Lúc Khương Mạc trở về phủ thì trời đã khuya, trên đường một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy một bóng người.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đạp lên trên đá xanh, lộc cà lộc cộc.
Khương Mạc nghe âm thanh này, dựa người vào trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, hiếm thấy lòng nàng đã bình tĩnh lại.
Chờ tới khi tới nơi, xe ngựa dừng lại thì Khương Mạc cũng mở mắt ra.
Nàng khom người rời khỏi thùng xe, nhảy xuống xe ngựa.
Đứng ở cổng lớn, Nguyệt Linh gõ vang cửa lớn, chỉ chốc lát cửa đã mở ra.
Gã sai vặt thủ vệ vấn an với Khương Mạc xong thì mới xoay người đóng lại cửa lớn.
Khương Mạc dẫn Nguyệt Linh, Nguyệt Đang trở về sân của mình.
Đêm lạnh như nước, trong phủ hoàn toàn yên lặng, ngọn đèn dầu khắp nơi đều đã dập tắt.
Đi mãi đến đến cửa viện, bọn họ mới thấy nhiều đốm lửa hơn.
Thấy người đang cầm đèn lồng thỉnh thoảng nhìn xung quanh cách đó không xa, Khương Mạc sửng sốt.
Lúc này, người ở đối diện cũng nhìn thấy nàng, người này đúng là Chu ma ma hầu hạ lão phu nhân.
Chu ma ma đón tiếp nàng, nhìn Khương Mạc vui vẻ nói: “Cô nương đã trở lại rồi!”
Khương Mạc nhìn bà khó hiểu: “Chu ma ma?”
Chu ma ma cười nói: “Cô nương về rồi!”
“Sao Chu ma ma lại ở đây? Có phải tỗ mẫu có chuyện gì tìm ta hay không?”
Chu ma ma nghe vậy lại lắc đầu, sắc mặt trở nên có chút bất đắc dĩ: “Lão phu nhân không yên tâm về cô nương, bảo lão nô ở đây chờ cô nương về.”
“Đã trễ thế này, tổ mẫu còn chưa ngủ sao?”
“Lão phu nhân ngủ không được, lão nhân gia người nói rằng phải đợi cô nương trở lại mới tiếp tục ngủ.”
Khương Mạc sửng sốt, trong đêm đen lạnh lẽo, lòng nàng chậm rãi chảy xuôi một dòng nước ấm.
“Nếu cô nương đã về, bây giờ lão nô sẽ đi nhắn cho lão phu nhân, để lão nhân gia có thể an tâm nghỉ ngơi.” Nói xong, Chu ma ma xoay người muốn đi.
“Đợi đã.” Khương Mạc gọi Chu ma ma lại.
“Cô nương có chuyện gì nữa ạ?”
Khương Mạc mím môi, sau đó lại nói: “Ta muốn đi thăm tổ mẫu, ta và Chu ma ma cùng nhau quay về đi.”
Chu ma ma ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Thế thì tốt quá, lão phu nhân chắc chắn rất thích gặp cô nương, mời cô nương cùng đi với lão nô.”
“Cảm ơn Chu ma ma!”
“Cô nương khách sáo rồi!”
Khương Mạc thay đổi tuyến đường, đi theo Chu ma ma đến sân lão phu nhân, quả nhiên vừa vào cửa sân, nàng đã nhìn thấy đèn trong phòng lão phu nhân còn sáng lên.
Chu ma ma ở phía trước dẫn đường, mở cửa phòng ra, vừa nghe thấy tiếng vang, đã nghe thấy trong buồng phòng truyền đến giọng nói của lão phu nhân: “Vân Châu, là A Khương quay về rồi sao?”
Giọng nói của lão phu nhân có chút khàn khàn, mang theo vài phần mỏi mệt.
Chu ma ma vào buồng trong, đầu tiên là đau lòng nói: “Lão phu nhân, trời đông giá rét, người đắp đệm chăn kín kẽ rồi, nhưng nhỡ gió luồn vào thì sao, cẩn thận coi chừng dính khí lạnh bị phong hàn.”
“Ta không sao, A Khương đâu, A Khương đã về rồi sao?”
Khương Mạc mím môi, cũng bước vào buồng trong, gọi một tiếng: “Tổ mẫu, con đã về!”
Lão phu nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt già nua có mang theo mấy phần mệt mỏi lập tức lộ ra một nụ cười, mặt mày hiền hòa từ ái: “A Khương về rồi đấy à, đã trễ thế này, sao không về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lão phu nhân đang ngồi ở trên giường, người mặc trung y màu trắng, trên vai khoác một bộ xiêm y.
