“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Bạch Viễn Sơn không tin sẽ có chuyện hoang đường như vậy, chuyện này khác gì ăn cướp trắng trợn đâu.
Quan phủ không thể nào làm ra chuyện thế này.
Khương Mạc thở dài một hơi, giọng hơi trầm lại: “Bình Giang đã rối loạn, còn có gì là không thể chứ.
Bạch lão gia, tiền trang chúng ta không giống các ngươi, vàng thật bạc thật đều được đặt ở đó.
Các ngươi có thể giấu đồ đi, chúng ta lại không làm vậy được, nhưng ngươi cũng đừng quên, tiền của tiền trang cũng có một phần của các ngươi.”
“Phu nhân đừng hòng dụ dỗ chúng ta, chuyện này dù là Bạch mỗ nghe thế nào, cũng cảm thấy hoang đường.”
Bạch Viễn Sơn vẫn không tin, mặt ông ta đầy vẻ hoài nghi.
Khương Mạc lại cười, nàng nói: “Đơn giản rằng ta cũng không để bụng các ngươi có tin hay không, khổ tâm kinh doanh nhiều năm, thế mà lại hủy diệt bằng phương thức buồn cười như vậy chỉ trong một sớm.
Chỉ là ta thật sự khó thể nào nén nổi cơn giận trong lòng, quan phủ ta đấu không lại, thu dọn các ngươi vẫn là thừa sức.”
Lời nói ngang ngược vô lý như vậy, nghe vào thế nào cũng như đang nói, chuyện này Khương Mạc đã nhận định là bọn họ làm, dù bọn họ có ngụy biện thế nào thì Khương Mạc cũng sẽ không tin.
Nàng muốn bốn người Bạch Viễn Sơn trả giá lớn.
Nghe hiểu rồi, bốn người Bạch Viễn Sơn hít hà một hơi.
Nhưng còn không đợi bọn họ nói gì, Đào Tam dùng ngón tay vuốt đao, không nhanh không chậm tiến về phía cổ Tôn Phú Nhân, càng lúc càng gần.
Lưỡi đao sắc bén, không lâu sau đã cắt đứt cổ của Tôn Phú Nhân.
Cảm nhận được điều không thích hợp, Tôn Phú Nhân run run dùng tay chạm vào cái cổ ướt dầm dề, hơi đảo mắt nhìn lại.
Chờ đến khi ông ta nhìn thấy máu tươi đỏ rực trên tay, ông ta hoảng loạn nhìn Đào Tam trước mặt.
Tôn Phú Nhân nhìn thấy sát ý không chút che giấu trong đôi mắt hắn, Đào Tam muốn giết ông ta!
Mặt Tôn Phú Nhân bị dọa cho trắng bệch, kiêng dè chuyện lưỡi dao kia còn dán thịt kề cổ ông ta, Tôn Phú Nhân nuốt tiếng hét thảm lại về trong yết hầu.
Ông ta nở nụ cười lấy lòng với Đào Tam: “Tam, Tam gia, đao kiếm không có mắt, chúng ta có chuyện dễ bàn, có chuyện dễ bàn.”
Đào Tam không hé răng, chỉ là cầm đao, tiếp tục chậm rãi đẩy mạnh, theo sức lực càng lúc càng lớn, miệng vết thương trên cổ Tôn Phú Nhân càng lúc càng sâu.
Cơn đau đớn như lập tức bị khuếch trương, Tôn Phú Nhân cuối cùng cũng nhịn không được, con ngươi ông ta phóng đại, sợ hãi tới cực hạn, ông ta kinh sợ kêu lên: “Tam gia!”
Tay Đào Tam tạm dừng, ba người khác đều bị dọa sợ.
Đào Tam lật mặt hoàn toàn như vậy, là đang nói cho bọn họ rằng, hôm nay là đang làm thật, chứ không chỉ là tùy tiện hù dọa.
Quai hàm ba người Bạch Viễn Sơn, Kiều Thu Hải và Chu Hưng Đạo đều cắn chặt, thần kinh căng tới cực hạn, huyệt Thái Dương giật nhảy.
Có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, họ sẽ đưa mình rơi vào hoàn cảnh thế này.
