Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!


Bên ngoài người nhiều phức tạp, Hi Phù Lan theo xe ngựa vào trong phủ rồi mới xuống xe.

Tới phủ rồi thì không còn cẩn thận như vậy.
Năm đó Hi Phù Ẩn dựng phủ ở Bình Giang, ngoại trừ chuyện dễ để hắn xử lý công việc của tiền trang Hằng Thông ra, một mục đích khác cũng là vì xây cọc ngầm.

Cho nên lúc trước người trong phủ gần như đều là người được điều từ biên cảnh hầu phủ Hành Dương qua đây, chỉ có sai vặt bà tử ở tầng ngoài hầu hạ mới là mua tới từ nha môn địa phương, hơn nữa cũng đã qua chọn lựa kỹ càng.
Mấy năm gần đây, trong phủ thường quản người rất nghiêm, cũng chưa bao giờ bại lộ, cho nên Hi Phù Lan hoàn toàn có thể yên tâm đi lại trong phủ.
Bây giờ đã không còn mối lo về sau, Hi Phù Lan hận không thể lập tức gặp được Hoài Nhi, chỉ là sự nhẫn nhịn được luyện tập hằng năm khiến nàng ấy không thất lễ trước mặt Khương Mạc.
Khương Mạc đưa Hi Phù Ẩn và Hi Phù Lan đến chỗ ở của Hoài Nhi.
“Hoài Nhi!”
Hi Phù Lan vừa thấy con trai đã lâu chưa gặp, lập tức mất bình tĩnh, vành mắt đỏ lên.
Hoài Nhi đang chơi hổ bông nghe thấy có người gọi nó, nó ngẩng đầu lên nhìn Hi Phù Lan, nhìn ngơ ngác hồi lâu mới đột nhiên toét miệng cười.
Nó còn nhớ Hi Phù Lan!
Mọi sự chịu đựng trong Hi Phù Lan ngay lập tức tan biến, nàng ấy nhịn không được tiến lên ôm Hoài Nhi vào trong ngực.

Nàng ấy ôm hồi lâu, sau đó lại nâng khuôn mặt Hoài Nhi lên, rưng rưng nói: “Hoài Nhi, nương tới đón con.”
Lúc Hoài Nhi bị đưa đi đã hít nhiều thở ít, sắc mặt xanh trắng, nhìn vào đã biết là không thể sống lâu, nhưng lúc này sắc mặt nó lại hồng hào, tay chân rắn chắc có lực, toàn thân béo mập, so với bộ dạng lúc trước quả thật là khác nhau hoàn toàn.

Hơn nữa nụ cười kia cộng với bộ dạng ngây thơ chất phác của nó, thật sự rất khiến người ta yêu thương.
Vừa nhìn vào người nó đã biết ngay người chăm sóc nó rất là tận tâm.
Hi Phù Lan không ngờ rằng Khương Mạc sẽ chăm sóc Hoài Nhi tốt đến thế, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Khương Mạc, trong ánh mắt có thêm mấy phần cảm động: “Đa tạ tẩu tẩu.”
Khương Mạc mím môi cười: “Lúc nãy muội vừa cảm tạ ta rồi, lại còn hành đại lễ với ta, đừng cảm tạ ta nữa.”
Nói xong, như là nhớ tới điều gì, nụ cười trên mặt nàng tan biến.
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn, muốn nói lại thôi, sau đó nàng nhìn Hi Phù Ẩn, ngập ngừng một lát mới nói: “Hoài Nhi, nó… Tình huống của nó, ca ca muội có nói với muội không?”
Biểu cảm trên mặt Hi Phù Ẩn cứng đờ, nàng lại cúi đầu nhìn về phía Hoài Nhi.

Hoài Nhi vừa thấy mẹ mình lại nhìn mình, nó vội ngẩng đầu lên nhìn nàng cười.

Bộ dáng nó híp mắt cười có sự ngây thơ mà chỉ trẻ con mới có, nhìn vào không một chút âm u.
Hi Phù Lan thấy thế cũng cười, nàng thoải mái nói: “Muội biết rồi, ca ca đã nói cho muội biết hết rồi.”
Nàng vuốt ve đầu Hoài Nhi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ muội chẳng cần gì cả, chỉ cần nó có thể khỏe mạnh lớn lên là được.

Tẩu tẩu, Hoài Nhi có thể sống được, muội đã rất vui vẻ rồi.”
Lúc mới biết Hoài Nhi có thể sẽ khác với người thường, Hi Phù Lan từng đau lòng, cũng từng tuyệt vọng, nhưng sau này nàng ấy lại nhớ tới hình ảnh Hoài Nhi nằm trong lòng ngực nàng không nhúc nhích, nàng ấy lại cảm thấy mấy thứ đó chẳng còn quan trọng nữa.

Hình hài của Hoài Nhi hôm nay càng thêm khẳng định cho suy nghĩ lúc trước của nàng ấy, có thể sống được, đã là điều tốt hơn cả.

Hi Phù Lan tới, Hoài Nhi đương nhiên không thể còn ở chung với Khương Mạc nữa.
Khương Mạc mở một cái sân khác trong phủ cho bọn họ, cái sân kia đã được sửa sang lại trước, cho nên lúc này chỉ cần thêm vào chút đệm chăn vụn vặt là được.
Sau khi dặn dò đồ chuẩn bị xong xuôi, Khương Mạc đưa Hi Phù Ẩn, Yến Bình và Hi Phù Lan, Hoài Nhi cùng đi bái kiến lão phu nhân.
Bình thường lão phu nhân tất nhiên sẽ muốn ôm Hoài Nhi trước để trêu đùa một phen, nhưng hôm nay, sự chú ý của bà đều tập trung hết lên trên người Hi Phù Ẩn và Hi Phù Lan.

Nếu tính lại, lão phu nhân đã rất lâu rồi chưa gặp hai huynh muội bọn họ rồi.
Nhìn hai huynh muội, lão phu nhân nhất thời không kìm nổi, nước mắt rơi như mưa: “Hai huynh muội các con mạng số không tốt, Hành Dương hầu phủ mở mặt hơn nửa đời, nhưng hai huynh muội các con chưa bao giờ được hưởng thụ được sự vinh quang của ngài ấy bao giờ.

Ngược lại khi ngài ấy bị thua, khi ngài phải dãi nắng dầm mưa… Các con phải gánh trách nhiệm của hầu phủ Hành Dương lên trên, nhiều lần sinh tử.

Phù Lan đáng thương của ta bị tên hôn quân Nguyên Đức Đế kia chà đạp cả đời, bây giờ lại còn phải giả chết thoát thân! Hoàng thất Đại Khánh không một ai là thứ tốt, tất cả đều là súc sinh!”
Nói xong câu cuối cùng, lão phu nhân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, có thể nói sự bất hạnh của cả nhà bọn họ đều là từ hoàng gia.

Phu quân, con trai của bà bị hoàng đế Hi Chiêu bày mưu giết hại, cháu gái của bà bị hoàng đế Nguyên Đức chà đạp như thế, cả chắt trai của bà cũng phải trải qua trắc trở, suýt chút nữa đã chết ở bên ngoài.
“Tổ mẫu, đều đã qua hết rồi.” Hi Phù Lan kéo lấy tay lão phu nhân, an ủi bà.
“Đứa cháu ngốc, không thể qua được, chờ sau này ta chết đi, ta muốn đuổi đến địa phủ tìm hoàng thất Đại Khánh bọn chúng để đòi nợ.