Khương Mạc đi đến mép giường bà, ngồi xổm xuống nói: “Con nghe Chu ma ma nói người còn đang đợi con nên bèn tới đây xem xem.”
Lão phu nhân duỗi tay giữ chặt lấy tay nàng, trong lúc vô tình sờ đến ống tay áo của nàng.
Bà hơi chau mày, lại dùng tay sờ sờ quần áo của nàng, sau đó nói: “Quần áo của con sao lại ướt rồi, mau đi đổi một bộ đi, lỡ bị phong hàn thì sao bây giờ?”
Khương Mạc trở tay nắm lấy tay của lão phu nhân, cười mỉm lắc đầu: “Không sao đâu tổ mẫu, chỉ là bên ngoài hơi ẩm, bị dính chút sương trắng thôi, bên trong vẫn khô.
Hơn nữa con trẻ tuổi, chịu lạnh được ạ.”
“Trẻ tuổi cũng không thể chà đạp cơ thể như vậy, lát nữa trở về phải tắm một cái đuổi khí lạnh đi.”
“Dạ, con biết rồi tổ mẫu.”
“Mọi chuyện đều xử lý ổn thỏa rồi sao?” Im lặng một lát, lão phu nhân hỏi.
Khương Mạc gật đầu: “Vâng, đều xử lý ổn thỏa rồi ạ.”
Lão phu nhân nghe vậy, thở một tiếng thật dài: “Ổn thỏa là được, ổn thỏa là được!”
…
Từ ngày hôm ấy sau khi Lê Phàn bị giải quyết, kinh thành liên tiếp truyền đến rất nhiều tin tức.
Ví dụ bây giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết Thủ phụ Hi đại nhân và Ninh quốc công Triệu Túc đã xé mất mảnh da mặt, bắt đầu đấu đá.
Chẳng qua từ phản ứng của bá tánh là có thể thấy được, Hi Phù Ẩn rõ ràng có được lòng dân hơn Triệu Túc.
Trong đó, điều quan trọng nhất để quyết định thái độ của bá tánh chính là chuyện cứu tế Bắc địa và chuyện ôn dịch.
Giữa bá tánh có lời đồn đãi rằng, lúc trước Hi đại nhân bị bệnh không ra khỏi cửa, Nguyên Đức Đế và triều thần lấy Triệu Túc cầm đầu chỉ lo hưởng lạc, bỏ lơ những điều khó khăn của dân gian.
Tiếng kêu than của bá tánh Bắc địa dấy lên tận trời, nạn đói tàn sát bừa bãi, nhưng triều đình lại chậm chạp không thấy hành động, vất vả lắm mới có quan viên tới cứu tế, nhưng gạo mà bá tánh cầm tới tay tất cả đều là cám trộn với gạo hỏng, không chỉ hỏng mà còn ít, mặc dù là nấu cháo cũng chỉ có thể đủ để ba miệng ăn trong nhà ăn được hai ngày, càng miễn bàn đến gạo cơm có thể chắc bụng.
Hơn nữa còn có lời đồn rằng, Nguyên Đức Đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử là chết trên giường nữ nhân.
Đương nhiên, trong đó cũng có nhiều lời đồn dơ bẩn không chịu nổi hơn đang truyền ra giữa dân gian.
So sánh hai bên, sau khi Hi Phù Ẩn một lần nữa xuất hiện bên trong triều đình, hắn kịp thời cứu tế ổn định trạng huống ở Bắc địa, giải quyết vấn đề nạn đói, sau đó lại tuyên bố một loạt công tác thi thố đối phó phòng dịch, hơn nữa mở rộng thuốc mà đại phu nghiên cứu chế tạo ra trước tiên, khiến rất nhiều người được cứu trợ, không bị ôn dịch tra tấn.
Từng chuyện từng việc thế này, khi đếm kỹ lại, chuyện nào cũng đủ để khiến hắn được bá tánh hết lòng kính yêu.
Cho nên cho dù trễ nải chuyện tân hoàng còn chưa đăng cơ lâu như vậy nhưng lòng dân vẫn không loạn, Hi Phù Ẩn chính là người có ảnh hưởng quan trọng nhất trong số đó.
Trong khoảng thời gian này, Hi Phù Ẩn cũng đúng là rất bận rộn, ngay cả Khương Mạc cũng khó có thời gian nhận được thư của hắn.
Cứ như thế trôi qua chừng nửa tháng, mọi chuyện xảy ra một cuộc thay đổi trọng đại.
Đương kim thái hậu qua đời!
Thái hậu xuất thân từ Triệu gia, là một trong số sức chống đỡ mạnh mẽ của Triệu Túc.
Có thể nói khi mất thái hậu rồi, nếu Triệu Túc muốn hoàn toàn khống chế Đại Khánh, gần như là chuyện không có khả năng, trừ phi y tạo phản.
Từ sau khi Nguyên Đức Đế băng hà, bây giờ thái hậu qua đời, Triệu Túc đã mất đi chút liên hệ cuối cùng với hoàng gia.
Khương Mạc không cần dùng đầu để nghĩ cũng có thể biết được trong đó tất nhiên là có bàn tay của Hi Phù Ẩn.
Nhưng rất nhanh sau đó, Khương Mạc đã không còn tâm tư để chú ý đến chuyện thái hậu qua đời.
Bởi vì có chuyện lớn đã truyền đến.
Quan phủ tuyên bố thông cáo rằng tiểu rhái tử bị bệnh mà chết, Lục hoàng tử đăng cơ thành tân đế.
Khi Khương Mạc mới nghe tin tức này, nàng cũng đã phải sửng sốt rất lâu mới ngộ ra.
Nguyên Đức Đế ham sắc đẹp, phi tử mỹ nhân chốn hậu cung có cả đống, cũng không phải là con trai con gái.
Chỉ là cũng không biết ông trời vì trừng phạt ngôi vị hoàng đế của hắn tới với hắn một cách bất chính hay là thế nào, mà dù cho phi tần của Nguyên Đức Đế có cả đống, nhưng con cái của các phi tần không bàn là nam hay là nữ, ai nấy đều chết non, không có một ai sống hơn năm tuổi.
Vất vả lắm có một tiểu công chúa sống sót, nhưng cơ thể cũng rất không khỏe, là một con ma ốm.
Nhưng trong số con trai, ngoại trừ tiểu rhái tử mới sinh ra, thật sự không còn nghe thấy những hoàng tử khác còn sống.
Vậy thì Lục hoàng tử này ở đâu ra?
Hơn nữa, tính từ thứ tự những hoàng tử chết non đằng trước, thì tiểu thái tử vị thứ chín, tính lên thì Lục hoàng tử năm nay hẳn là mười một, mười hai tuổi.
Hoàng tử lớn như vậy, rốt cuộc đã được giấu diếm thế nào mà đến bây giờ mới được phát hiện?
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là, tiểu thái tử đã chết rồi hay sao?
Nghĩ đến vấn đề này, Khương Mạc lại chau mày, tiểu thái tử là cháu trai ruột của Hi Phù Ẩn, chắt ngoại của lão phu nhân.
Nếu tiểu thái tử thật sự xảy ra chuyện, lão phu nhân sao mà chịu được chứ?
Khương Mạc có chút bất an, trong lòng cũng khó chịu.
Lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt, cực kỳ tốt.
Cho nên nàng thật lòng không hy vọng tiểu thái tử có chuyện gì.
Bên này khi nàng đang lo lắng, thì bên kia Nguyệt Linh đã vội vàng hoảng sợ chạy tới tìm nàng: “Cô nương, cô nương không ổn rồi, lão phu nhân ngất đi rồi.”
Đầu Khương Mạc trống rỗng, trong lòng đã biết lão phu nhân nhất định đã biết chuyện của tiểu thái tử.
Nàng cắn răng một cái, cố gắng giữ sự bình tĩnh: “Đi mời đại phu, mời Triệu đại phu tới!”
Nàng thở dốc một hơi lại nói: “Nguyệt Đang ngươi đi tìm Mẫn Kiên, ta không tin tiểu thái tử sẽ xảy ra chuyện gì.
Ta đi thăm lão phu nhân trước, ngươi bảo hắn làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện rồi hẵng đến tìm ta.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Nguyệt Linh, Nguyệt Đang liên tiếp lui ra, Khương Mạc nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc mãnh liệt trong lòng, sau đó lập tức đi về sân của lão phu nhân.
Lúc nàng đến, lão phu nhân còn chưa tỉnh lại, Chu ma ma hai mắt rưng rưng, vô cùng lo lắng, bà ấy vừa thấy Khương Mạc giống như vừa thấy được tâm phúc bên người tới rồi vậy: “Cô nương?”