Đúng vậy, bọn họ làm những chuyện đó, cũng là cố ý đảo loạn thị trường.
Ngày đó Bình Giang phong thành, thì trong đó thương hộ trong thành là sốt ruột nóng nảy nhất.
Thành phong rồi thì bán buôn thế nào bây giờ, bạc tổn thất mỗi ngày thì làm sao bây giờ? Món bạc này tính toán ra, khiến lòng người như ứa máu.
Cho nên Bạch Viễn Sơn, Tôn Phú Nhân, Chu Hưng Đạo và Kiều Thu Hải tính toán liên hợp thương hộ trong thành, bí mật họp một lần, lại làm bốn người bọn họ đi tìm Lý Minh Chu, hy vọng rằng có thể thuyết phục được hắn.
Nào ngờ người trước giờ dễ nói chuyện lúc ấy lại chết sống không nhả miệng, còn nói chuyện qua loa cho xong với họ.
Sau này, bốn người lại nhét bạc vào phủ Lý Minh Chu, muốn làm xong chuyện.
Dù sao thì trong mắt bọn họ, ôn dịch còn chưa đáng sợ, nó càng không quan trọng bằng chuyện kiếm bạc.
Nhưng mà, bạc thì đưa tặng đi rồi, Lý Minh Chu cũng đã nhận.
Nhưng ngay cả cửa của nha môn tri phủ, bọn họ cũng chưa được vào lại.
Trước giờ thương hộ Bình Giang do bốn người bọn họ cầm đầu, chuyện này không thành công, mặt mũi bọn họ tối sầm, bạc trắng bóng càng khiến bọn họ đau lòng.
Cho nên cuối cùng mới có thể thẹn quá hóa giận, bắt đầu liên hợp thương hộ trong thành nâng giá hàng lên, từ đó kiếm chác lợi nhuận to lớn.
Lúc đầu, làm như vậy chỉ là vì muốn Lý Minh Chu khó xử, cố ý ngáng chân hắn, để hắn sứt đầu mẻ trán, khiến lòng bọn họ dễ chịu hơn.
Nhưng không nghĩ tới, theo sự nghiêm trọng của ôn dịch thành Bình Giang, người trong thành giống như phát điên vậy, mua cái gì cũng phải cướp.
Chuyện buôn bán của bọn họ không chỉ không bị ảnh hưởng, ngược lại càng ngày càng tốt, đạt tới đỉnh cao trong nhiều năm qua.
Bọn họ lập tức quyết định làm, không thể bỏ mất cơ hội này.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, tiền bọn họ kiếm được có thể sánh với lợi nhuận 5 năm.
Lợi nhuận kếch xù khiến bọn họ vô cùng vui sướng, đương nhiên phải thừa thắng xông lên.
Ngày hôm qua khi Lý Minh Chu và Lỗ Mông tới, một lời nói rõ kế hoạch của bọn họ.
Đám Bạch Viễn Sơn họ một ghi hận chuyện hôm ấy, hai là không nỡ đống bạc trắng bóng này, cho nên đương nhiên là sẽ không thừa nhận lời Lý Minh Chu trách hỏi.
Hỏi nóng nảy còn trả đũa lại, la lối khóc lóc lăn lộn, thủ đoạn gì cũng dùng tới, khiến Lý Minh Chu và Lỗ Mông mặt xám mày tro rời đi.
Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, còn có chuyến đi hôm nay.
Người của tiền trang Hằng Thông không làm theo lẽ thường, bày bộ dạng muốn đồng quy vu tận ra, nhưng Bạch Viễn Sơn bọn họ có thể làm gì đây?
Quan phủ đã bị bọn họ đắc tội, tiền trang Hằng Thông cũng đã đắc tội, nếu là nhận chuyện, thì bá tánh toàn thành bọn họ cũng đắc tội nốt.
Vậy thì sau này Bình Giang cuối cùng cũng không còn chỗ dừng chân của bọn họ.
Cho nên vẫn không thể nhận, bọn họ không nhận, những người này vẫn không có chứng cứ.
Ông ta cũng không tin, Đào Tam và người phụ nữ kia thật sự dám một đao giết bốn người bọn họ!