Ta muốn hỏi hoàng đế Hi Chiêu, Hi gia chúng ta thủ giang sơn cho hắn ta mấy trăm năm nay lại rơi vào kết cục như thế, rốt cuộc là hắn có cắt rứt tâm can hay không!”
Lão phu nhân chỉ đang nói lẫy, lòng bà quá mức khó chịu, thù mới cộng thêm hận cũ khiến nội tâm bà kìm nén chịu không nổi.
“Tổ mẫu, đây là Yến Bình, là đệ tử của con.”
Có lẽ là vì dời đi sự chú ý, Hi Phù Ẩn và Khương Mạc đẩy Yến Bình lên để giới thiệu.
Cơ thể Yến Bình lập tức cứng đờ, nhóc nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại đứng ở trước mặt lão phu nhân, hành lễ nói: “Yến Bình bái kiến lão phu nhân.”
Quả nhiên sự chú ý của lão phu nhân đã bị Yến Bình hấp dẫn, bà nhìn chằm chằm vào Yến Bình nhớ lại một lát, cuối cùng cũng nhớ tới Hi Phù Ẩn đã từng nhắc đến đứa bé này trong thư.

Bà thở dài kéo lấy tay Yến Bình, nói: “Đứa bé ngoan, học giỏi, đọc sách nhiều rất tốt!”
Yến Bình thân có tàn tật không thể thi khoa cử, nhưng ở phương diện đọc sách, nhóc lại cực kỳ có thiên phú.

Mới đầu, Hi Phù Ẩn vốn định tiếp người rời khỏi núi để sắp xếp theo ý khác, nhưng lại không ngờ đứa bé này thế mà lại chủ động tìm đến hắn, nói rằng muốn tiếp tục theo hắn đọc sách.
Không vì công danh lợi lộc, mà chỉ vì đọc sách.
Yến Bình có sự chân thành đối với đọc sách và theo đuổi học vấn, điều này ngay cả Hi Phù Ẩn cũng không ngờ đến, cho nên hắn bị sự chân thành này đánh động, cũng bị thiên phú của nhóc làm cho khiếp sợ, cho nên đã chính thức thu Yến Bình làm đệ tử.
Mấy người lại cùng hàn huyên với lão phu nhân một lát, thấy bà mệt mỏi rồi mới rời đi.
Hi Phù Lan ôm Hoài Nhi tự trở về sân của mình, còn Yến Bình thì đi theo Hi Phù Ẩn đến cái sân lúc trước mà hắn ở.
Sau khi đuổi Yến Bình đi, Hi Phù Ẩn và Khương Mạc cùng nhau trở về.
Một đường không nói gì cả, chờ đến khi cho lui hết người trong phòng, Hi Phù Ẩn mới mở miệng: “Sau khi hồi kinh ta sẽ sắp xếp người tiếp Yến Bình đến kinh thành, trong khoảng thời gian này nó sẽ ở cùng với ta.”
Khương Mạc nói: “Ừ, chàng chăm sóc đệ ấy rất tốt.”
“Yến Bình có thiên phú rất cao với chuyện đọc sách, cho dù sau này nhóc không thể tham gia khoa cử bước vào con đường làm quan, thì cũng có thể trở thành đại nho đương thời.

Nàng không cần phải lo lắng cho nó.”
Lúc Khương Mạc mới vừa nghe thấy Hi Phù Ẩn nói rằng hắn đã thu Yến Bình làm đệ tử còn có chút kinh ngạc, đến lúc này khi nghe được lời giải thích của hắn, trong lòng chỉ còn lại sự vui vẻ: “Thật sao?”
“Là thật.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Thật ra điều mà Khương Mạc lo lắng nhất chính là cuộc đời sau này của Yến Bình phải đi như thế nào.
Tục ngữ nói, đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.

Nàng không thể nào chăm sóc Yến Bình cả đời, sau này đệ ấy vẫn phải dựa vào bản thân để đứng dậy.

Vì chuyện này, Khương Mạc còn từng âm thầm sầu não chuyện sau này nên tìm cho Yến Bình thủ đoạn mưu sinh thế nào cho đệ ấy.

Bây giờ nghe Hi Phù Ẩn nói như vậy, nàng lập tức yên tâm.
Hi Phù Ẩn có thể thi đậu Trạng nguyên đã đủ để chứng minh sự tài hoa của hắn, nếu hắn đã nói Yến Bình có thiên phú, vậy thì Yến Bình thật sự có thiên phú, cộng với sự dạy dỗ của hắn, thành tài sẽ là chuyện sớm muộn.
Ở thời đại này, địa vị của người đọc sách vốn rất cao, đi đến đâu cũng được người khác tôn kính.

Nếu Yến Bình có tạo nghệ trong phương diện này, thì những vấn đề mà nàng đang lo lắng không cần phải suy nghĩ thêm nữa.
Hi Phù Ẩn dịu dàng nhìn dáng vẻ nàng vui vẻ sung sướng.
Một lát sau, hắn bỗng dưng móc ra một hộp gỗ từ bên trong tay áo đưa cho Khương Mạc.
Khương Mạc sửng sốt, nàng cầm lấy hộp hỏi hắn: “Đây là cái gì?”
Lúc này, nụ cười trên mặt Hi Phù Ẩn hơi nhạt đi, hắn điềm đạm nói: “Ta đã chấm dứt vài chuyện trên đường trở lại kinh thành.”
Khương Mạc nghe vậy, không tự giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của Hi Phù Ẩn, sau đó cũng thu lại nụ cười trên mặt, đưa tay mở hộp gỗ ra.

Bên trong hộp cũng không có đựng thứ gì, chỉ có một vài tờ giấy hơi mỏng.

Khi nhìn kỹ, chữ viết trên giấy cũng không được đẹp, không phải là chữ của Hi Phù Ẩn.

Nhìn nội dung trên giấy, Khương Mạc không tự giác đọc ra: “Cát lão tứ thịt đùi trái hai cân.

Cát Thanh, thịt đùi trái hai cân, Cát Bưu, thịt đùi phải một cân, thôn trưởng, thịt đùi phải một cân rưỡi…”
Khương Mạc đọc đến đây, giọng nói đột nhiên im bặt, nàng mở to hai mắt, sau đó lại chau mày, đọc xong tờ giấy thứ nhất nhanh như gió, lại lật từng tờ giấy phía dưới lên đọc hết.
Hồi lâu sau đó, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía hư không, một cái tên đã lâu chưa từng nghe qua lại một lần nữa xuất hiện trong đầu nàng.
Thôn Bát Yến…
Mà mọi chuyện nàng trải qua trong cái thôn kia, cũng hiện lên trước mắt nàng từng màn một.
Cảnh tượng kỳ dị kia cuối cùng hóa thành từng khuôn mặt dữ tợn.
Tờ giấy này rõ ràng chính là danh sách ghi chép lại lúc bọn họ bị thôn dân thôn Bát Yến xem như heo dê mà chia thịt.

Nếu không phải sau đó bọn họ trốn thoát được, có lẽ bọn họ sẽ thật sự giống như trên tờ giấy này, cơ thể bị mổ xẻ thành từng miếng từng miếng, sau đó bị người ta ăn vào trong bụng.
Khương Mạc cầm tờ giấy mà tay hơi phát run.
Bỗng dưng nàng lại lập tức nhận ra, sao thứ này lại ở trong tay Hi Phù Ẩn?
Có lẽ…
Tay Khương Mạc căng thẳng, nàng nhìn về phía Hi Phù Ẩn: “Chàng đã quay lại đó một lần nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Hi Phù Ẩn gật đầu: “Ta tự mình đến, cũng là ta tận mắt nhìn nó hủy diệt.”
Giọng điệu của Hi Phù Ẩn hơi lạnh lùng, ánh mắt hờ hững.
Khương Mạc nhắm mắt lại, hồi lâu sau nàng mới mở mắt nhìn về phía Hi Phù Ẩn, nàng nhìn không chớp mắt, sau đó nắm lấy tay Hi Phù Ẩn, nói: “Nơi đó chỉ toàn là tội ác dơ bẩn, bàn tay của mỗi một con người ở đó đều dính đầy máu, khiến người ta buồn nôn.

Bọn họ đều đáng chết, nơi như thế vốn không nên tồn tại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui