Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!


Khương Mạc còn chưa kịp phản ứng, đám trẻ con kia đã biến mất lần nữa.
Đầu nàng còn có chút choáng váng, một hồi lâu sau mới chầm chậm xuống dưới giường.

Chân vừa rơi xuống đất, nàng đã cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng lơ lửng, không có chút sức nào, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Khương Mạc vịn cột giường đứng một hồi, chờ cơn choáng váng kia giảm đi, mới gian nan bước ra ngoài.

Mỗi một bước nàng bước đi phải trừng lớn mắt lên, nhìn rõ đường miễn cho trượt chân.

Đầu nàng vang tiếng ong ong, cảnh vật trước mắt lúc thì mơ hồ, lúc thì rõ ràng.
Vất vả bước tới cửa, mới vừa đỡ cửa ra ngoài nhìn xem thì đã nghe thấy một loạt tiếng ồn vang lên từ xa.
“Nàng tỉnh, tỷ xem, Quyên tỷ tỷ, tỷ xem, nàng thật sự tỉnh rồi.”
Khương Mạc nghe tiếng nhìn lại, người tới cũng không phải Hi Phù Ẩn, mà là một cô nương tuổi chừng mười tám.

Cô nương kia mặc một chiếc váy bông màu lam không vừa người, tết bím tóc thô, ngũ quan thanh tú, làn da hơi ngăm.

Khương Mạc đang nhìn thấy thì trong lúc lơ đãng, cô nương kia cũng quay đầu lại, ánh mắt của hai người đối diện với nhau.

Sắc mặt của cô nương kia không tính là đẹp, nhưng cũng không coi như là xấu, tóm lại là khá kì quái.

Mấy đứa trẻ vây quanh nàng đúng là bốn đứa bé chạy đi kia.

Chúng đang ríu rít vây quanh nàng ta ầm ĩ.
“Quyên tỷ tỷ, là ta phát hiện, là ta phát hiện nàng tỉnh trước.”
Mấy đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh nhảy nhảy kéo tay áo của cô nương kia, như là đang đòi kẹo ăn.
“Ta cũng phát hiện, ta cũng phát hiện, Quyên tỷ tỷ ta cũng phát hiện.”
“Ta phát hiện.”
“Quyên tỷ tỷ, ta muốn ăn kẹo.”
Mấy đứa bé cãi cọ ầm ĩ.
Lúc này, chỉ thấy cô nương kia khom người đến gần sờ sờ đầu mấy đứa bé kia, mỉm cười không biết là nói câu gì, mấy đứa bé kia lập tĩnh im lặng lại.

Nàng ta lấy ra một viên kẹo từ trong túi, đưa cho mấy đứa bé này theo thứ tự.

Đám trẻ con cuối cùng cũng lấy được kẹo, trên mặt toát lên vẻ hưng phấn.

Chúng cầm kẹo, lau nước mũi đi, nhảy nhót chạy đi xa.
Sau khi đuổi đám trẻ con tham ăn này đi, nàng ta lập tức đến chỗ Khương Mạc.
Chờ đến khi tới gần, nàng ta đứng đối mặt với Khương Mạc, cũng không nói lời nào, đầu tiên là quan sát nàng một phen từ trên xuống dưới, mới hơi hơi cong miệng nở nụ cười hơi không được tự nhiên: “Lâm công tử lúc này không tiện, để ta qua đây xem xem.”
Câu đầu tiên mà nàng ta mở miệng nói, rất là kì lạ.
Khương Mạc đau đầu, nghe một hồi mới hiểu được ý trong lời nàng ta nói.

Đầu tiên, Lâm công tử này hẳn lại là tên giả mà Hi Phù Ẩn dùng, mà ý trong ý ngoài của vị cô nương này có vài phần không tốt như vậy, nghe vào tai có một chút ý ra oai phủ đầu.
Khương Mạc nghe thế thì trong lòng cũng hơi không thoải mái nên nàng không tiếp lời.
“Lúc này Lâm công tử thật sự không thể phân thân, cha ta tìm hắn có việc, ngươi vẫn nên vào trong nghỉ ngơi một chút đi, Lâm công tử bận việc xong rồi sẽ tự tới tìm ngươi.”
Cô nương kia lại nói, lời trong lời ngoài đều có chút ý như là Khương Mạc không hiểu chuyện vậy.

Nói thật, Khương Mạc nghe mà cũng có chút mơ hồ, cô nương này nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, như là mình đã đắc tội nàng ta vậy.
“Xin hỏi cô nương là?” Khương Mạc chống cửa hỏi.
Nàng nằm nhiều ngày như vậy, cơ thể nhũn ra, giọng nói tự nhiên cũng thiếu đi vài phần tự tin.
“Ta họ Cát.”
“Vậy xin phiền Cát cô nương nói cho ta, hắn đang ở đâu?”
Khương Mạc hỏi rất bình tĩnh, dường như không nghe được lời lúc trước nàng ta nói.

Hiển nhiên, sau khi vị Cát cô nương này nghe xong thì không vui.
Nàng ta hơi cau mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn Khương Mạc: “Ta đã nói, bây giờ Lâm công tử không tiện đi.”
Dứt lời, nàng ta tạm dừng một chút, biểu cảm càng thêm không vui: “Bây giờ Lâm công tử có chuyện quan trọng, ngươi thân là nương tử của hắn, hẳn phải biết thông cảm cho hắn.

Lúc trước ngươi bệnh nặng, vì chăm sóc ngươi, Lâm công tử ăn đủ đau khổ, bây giờ ngươi khỏe lại rồi, cũng nên làm tròn nghĩa vụ làm vợ của người ta.”
Khương Mạc nghe một hồi đã cảm thấy lời này không đúng, cũng chợt không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao vị Cát cô nương này có địch ý với nàng, hóa ra lại là do Hi Phù Ẩn đưa tới.

Vị Cát cô nương này rõ ràng là lòng son thầm thích, bất đắc dĩ hắn lại có vị phu nhân là Khương Mạc, cho nên làm tình địch, nàng ta đương nhiên không thích Khương Mạc.

Chỉ là lúc mới đầu nghe thấy lời mà vị Cát cô nương này nói, người không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là nương tử của Hi Phù Ẩn.

Cho nên khi Khương Mạc nghe lời nàng ta nói thì mới cảm thấy kì quái, không tự nhiên như thế.
Khương Mạc mới tỉnh lại, bị bệnh lâu như vậy, hơn nữa cũng không ăn cơm bao nhiêu, lúc này đứng thôi cũng có chút khó khăn.

Nhưng giờ phút này, thân đang ở một nơi xa lạ, nàng không biết rõ tình huống, cũng không dám tùy tiện nhắc đến những chuyện khác.

Việc cấp bách bây giờ vẫn là gặp Hi Phù Ẩn trước, rồi sau đó hẵng tính sau.
Tuy vị Cát cô nương này nói chuyện không khách sáo, nhưng nói như thế nào thì cũng là người trong thôn này thu lưu bọn họ.

Vì thế Khương Mạc chịu đựng, giải thích với nàng ta: “Cát cô nương, phiền cô giúp ta gọi hắn một chút, ta có việc tìm hắn.”
Khương Mạc run tay, sắp đỡ khung cửa không nổi nữa, nói chuyện đều đang thở dốc.

Trước mắt lại trở nên tối sầm, đầu váng mắt hoa.

Vừa dứt lời, nàng thật sự chịu đựng không nổi nữa, đặt mông ngồi xuống dưới đất tựa người vào cửa, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nàng như thế lại khiến vị Cát Quyên hoảng sợ, nàng ta liên tục lui về phía sau hai bước: “Không phải ta đẩy ngươi, là tự ngươi ngã.”
“Ừ, ta không đứng được, phiền Cát cô nương rồi.”
Đúng lúc này, một đợt tiếng ầm ĩ lại truyền đến từ xa.
“Đám quỷ con này.” Cát Quyên giậm chân một cái, biểu cảm căm giận khó chịu, hiển nhiên là mấy đứa trẻ con kia lấy kẹo của nàng ta rồi nhưng không tuân thủ lời hứa, vẫn mang Hi Phù Ẩn đến đây.
Cát Quyên lại cúi đầu nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch kia, khẽ cắn môi, không cam lòng ngồi xổm người xuống đỡ người đứng dậy.
Quả nhiên, bên chỗ nàng ta vừa mới nâng Khương Mạc dậy chuẩn bị đỡ vào nhà, Hi Phù Ẩn bị mấy thôn dân vây quanh nâng ở trên ghế đã đến.

Người đi đầu chính là mấy đứa trẻ con lấy kẹo của Cát Quyên và một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên kia thấy Cát Quyên ở đây, sắc mặt lập tức thay đổi, ông dựng thẳng lông mày lên, trừng Cát Quyên, gầm giọng lên: “Quyên Nhi, con ở đây làm gì?”
Cát Quyên nở nụ cười miễn cưỡng, quay đầu nhìn người đàn ông kia nói: “Cha, con nghe nói Lâm nương tử tỉnh nên tới đây xem xem.”
“Làm bậy! Lâm nương tử tỉnh rồi thì hẳn phải nên báo cho Lâm công tử trước chứ, con ở đây xem náo nhiệt cái gì.”
Dứt lời, ông lại quay đầu nhìn Hi Phù Ẩn nói: “Con trẻ không hiểu chuyện, Lâm công tử đừng trách, đừng trách.”
Thái độ của ông ta với Hi Phù Ẩn rất khách sáo, nói xong thì quay đầu lại trừng mắt nhìn Cát Quyên một cái.
“Cha!” Cát Quyên giậm chân một cái, có chút không vui.
“Thôn trưởng khách sáo rồi, còn phải đa tạ lệnh ái.”
Nhờ có lời Hi Phù Ẩn nhắc nhở, lúc này thôn trưởng mới phát hiện Cát Quyên còn đang đỡ Khương Mạc.

Ông ta liếc mắt trừng Cát Quyên một cái, tức giận nói: “Còn không đỡ Lâm nương tử vào trong.”
Cát Quyên đầy mặt không vui, nhưng lúc nhìn Hi Phù Ẩn lại vừa e lệ vừa xấu hổ, biểu cảm cả khuôn mặt không biết mâu thuẫn bao nhiêu.

Khương Mạc nhìn vào mắt, lại không mở miệng.

Chuyện Hi Phù Ẩn đẹp cũng không phải nàng là người đầu tiên biết được, con người luôn thích những sự vật tốt đẹp.

Bất luận là người hay là vật đều vậy!
Sau đó chính là một trận rối loạn.
Đầu tiên, Cát Quyên dìu Khương Mạc vào phòng, lại để nàng nằm yên trên giường.

Sau đó mới có người nâng Hi Phù Ẩn vào nhà, ngồi ở mép giường.
Khương Mạc cố gượng tinh thần lên chờ đợi.
Hi Phù Ẩn lại nhờ thôn trưởng làm chút đồ ăn cho bọn họ, người trong phòng mới nối đuôi nhau đi ra.
Cát Quyên là người cuối cùng bước ra ngoài, nàng ta lưu luyến không rời, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Hi Phù Ẩn.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, xác định rằng ngoài cửa không còn ai nữa, Khương Mạc mới hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Hi Phù Ẩn cũng không vội đáp lại vấn đề của nàng, đầu tiên, hắn duỗi tay sờ trán nàng, xác nhận độ ấm bình thường, không còn sốt nữa thì mới hơi thở ra một hơi.
Hắn sửa sang lại quần áo, mỉm cười ấm áp nói: “Đều là trùng hợp mà thôi.”
Hi Phù Ẩn kể thẳng lại mọi chuyện xảy ra khi đến thôn Bát Yến ngày hôm ấy.
“Theo lí thì bọn họ đã cứu chúng ta, sao bọn họ lại đối xử khách sáo với ngươi như thế?”
Khương Mạc như là nhớ tới điều gì, nói: “Ngươi lại thêu dệt ra cái thân phận gì sao?”
Hi Phù Ẩn bật cười lắc đầu: “Thương nhân trục lợi, điều suy xét vĩnh viễn là làm sao đạt được lợi ích lớn nhất.

Mà nông phu thì không phải vậy, thứ họ để ý nhất chính là thu hoạch mùa, lương thực, ăn no mặc ấm thế nào.

Bọn họ không tin vào hứa hẹn, chỉ biết nhìn vào thứ trước mắt, cho nên những thứ kia vô dụng với họ.”
“Vậy thì sao lại thế?”
“Thôn Bát Yến gần với Liêu Hà, tuy rằng nước sông khá cạn nhưng đào thêm ba thước cũng không phải là không còn nước.

Tuy rằng chỗ bọn họ ít nước, có thể duy trì sống qua ngày nhưng lại không đủ lượng nước cần để trồng cây vào năm sau.

Nếu như nạn hạn hán cứ tiếp diễn thì mấy người này sớm muộn gì cũng sẽ đói chết.

Vừa khéo ta từng đọc một quyển sách, bên trong có ghi lại một loại phương pháp trồng lương thực đặc thù, chỉ cần chút ít nước thôi cũng có thể khiến nó sống được.”
Khương Mạc vừa nghe vậy, lập tức kinh ngạc: “Ngươi còn biết trồng cây lương thực à?”
“Lý luận suông thôi, ta chỉ nói lại nội dung cho bọn họ, chuyện còn lại cũng chỉ có thể để bọn họ từ từ thử nghiệm.”
Mấy người nông phu này đã trồng cây mấy thập niên, thứ am hiểu nhất cũng là cái này, Hi Phù Ẩn chỉ phụ trách cung cấp phương án cho bọn họ tự thực nghiệm.
Quyển sách này cũng là thứ mà hắn ngẫu nhiên có được, thấy thú vị bèn đọc một phen.

Nông phu vừa nghe thấy thứ mà hắn nói, tổng hợp với kinh nghiệm vài thập niên là biết có thể tin nên thường xuyên kéo hắn lại hỏi tường tận nội dung.

Đây cũng là lí do vì sao hôm nay Hi Phù Ẩn sẽ ở chỗ thôn trưởng.
Nói xong, Hi Phù Ẩn lại nói cho Khương Mạc biết nội dung trong quyển sách kia một chút, Khương Mạc nghe hiểu cái được cái không.

Tục ngữ nói, khác nghề như cách núi, quả nhiên là không giả.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Khương Mạc hỏi.
“Nơi này thế núi ẩn nấp, truy binh sẽ không tìm đến đây dễ dàng như vậy.

Cứ ở đây đợi trước đi, chờ cơ thể cô được dưỡng tốt rồi thì hẵng bàn sau.” Hi Phù Ẩn nói.
Khương Mạc gật đầu.
Đối thoại giữa hai người kết thúc, không lâu sau đã có một phu nhân bưng tới một chén cháo.

Trông vào chén cháo chỉ thấy canh suông nước trong, bên trong không có bao nhiêu hạt gạo.
Hi Phù Ẩn nhận lấy cháo trong tay phụ nhân nói tiếng đa tạ, sau đó dùng muỗng đút cho Khương Mạc từng miếng một.
Phụ nhân đứng ở nơi đó nhìn một hồi rồi hâm mộ nói hai người thật ân ái, sau đó thì rời đi.
Hi Phù Ẩn vừa đút nàng ăn, vừa nói cho nàng, thật ra gạo nấu cháo này là của bọn họ, chỉ là người ở đây chắc là đã đói đến sợ, lần nào nấu cháo cũng không đặc, nước trong đến mức có thể soi mặt được.

Lúc hắn nói lời này, trên mặt mang theo vài phần ai oán, Khương Mạc thấy thế thì không nhịn được phụt một tiếng cười ra.
Trong phòng ngập tràn ấm áp và chút bình thản an tâm hiếm thấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui