quay đầu lại nữa.
Dù thế nào thì Thường tiểu ca cũng chết vì nàng, trước sau gì nàng cũng nợ cậu.
Hi Phù Ẩn nhìn thoáng qua, giơ roi lên, xe ngựa đi ra ngoài cánh rừng.
Tuy rằng lại tránh được một kiếp nhưng chuyện này vẫn để lại một vết thương trong lòng Khương Mạc.
Thế cho nên sau đó, cảm xúc trong lòng nàng vẫn không mấy vui vẻ, Khương Mạc vốn đã ít nói nay càng thêm im lặng.
Khuôn mặt vốn dĩ mềm mại kia cũng kiên nghị thêm vài phần, cặp mắt hơi tối tăm kia thi thoảng cũng hiện lên một tia sáng lạnh lùng.
Trải qua nhiều trắc trở như vậy, Khương Mạc đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt*.
Nàng không ngây thơ, cũng không mềm yếu, bướng bỉnh như trước như trước nữa, cả người càng thêm cứng cỏi và thấu hiểu được nhiều thứ.
*thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt
Thứ khiến khổ cực cho nàng không chỉ là vết thương.
Sau khi tiếp tục lên đường, bởi vì đường đến Liêu Hà chỉ có một con đường này nên tinh thần cả người bọn họ đều căng chặt, sợ đằng sau có truy binh đuổi theo.
Bọn họ lên đường cả ngày lẫn đêm.
May rằng đây là đường lớn, đường xá bằng phẳng rộng lớn, phương tiện bọn họ dùng để vân du tứ phương lần này lại là xe ngựa nên an toàn hơn lúc trước đi đường núi không ít.
Nhưng sau ba ngày ba đêm lên đường như vậy, Khương Mạc ngã bệnh.
Đáng để ăn mừng là miệng vết thương của nàng cũng không nhiễm trùng, chỉ vì mệt nhọc quá độ, hơn nữa áp lực tinh thần quá lớn nên mới bị bệnh.
Hi Phù Ẩn tìm hai viên thuốc hạ sốt đút cho nàng uống, cũng không biết có phải là do lúc này cơ thể nàng bị hư tổn quá nhiều hay không mà viên thuốc màu trắng có thể nói là thần đan diệu dược này mất đi tác dụng.
Nhiệt độ cơ thể của Khương Mạc cũng không hạ xuống, người vẫn sốt đến mức mơ màng.
Hi Phù Ẩn sờ cái trán nóng bỏng của Khương Mạc thì biết không thể tiếp tục như vậy nữa, phải mau chóng tìm một nơi để nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, chăm sóc cơ thể Khương Mạc xong mới có thể xuất phát.
Bây giờ bộ hạ Hi gia bị người của Triệu Túc ngăn lại ở Liêu Hà, không thể kịp thời tiếp ứng hắn, phía sau cũng có truy binh từ Bắc địa hội tụ đến đây.
Hoàn cảnh thế này đã đến bước đường cùng rồi.
Ngay cả Hi Phù Ẩn luôn luôn vững vàng bình tĩnh thì lúc này cũng phải nóng nảy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Khương Mạc nhặt về một cái mạng, chỉ sợ cũng sẽ bị sốt đến hỏng người.
Hi Phù Ẩn vừa cảm thấy nôn nóng, vừa gia tăng thời gian lên đường.
Núi non khuất nẻo đường đi, chợt lòe hoa thắm xanh rì liễu thôn*.
*bản dịch của Kim Le Huu, nguồn: thivien.net
Sau hai ngày, họ nghênh đón một cơ hội.
Hắn đánh bậy đánh bạ tìm được một cái thôn còn chưa dời đi.
Cái thôn kia ẩn trong sườn núi thấp nên gần với Liêu Hà, trong thôn vẫn chưa ngừng nước nên còn có thể nỗ lực chống cự.
Tình huống của Khương Mạc không ổn, cơn sốt cao vẫn luôn không lùi, hắn lại không thể đi đứng, hắn vội vã lên đường, có một hôm bánh xe không cẩn thận lại lọt vào hố, đang lúc bất lực thì có một nông phu đi ngang qua, giúp hắn.
Sau khi nghe thấy tình trạng của bọn họ thì có lòng dẫn họ vào trong thôn.
Trong thôn có một đại phu đi chân trần, sau khi quan sát Khương Mạc thì sắc chút thuốc đất cho nàng, lại để nàng nghỉ ngơi cho tốt thì rời đi.
Loại thuốc đất kia Hi Phù Ẩn cũng không sử dụng, hắn vẫn dùng thuốc hạ sốt trong ba lô cho Khương Mạc.
Có lẽ là đã được nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau cơn sốt đã lùi.
Không phải ai cũng ở lại thôn này, vẫn có một số người lựa chọn rời đi.
Chỗ mà bọn họ ở lúc trước chính là nhà của một góa phụ, sau này, con trai của góa phụ ấy đón người đi mất, cái nhà này trống nên lúc này mới tiện cho bọn họ.
Lúc Khương Mạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng nhìn thấy được chính là một cái xà ngang bị mọt đục đầy lỗ và nóc nhà được phủ rơm rạ lên, nàng chớp chớp mắt, ngờ rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.
Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng trẻ con cười hi hi ha ha đùa giỡn, nàng mới giật mình ngồi dậy.
Trẻ con?
Nàng chống tay ngồi dậy, xương cốt mềm nhũn khiến cả người nàng phát run, chỉ một lát đã đầm đìa mồ hô lạnh.
Nhưng lúc này nàng đã không còn tâm tư chú ý đến tình trạng cơ thể của nàng nữa rồi.
Khương Mạc dò đầu nhìn khắp nơi, chỗ nàng đang ở bây giờ là một nhà cỏ tranh rất nhỏ, nhà đã nát rồi, đâu đâu cũng thấy lọt gió, mặt tường loang lổ.
Nơi này là đâu?
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng vang, vẫn là tiếng của trẻ con, âm thanh của trẻ con nghe vào có chút sức sống.
Khương Mạc ngẩn ra, đây rốt cuộc là đâu? Hi Phù Ẩn đâu?
Nàng đang suy nghĩ thì cửa đã đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào theo cánh cửa mở khiến nàng chói mắt.
Nàng híp mắt lại, còn không đợi thấy rõ người ngoài cửa là ai đã nghe thấy bóng người nhỏ bé bên ngoài quay đầu ra ngoài lớn tiếng kêu: “Nàng tỉnh, nàng tỉnh!”
Kêu xong, người lại bịch bịch chạy đi.
Khương Mạc còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch, lúc này, có tận mấy người xuất hiện ở cửa.
Bọn họ chặn cái cửa thấp bé kín mít.
Là trẻ con sao?!
Khương Mạc hoàn toàn sững sờ, nàng mím môi, chợt không biết làm sao.
Tổng cộng có bốn đứa trẻ, ba nam một nữ, chúng mặc một bộ y phục cũ không hợp người, buộc tóc sừng dê, trên chân không mang giày, trên khuôn mặt bẩn bẩn còn dính nước mũi.
Trong đó, một đứa bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh chỉ vào Khương Mạc, khoe với đồng bọn nhỏ của mình: “Ngươi xem đi, ta nói là nàng tỉnh rồi, nàng không chết.”
“Nàng chết rồi, nàng chết rồi, lúc nàng vào thôn nàng không mở mắt ra, là Tứ thúc nâng bọn họ vào.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng thấy Tứ thúc nâng bọn họ vào.”
“Vậy thì sao nàng còn mở mắt, nàng rõ ràng không chết mà, bà nội nói nàng chỉ bị bệnh.”
“Bị bệnh còn không phải là phải chết sao? Mợ Xuân nói như vậy mà.”
Mấy đứa trẻ con nói qua nói lại, nói chuyện một hồi thì cãi nhau.
Khương Mạc nhìn mà đần mặt.
Qua một hồi lâu, nàng thấy bốn đứa trẻ này sắp bắt đầu vung tay đánh nhau, mới khụ khụ mở miệng nói chuyện: “Chào mọi người.”
Thời gian nàng giao tiếp với trẻ con không nhiều lắm, người duy nhất ở chung lâu ngày là Yến Bình.
Nhưng Yến Bình cực kỳ hiểu chuyện, không lúc nào là không ngoan, không nói một lời đã muốn đánh nhau như mấy đứa trẻ này.
Khương Mạc nhìn mà đau đầu, cũng không biết làm sao.
Nàng vừa nói xong thì đám trẻ con kia đồng thời nhìn về phía nàng.
Khương Mạc xấu hổ mỉm cười: “Mọi người có biết đây là nơi nào không? Ta đến đây thế nào vậy?”
Đứa bé gái duy nhất kia lau nước mũi đi, ngoan ngoãn nói: “Nơi này thôn Bát Yến, là Tứ thúc mang ngươi và thần tiên ca ca gãy chân kia đến đây.”
Thần tiên ca ca gãy chân là Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc im lặng, sau đó nở nụ cười hơi cứng đờ nói: “Vậy mọi người có biết vị thần tiên ca ca gãy chân kia bây giờ đang ở đâu không?”
“Thần tiên ca ca và Tứ thúc đến chỗ thôn trưởng.
Hắn bảo chúng ta giúp hắn trông ngươi một chút, tỉnh lại thì nói với hắn.”
“Nàng tỉnh rồi, đi báo tin.”
Lời này như là một lời nhắc nhở vậy bọn chúng vậy, bốn đứa bé kia lại bịch bịch bịch nhanh chân chạy đi..