Nghĩ đến đây, Bạch Viễn Sơn lập tức lại chắc chắn, ông ta bỗng chốc nhìn về phía Khương Mạc nói: “Tuy rằng không biết phu nhân có được tin tức từ nơi nào, nói rằng bốn người chúng ta làm chuyện cầm thú không bằng.
Nhưng Bạch mỗ ta thật sự chưa bao giờ làm, ta có thể thề với trời, xin phu nhân tra rõ!”
Bạch Viễn Sơn nói năng khí phách, bộ dạng thẳng thắn cương nghị bị chịu oan uổng lớn.
Nếu là đổi thành người khác, chắc chắn đã bị ông ta lừa gạt rồi.
Khương Mạc nghe xong cũng nhất thời cạn lời.
Nàng thật sự không nghĩ tới, cái tên Bạch Viễn Sơn này tướng mạo như văn nhân, lại có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.
Người đang ngồi đây lòng đều như gương sáng, dáng vẻ Bạch Viễn Sơn thế này thật sự khiến người ghê tởm.
Vì thoát tội, ngay cả câu mình không bằng cầm thú cũng dám mắng!
Lúc này không cần Khương Mạc mở miệng, Đào Tam giỏi giao tiếp với đám người này nhất cũng bực.
Hắn đứng lên bước đến trước mặt Bạch Viễn Sơn, châm chọc nhìn ông ta: “Bạch lão gia, ta chỉ biết ngươi làm buôn bán là một tay giỏi bẫy người khác.
Không ngờ rằng ra tay với mình cũng không nể tình chút nào.”
Bạch Viễn Sơn nghe xong, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Khương Mạc cũng mở miệng vào lúc này, nói: “Nếu ta không có chứng cứ, hôm nay sẽ không tìm đến bốn vị.
Hôm qua bốn vị nhục nhã Lý đại nhân và Lỗ tướng quân một phen, bọn họ phát tiết toàn bộ lửa giận lên trên người tiền trang chúng ta, nhắc tới thì cũng là chúng ta bị tai bay vạ gió, đương nhiên cũng phải điều tra rõ gốc gác mọi chuyện.”
Nói xong, khuôn mặt bình tĩnh Khương Mạc cong lên một chút: “Bạch lão gia, không dối gạt ngươi, ngay cả chỗ giấu hàng của các ngươi, con đường mà các ngươi phái người ra thành mua sắm hàng hóa là ở đâu, người hối lộ là ai, mấy chuyện này ta đã điều tra rõ ràng rồi.
Ngươi liều chết không thừa nhận cũng vô dụng thôi.
Đúng rồi, quan phủ nói rằng để chúng ta bắt đầu thả bạc ra từ ngày mai, nhìn thái độ của bốn vị hôm nay, ta sẽ lấy tiền mà bốn vị đặt trong tiền trang chúng ta ra trước.
Đến lúc đó, nghiệt bốn vị tự tạo thì bốn vị tự trả.”
“Không thể, nhất định không thể!”
“Phu nhân hãy nghĩ lại!”
“Không được, phu nhân không thể chạm vào bạc của ta!”
“Phu nhân, người không thể làm như vậy!”
Bốn người quỳ trên mặt đất liên tục kêu lên, dáng vẻ như là Khương Mạc đang cắt thịt bọn họ vậy.
“Bốn vị lão gia trước tiên đừng kêu, chuyện còn chưa xong mà.” Khương Mạc nói.
Lời của đám Bạch Viễn Sơn bọn họ lại bị câu nói của nàng làm nghẹn trong cổ họng.
“Mọi chuyện ta đã nói rõ ràng với các ngươi rồi, kế tiếp nên giải quyết chuyện của các ngươi với tiền trang.”
Không biết vì sao, vừa nghe lời này, bốn người Bạch Viễn Sơn đều tự tê dại da đầu.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi.
Giết các ngươi thật ra thì sẽ xong hết mọi chuyện, nhưng lại thật sự khó tiêu mối hận trong lòng ta.
Như vậy đi, ta chặt đôi tay của các ngươi, sau này ngày tháng còn dài, các ngươi cứ từ từ mà sống.
Thứ hai, ta cũng nhắc nhở các ngươi việc bạc nào nên duỗi tay ra, bạc nào không nên duỗi tay ra, bổ sung trí nhớ cho các ngươi.”
Nói xong, nàng còn cười rất hứng thú, quay đầu nói với Chiến Võ bên cạnh: “Chiến Võ, ta nhớ rằng trước kia ngươi giết heo, nếu không thì để ngươi đi làm nhé.
Xuống tay vững một chút, bốn vị lão gia ít chịu chút khổ, vết đao cũng phải ngay ngắn một chút, đẹp một chút, dù sao thì bốn vị lão gia cũng là người thể diện.”
“Vâng, phu nhân!”
Lời Khương Mạc nói dọa bốn người sợ choáng váng.
Trong đó Tôn Phú Nhân là người không tiền đồ nhất, sắc mặt ông ta trắng bệch, hai mắt trợn ngược trực tiếp bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Đào Tam là người ranh mãnh, hắn dùng chân đá Tôn Phú Nhân, ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Võ cười mỉa một tiếng: “Chiến Võ huynh đệ, bắt đầu từ Tôn lão gia trước đi, hắn đã hôn mê rồi, có lẽ cũng sẽ không thấy đau gì mấy.”
“Được.”
Chiến Võ rút bội đao ra, đen mặt, hai ba bước đã vọt qua kéo cánh tay Tôn Phú Nhân đè xuống mặt đất như lợn chết.
Đao trong tay hắn giơ lên cao rồi nhanh chóng rơi xuống, lưỡi đao lóe sáng choang.
Bạch Viễn Sơn, Chu Hưng Đạo và Kiều Thu Hải hai mắt mở to nhìn Chiến Võ giơ tay chém xuống, chỉ cảm thấy cánh tay của mình cũng đang đau đớn, càng không nói đến người trong cuộc là Tôn Phú Nhân.
Đao Chiến Võ vừa ra một nửa, đã nghe thấy Tôn Phú Nhân thét lên một tiếng chói tai ngắn ngủi, sau đó trừng lớn hai mắt, khóc lóc thảm thiết hô to: “Là chúng ta làm, đều là chúng ta làm, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.
Ta nói hết, người muốn biết gì ta nói hết!”
Khương Mạc kêu lên: “Chiến Võ!”
Đao Chiến Võ dán vào quần áo của Tôn Phú Nhân thì ngừng lại, lưỡi đao cắt qua quần áo, vẫn chưa tổn thương đến nửa phần da thịt Tôn Phú Nhân.
Nhưng Tôn Phú Nhân lại cảm thấy đau, ông ta cảm thấy cái cánh tay của mình đã không còn thẳng nữa rồi.
Ông ta vừa khóc vừa kêu: “Tay ta, tay của ta!”
Bộ dạng muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu, hèn nhát đến mức không nhìn ra uy phong bình thường khi thân làm tứ đại thương hộ Bình Giang ngày thường.
Đao Chiến Võ đặt ở trên tay, lạnh lùng nói: “Tay ngươi còn lành lặn, gào cái gì?”
Giọng Tôn Phú Nhân lập tức ngừng lại như vịt bị bóp cổ, ông ta mở to hai mắt ra quay đầu nhìn lại, cánh tay cụt máu tươi đầm đìa trong dự kiến vẫn chưa thấy, tay ông ta còn lành lặn trên vai mình.
“Tay ta không cụt, tay ta không cụt!”
Tôn Phú Nhân vừa khóc vừa cười, như là điên mất rồi.
Tiếp theo, ông ta đột nhiên quỳ bò đến dưới chân Khương Mạc, vội vàng nói: “Phu nhân, đều là lão thất phu Bạch Viễn Sơn này xúi giục chúng ta làm, đều là ý định của lão, người muốn chém thì chém tay lão ta đi.”
“Tôn Phú Nhân, cái đồ chó chết nhà ngươi!” Mặt Bạch Viễn Sơn đỏ lên, phẫn nộ quát.
Tôn Phú Nhân không để ý tới ông ta, chỉ vội vàng nói: “Phu nhân, người anh minh thần võ, lời nói chẳng sai chút nào, chúng ta liên hợp với thương hộ Bình Giang, trữ hàng phát tài, thả tin đồn rằng trong thành cái này không có, cái kia không còn.
Thật ra chúng ta vẫn luôn phái người mua đồ từ bên ngoài về.
Hơn nữa Bình Giang liên tục mấy năm được mùa, không nói mấy thứ khác, nhưng lương thực tuyệt đối là đủ, không có chút vấn đề nào cả.”
Khương Mạc nghe xong, bễ nghễ nhìn xuống, hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất: “Dược liệu thì sao?”
“Dược liệu cũng có, ai cũng biết thứ đó bây giờ đáng giá ngàn vàng, mỗi ngày chúng ta chỉ thả một chút hàng ra để bán.”
Khương Mạc âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra Mẫn Kiên chỉ điều tra ra được chỗ bọn họ giấu hàng, nhưng cụ thể có bao nhiêu thì trong lòng cũng không chắc chắn.
Bây giờ có lời chắc chắn rồi, nàng cũng có thể an tâm.
“Phu nhân buông tha cho ta đi, ta bằng lòng quyên mọi hàng hóa của hiệu buôn chúng ta ra ngoài.” Tôn Phú Nhân dập đầu vang bịch bịch, liên tục tỏ lòng trung thành.
Lúc này Chu Hưng Đạo và Kiều Thu Hải cũng nóng nảy, bọn họ ăn ý nhắm đầu súng ngay Bạch Viễn Sơn, vội vàng nói: “Phu nhân, đúng vậy, đều là Bạch Viễn Sơn chỉ thị chúng ta, đều là lão.
Chúng ta bằng lòng quyên mọi thứ ra ngoài, tất cả đều quyên ra ngoài.”
Khương Mạc nghe xong thì ra vẻ khó xử, nói: “Cái này, ta chưa bao giờ thích miễn cưỡng người khác.”
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng, là chúng ta tự nguyện, chúng ta đều tự nguyện.”
Khương Mạc vừa lòng, con ngươi nàng hơi chuyển, lại nhìn về phía Bạch Viễn Sơn mặt mày xanh lét, suýt nữa giận tới mức ngất xỉu đi kia, nói: “Nhưng mà ta thấy Bạch lão gia hình như không bằng lòng lắm.”
Lập tức ba đôi mắt sáng quắc liền nhìn về phía Bạch Viễn Sơn, ông ta còn chưa mở miệng, ba người khác cũng đã trả lời thay cho ông ta: “Bạch Viễn Sơn, lão ta bằng lòng.”
“Bạch huynh khẳng định là bằng lòng.”
“Bạch huynh, huynh nói một câu xem nào!”
Bạch Viễn Sơn nhục nhã, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Phu nhân chê cười, Bạch mỗ ta đương nhiên cũng bằng lòng cùng tiến lui với thành Bình Giang.”
“Nhưng ta thấy Bạch lão gia rất là gượng gạo, ngay cả một nụ cười cũng không có, người như ta, không thích nhất là ép người bức người.”
Khương Mạc không buông tha, lời nói giả mù sa mưa, không hề có thành ý.
Nhưng trong tối ngoài sáng lại đang nói cho Bạch Viễn Sơn, nàng đúng là đang ép ông ta, còn muốn ông ta phải nuốt cả răng lẫn máu xuống họng.
Các cơ trên mặt Bạch Viễn Sơn run rẩy một chút, ông ta hít một hơi thật sâu, bật cười nói: “Phu nhân, chuyện lợi quốc lợi dân bậc này, Bạch mỗ ta đương nhiên là bằng lòng rồi.”
“Vậy những thương hộ khác trong thành thì sao? Các ngươi bằng lòng, nhưng nếu bọn họ…”
“Chúng ta đi nói, chúng ta đi nói!”
“Được rồi, ta đã nói rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm thôi mà, bốn vị lão gia nhân nghĩa thế này, sao có thể làm ra chuyện như vậy.”
Mặt Khương Mạc cười tới xán lạn.
“Mẫn Kiên, ngươi mau chóng đi mời Lý đại nhân và Lỗ tướng quân, nói cho bọn họ rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Xin bọn họ phải tới đây một chuyến, vừa lúc chúng ta đều ở ngay đây, nhân lúc còn sớm để giải quyết hiểu lầm, tránh để tình cảm chia lìa.”
“Vâng.”.