Khương Mạc nhìn lão phu nhân tái xanh đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, yết hầu nghèn nghẹn, sau đó mới hỏi: “Chu ma ma, có phải bởi vì chuyện của tiểu thái tử nên tổ mẫu mới…”
Câu nói kế tiếp, Khương Mạc không thể hỏi nổi.
Chu ma ma nghẹn ngào nói: “Vâng, sau khi lão phu nhân nghe chuyện của tiểu thái tử xong, có lẽ là đau lòng quá mức nên hôn mê bất tỉnh.”
“Vì sao lại không gạt người.”
“Cô nương có điều không biết, Hi gia có một đội ám vệ chuyên truyền lại kinh thành cho lão phu nhân.
Mấy năm nay lão phu nhân dốc hết sức lực vì Hi gia, móc sạch sức khỏe.
Bây giờ tuổi tác đã lớn, cơ thể càng thêm không tốt, hôm nay mới có thể nghe được chuyện của tiểu thái tử mà ngất xỉu.”
Khương Mạc nắm chặt lòng bàn tay, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Lúc trước ta moi móc được tin tức của tiểu thái tử từ trong miệng Lê Phàn, đã truyền tin lại cho Phù Ẩn.
Ta tin chàng, tiểu thái tử sẽ không xảy ra chuyện.”
Chu ma ma ngạc nhiên, bà ngẩng đầu nhìn về phía Khương Mạc, vội hỏi: “Lời của cô nương là thật sao?”
“Đúng vậy, ta vẫn luôn chưa nói là vì sợ giữa đường có xảy ra chuyện gì sai lầm, sợ để tổ mẫu vui vẻ suông một trận.”
Chu ma ma bỗng chốc quỳ xuống trước giường bệnh của lão phu nhân, cao giọng nói: “Lão phu nhân, người có nghe thấy không? Cô nương nói đã tìm được tung tích của tiểu thái tử rồi, ngài ấy sẽ không có chuyện gì.”
Lão phu nhân vẫn không tỉnh lại.
Khương Mạc nhắm mắt lại, dưới chân có chút nhũn ra.
Nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu lộn xộn.
Không lâu sau, Triệu đại phu tới.
Sau khi Triệu đại phu bắt mạch cho lão phu nhân, thì nói với Khương Mạc: “Lão phu nhân quýnh quáng chèn thân, cộng thêm bệnh cũ đọng lại, cơ thể nhất thời chịu không nổi mới ngất xỉu đi.
Lão phu sẽ cho lão phu nhân một chút thuốc, chậm rãi điều trị.”
Nói xong, ông thở dài một hơi: “Để lão phu nhân nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Đa tạ Triệu đại phu.”
Sau khi Triệu đại phu để lại phương thuốc thì đi mất.
Mãi đến buổi tối, lão phu nhân mới tỉnh lại, vào lúc chạng vạng, thư của Hi Phù Ẩn mới khoan thai tới muộn, Mẫn Kiên cũng đã hỏi thăm mọi chuyện rõ ràng.
Đương nhiên, tin tức đưa tới cũng không tính là tin tức gì tốt.
Tiểu thái tử đúng thật là chưa chết, chẳng qua tình huống cũng không lạc quan là mấy.
Hóa ra lúc trước sau khi Khương Mạc đưa tin cho Hi Phù Ẩn, hắn đã lập tức phái người đến Tín Dương điều tra, người dẫn đội chính là Bá Sơn cùng nhau tới đón Hi Phù Ẩn với Mẫn Kiên.
Tín Dương vốn là địa bàn của Triệu Túc, hơn nữa chuyện này trọng đại, không thể qua loa.
Ám vệ ở Tín Dương lượn vòng mấy ngày trời, mới có thể điều tra rõ trong biệt trang đúng là có ẩn giấu một đứa bé, nhưng rốt cuộc có phải tiểu thái tử hay không thì không cách nào điều tra rõ được.
Từ sau khi Hi Phù Ẩn bị người khác cứu ra khỏi biệt trang, trong biệt trang thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản không thể tới gần.
Sau này, Bá Sơn lòng sinh một kế, suy nghĩ cách để quang minh chính đại tiến vào.
Đầu tiên, y bảo người trong thành bí mật thả tiếng gió, nói là trong biệt trang có gạo chồng chất như núi, bột mì đầy kho và một ao nước suối trong suốt có thể thấy đáy.
Thêm vào đó là trong biệt trang có vô số vàng bạc châu báu, thứ này thứ nấy đều giá trị liên thành.
Tin tức này lén truyền ra giữa bá tánh mấy ngày trời, nói đến mức ai nấy trong thành Tín Dương đều thấp thỏm động lòng.
Dù sao thì mấy thứ này thứ nào cũng là bảo bối làm người mơ ước.
Hai ngày sau, y lại truyền ra tin tức, nói là chủ nhân biệt trang đã chết vì ôn dịch, mấy thứ kia bây giờ đều trở thành đồ vô chủ, ai cướp được thì là của người đó.
Tin tức này vừa truyền ra, người trong thành gần như đều động lòng.
Kết quả sau đó có thể tưởng tượng ra được.
Phàm là người có được tin tức trong thành Tín Dương đều nhảy vào biệt trang, cuồng nhiệt đi tìm lương thực, gạo, mì, nước và vàng bạc châu báu trong cả biệt trang,
Người trong biệt trang bị đánh đến mức trở tay không kịp, bọn họ chỉ phòng người khác âm thầm đánh lén, lại không ngờ rằng ban ngày ban mặt mà bá tánh trong thành Tín Dương cũng sẽ nhảy vào trong biệt trang như đã điên cả rồi.
Bọn họ luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời, thế mà lại không phản ứng kịp.
Bá Sơn thấy đúng thời cơ, đưa người lẫn vào trong đó, sau đó không cần phải tốn bao nhiêu sức lực, tìm được đứa bé đang bị cất giấu trong biệt trang.
Đứa bé này đúng là tiểu thái tử.
Chỉ là bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đến, bọn họ vẫn khinh thường Triệu Túc.
Người giữ tiểu rhái tử chính là một nữ người câm, sau khi đám người Bá Sơn bọn họ xuất hiện, nàng ta không nói hai lời đã đút thuốc độc cho tiểu thái tử, sau đó tự sát.
Sau khi Bá Sơn cứu tiểu thái tử ra thì lập tức đi tìm đại phu, độc mà nữ người câm kia đút cho tiểu thái tử không phải độc gì lạ, cũng không phải là không có thuốc chữa.
Chỉ là độc tính quá hung, cộng thêm rất nhiều độc tố vẫn chưa hoàn toàn được loại trừ, cho nên cơ thể của tiểu thái tử cũng dần dần bị độc tính tàn hại, càng ngày càng suy yếu.
Mắt thấy tình huống của tiểu thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, Bá Sơn chỉ có thể ngựa không ngừng vó, đưa người đến kinh thành.
Sau khi hồi kinh, Hi Phù Ẩn lập tức tìm thái y tới để trị liệu.
Nhưng mà tiểu thái tử tuổi còn nhỏ, lại thể yếu, cho nên độc tính vẫn tổn hại đến sự khỏe mạnh của nó rất nhiều, tuy rằng độc của tiểu thái tử đã giải rồi, nhưng thân thể lại càng ngày càng yếu đi.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, người đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Thái y thấy không còn cách nào, chỉ thở dài bảo bọn họ hãy mặc cho số phận.
Hi Phù Ẩn biết tiểu thái tử như vậy, sợ là không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Chuyện đấu tranh quyền lợi từ trước đến nay đều xấu xa, Hi gia bọn họ nhiều lần bấp bênh, cũng chỉ cầu nổi một con đường sống mỏng manh.
Mà nay đứa con chỉ mới hai tuổi của muội muội bây giờ đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh sinh tử, bây giờ lại gặp phải mối đe dọa về cái chết.
Hi Phù Ẩn rõ ràng biết rằng muội muội mình trước nay không muốn làm hoàng hậu, càng không nỡ để con mình rơi vào âm mưu quỷ kế, gặp phải sát hại, thế nên hắn cũng nhân cơ hội này thả tin tức tiểu thái tử đã qua đời ra ngoài, để tiểu thái tử tránh khỏi trói buộc như vậy.
Sống chết của tiểu thái tử không biết trước được, chuyện này đã hoàn toàn chọc giận hoàng hậu.
Nàng ở trong cung gây dựng nhiều năm như vậy, tuy rằng không thể hiện ra ngoài, nhưng sự thật là trong cung đã bị nàng cho vào không ít cọc ngầm.
Cái chết của thái hậu chính là thủ đoạn của nàng, mà vị Lục hoàng tử đăng cơ kia cũng là nàng bày ra.
Theo như lời Hi Phù Ẩn, mẹ của Lục hoàng tử vốn là cung nữ hạng bét quét rác ở Ngự Hoa Viên.
Sau này được Nguyên Đức Đế sủng hạnh, sau khi có mang con rồng, cung nữ này vốn dĩ cũng không có ý định muốn leo lên cành phú quý, chỉ muốn để con trai mình bình an lớn lên.
Nàng ta biết hoàng tử trong cung đều sống không được lâu, bèn lặng lẽ giấu con trai mình đi để nuôi lớn.
Sau này, chuyện này bị hoàng hậu ngẫu nhiên biết được, vốn dĩ hoàng hậu chỉ nhất thời có lòng tốt muốn giúp nàng ta che giấu.
Sau này thì cung nữ đó bệnh chết, Lục hoàng tử cũng vẫn luôn do hoàng hậu quan tâm.
Cho nên sau khi tiểu thái tử xảy ra chuyện, hoàng hậu và Hi Phù Ẩn thương lượng xong xuôi, bèn lập tức đẩy Lục hoàng tử này lên hoàng vị, đánh người của Triệu gia trở tay không kịp.
Đây chính là ngọn nguồn của mọi chuyện, mà trong thư Hi Phù Ẩn đưa tới cũng đã nói ra sự thật của từng chuyện,
Trong tờ giấy viết thư cuối cùng, Khương Mạc vừa thấy đã sững người.
Trên tờ giấy viết thư này, mực làm đẫm cả tờ, ở trên chỉ có vài câu rõ ràng, nhưng bút viết cứng rắn, khiến Khương Mạc phảng phất có thể thấy được bộ dạng Hi Phù Ẩn lạnh lùng nhíu chặt mày lại.
‘A Khương, Hoài Nhi còn non nớt, ta thật sự không đành lòng nhìn hơi thở của nó một ngày lại yếu thêm một ngày, chết non trước mặt ta.
Triệu đại phu ở Bình Giang có danh thần y, ta đã lệnh Bá Sơn đưa Hoài Nhi tới đó, mời Triệu đại phu dốc sức cứu giúp.
Tuổi của tổ mẫu đã lớn, sau khi Hoài Nhi đến Bình Giang, mong nàng chăm sóc đôi chút.
Hoài Nhi tuổi nhỏ, lần này đưa đến Bình Giang chỉ là vì cược một con đường sống, chuyện còn lại hãy mặc cho số phận đi.’
Khương Mạc nắm giấy viết thư dày cộm kia, thật lâu sau đó thì thở dài một hơi.
Tuy rằng trong thư chỉ đề cập đến Triệu đại phu, nhưng Khương Mạc biết rằng điều mà Hi Phù Ẩn thật sự nghĩ đến chính là để nàng ra tay, cứu tiểu thái tử một lần.
Khương Mạc ngồi yên một ngày, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ.
Trong lòng nàng biết, nếu thật sự còn chưa bị ép đến mức bất đắc dĩ, Hi Phù Ẩn sẽ không để nàng ra tay, đứa bé kia chỉ sợ đã sắp không còn rồi!
Mãi đến khi nhận được tin tức lão phu nhân tỉnh lại, nàng lại đi thăm lão phu nhân.
“Tổ mẫu, người thế nào rồi, còn thấy chỗ nào không thoải mái không ạ?”
Nhìn lão phu nhân chợt như đã già đi rất nhiều, trong lòng Khương Mạc khó chịu không nói thành lời.
Lão phu nhân gượng cười: “Ta không sao, chỉ là người già rồi, cơ thể không biết cố gắng mà thôi.”
Khương Mạc nghe vậy thì mím môi lại, sau đó quay đầu nói với Chu ma ma: “Chu ma ma, ta có chuyện muốn nói với lão phu nhân.”
Chu ma ma lên tiếng đáp vâng, sau đó mang theo mọi người đi ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Khương Mạc và lão phu nhân, nàng mới mở miệng: “Tổ mẫu, tiểu thái tử còn sống.”
“Cái gì?”
Lão phu nhân kinh ngạc thốt lên, trong đôi mắt vốn tối sầm kia phát ra ánh sáng chói sáng: “A Khương, con… con nói cái gì?”
Khương Mạc đơn giản lấy thư của Hi Phù Ẩn ra đưa cho lão phu nhân, nói: “Đây là thư của Phù Ẩn, chỉ là trên đường chậm trễ, hôm nay mới tới.
Người xem xem.”
Lão phu nhân run rẩy cầm lấy giấy viết thư, chậm rãi đọc nó..