Hi Phù Ẩn nói muốn đi gặp Lý Minh Chu, quả thật ngày hôm sau hắn đã ra ngoài.
Trước khi đi, Hi Phù Ẩn sắp xếp bài tập cho Yến Bình, chỉ nói làm xong là có thể nghỉ ngơi.
Khương Mạc nghe xong, bưng một vài điểm tâm đi gặp Yến Bình.
Lúc Khương Mạc tới, Yến Bình đang làm bài tập, dáng người nhỏ bé ngồi ngay ngắn ở án thư cầm cán bút, khuôn mặt nghiêm lại, viết từng nét từng nét lên trên giấy.
Cũng không biết rốt cuộc Hi Phù Ẩn đã cho Yến Bình bao nhiêu bài tập, Khương Mạc chờ trong sân hơn một canh giờ, chờ đến độ sắp ngủ mất thì người trong thư phòng mới buông bút xuống.
Yến Bình buông bút, cầm tờ giấy trên bàn lên muốn xem xem, không ngờ rằng vừa mới ngước mắt lên đã thấy Khương Mạc không biết đã đợi bao lâu bên ngoài.
Trên mặt Yến Bình lập tức nở rộ nụ cười sung sướng, nhóc vội vàng buông đồ trong tay xuống, rời khỏi ghế dựa vội vã ra ngoài.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây.”
Ngón chân cụt của Yến Bình mang giày vào là không thể nhìn thấy được nữa, chỉ là lúc đi lại vẫn không quá vững vàng.
Khương Mạc cười nói: “Ta đến gặp đệ.
Thế nào, ở có quen không?”
Yến Bình ngồi trên ghế đá đối diện Khương Mạc, ngại ngùng nói: “Ở quen ạ.”
“Học mệt rồi đúng không, ăn điểm tâm đi.”
Yến Bình gật đầu, nhóc đưa tay cầm một miếng điểm tâm, cắn từng miếng từng miếng một.
Khương Mạc rót một ly trà cho nhóc: “Uống chút trà đi, coi chừng nghẹn.”
Yến Bình nhận lấy trà nóng rồi chậm rãi uống.
“Bài tập hôm nay xong hết chưa? Lát nữa có muốn ra ngoài chơi với tỷ không?”
Dù sao Yến Bình cũng là trẻ con, tuy rằng bình thường trông rất ông cụ non và trưởng thành, nhưng vẫn rất ham chơi.
Nhóc vừa nghe thấy lời đề nghị của Khương Mạc, đôi mắt “vụt” phát sáng rỡ: “Có được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Khương Mạc cau mày suy nghĩ một chút, nhớ lại một lượt toàn bộ trò chơi mà trước kia khi còn nhỏ đã từng chơi, cuối cùng mày nàng thả lỏng: “Không thì chúng ta chơi trò nhặt que trúc đi!”
“Nhặt que?” Yến Bình gãi gãi đầu, biểu cảm hoang mang.
“Trò này khá hay.”
Nghĩ kỹ muốn chơi trò gì rồi, Khương Mạc lập tức sai người giúp bọn họ chuẩn bị đạo cụ.
May là trong phủ có người biết công phu, cho nên tước que trúc ra cũng không phải là chuyện gì khó.
Không đến nửa canh giờ sau khi căn dặn, một đống que trúc chất lượng dài ngắn giống nhau đã được đặt ở trước mặt bọn họ.
Người tước trúc còn cẩn thận giũa phần thân bóng loáng không có sớ ngược, sẽ không bị đâm vào tay.
Lần chơi trước kia khi Khương Mạc chơi trò này vẫn là lúc nàng học lớp 6, lúc này khi dùng tay nắm đống que trúc kia một lần nữa, cảm giác quen thuộc lại ùa về, nàng nhịn không được cảm thấy vui sướng.
Khuôn mặt Khương Mạc toàn là nụ cười, cẩn thận nói cho Yến Bình quy tắc trò chơi: “Trò này chúng ta cứ cầm que trúc lên, sau đó thả nó xuống hết.”
Cộp cộp một tiếng, que trúc nhỏ dài rơi xuống bàn đá ngang dọc tứ tung, Khương Mạc nhặt từng que trúc lẻ rơi bên cạnh lên trước, nói: “Đệ xem đi, làm thế này này, dưới điều kiện không động vào những que trúc khác, đệ phải nhặt que trúc lên hết.
Nếu trong quá trình đó đệ làm que trúc khác động đậy, đệ phải để một người khác nhặt lên, đến cuối cùng que trúc trên tay nhiều hơn thì người ấy thắng.”
Lời vừa dứt, khi Khương Mạc đang nhặt một que trúc đang giao nhau thì không cẩn thận làm một que khác run lên.
Khương Mạc bất đắc dĩ, chỉ vào nói: “Giống thế này này, được rồi, tới lượt đệ đó.”
Yến Bình lập tức căng thẳng, nhóc quan sát đống que trúc rơi rụng trên bàn như lâm đại địch, do dự hồi lâu mới chọn được mục tiêu, cẩn thận ra tay.
“Đệ nhặt được rồi!” Yến Bình vui sướng vung cái que đầu tiên trong tay, thuận lợi nhặt được que trúc, hưng phấn kêu lên.
“Tiếp tục đi!”
Khương Mạc vốn chính là chơi cùng Yến Bình, hơn nữa trò chơi này có phối hợp mánh khóe, Khương Mạc đương nhiên thắng nhiều hơn.
Yến Bình hiếm khi có lòng ham chơi, Khương Mạc vẫn luôn chơi với nhóc, sau khi ăn xong cơm trưa, nhóc lại kéo Khương Mạc chơi tiếp.
Chơi một hồi, mãi đến khi Hi Phù Ẩn trở lại rồi mà bọn họ vẫn còn chơi.
Hi Phù Ẩn vừa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Yến Bình đang trừng mắt nhìn đống que trúc rối loạn trên bàn, vẻ mặt khổ đại cừu thâm, điệu bộ muốn đưa tay ra mà lại không do dự.
Hắn nhướng mày bước đến: “Có chuyện gì à?”
Khương Mạc ngước mắt nhìn hắn, cười nói: “Chàng về rồi đấy à! Ta đang chơi trò chơi với Yến Bình.”
“Thầy ạ.”
Yến Bình quay đầu thấy Hi Phù Ẩn trở lại rồi, bèn lập tức thu lòng ham chơi, đứng dậy cung kính hành lễ trước mặt Hi Phù Ẩn.
“Ngồi đi, hai người cứ tiếp tục.”
Hi Phù Ẩn đi đến một ghế đá khác ngồi xuống, nhìn bọn họ đang chơi cực kỳ dạt dào hứng thú.
Thầy nhóc đột nhiên tới, còn ngồi ở bên cạnh nhóc, Yến Bình đột nhiên như là trở về lúc thầy kiểm tra học vấn của mình, áp lực lập tức tăng lên, khiến trò chơi vốn để thả lỏng này nghiêm túc hơn.
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn hơi bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục chơi với Yến Bình.
Nghĩ đến bây giờ thầy của nhóc đang ở bên cạnh nhìn nhóc, Yến Bình trực tiếp nâng cao tinh thần, rất là căng thẳng, bầu không khí này khiến cả Khương Mạc cũng không tự giác căng thẳng theo.
Cuối cùng, khi cái que trúc cuối cùng bị Yến Bình nhặt lên, nhóc nhìn đống que trên tay, lại nhìn đống que ít ỏi trên tay Khương Mạc, lập tức vô cùng vui sướng.
“Thầy, con thắng rồi, tỷ tỷ, lần này là đệ thắng!”
Khương Mạc giơ ngón tay cái lên cổ vũ nhóc, Hi Phù Ẩn cũng mỉm cười, liên tục gật đầu.
Thấy thế, Yến Bình càng vui vẻ.
“Ta chơi một trận đi!” Lúc này, Hi Phù Ẩn đột nhiên nói.
Yến Bình và Khương Mạc đồng thời ngước mắt nhìn hắn, một lát sau, Yến Bình có phản ứng trước.
“Thầy chơi cùng tỷ tỷ đi.” Yến Bình chủ động giao que trúc trong tay ra.
Hi Phù Ẩn cũng không từ chối, sau khi nhận lấy, hắn nhìn về phía Khương Mạc, cười nói: “Đã là hai người chúng ta chơi, thắng thua cũng nên chú ý đến điềm thắng một chút.”
Dọc theo đường đi, hai người vẫn luôn chơi như vậy, Khương Mạc cũng không thấy có gì, nàng bèn gật đầu: “Chàng nói đi, điềm thắng gì đây?”
“Ba ván thắng hai, người thua sẽ vẽ một bức tranh cho người thắng!”
Khương Mạc sửng sốt, trò chơi mà lúc trước bọn họ thường chơi chính là bịt mắt vẽ tranh.
Bản thân Khương Mạc học vẽ, kỹ năng vẽ của Hi Phù Ẩn cao siêu bao nhiêu nàng rất rõ ràng, cho dù chỉ tùy tiện vẽ trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy bản lĩnh một thân, càng đừng nói khi Hi Phù Ẩn vẽ nghiêm túc, cho dù chỉ là vài nét bút ít ỏi cũng có thể thấy được vẻ tuyệt đẹp bên trong.
Lúc trước không nhớ tới, nhưng bây giờ Khương Mạc lại rất muốn Hi Phù Ẩn vẽ cho nàng một bức.
“Được.”
Lúc này đương nhiên là nàng phải đồng ý rồi.
Hai người chính thức bắt đầu trò chơi.
Hi Phù Ẩn không thể nào so sánh với Yến Bình được, khi còn nhỏ hắn từng học võ, cho dù sau này bỏ võ, nhưng sức phối hợp cũng tốt hơn người bình thường, đương nhiên Khương Mạc cũng không tệ, hai người nghiêm túc nhặt que trúc quanh bàn đá, trò chơi vốn của trẻ con mà bọn họ chơi còn nghiêm túc hăng say hơn bất cứ ai khác.
Ngay cả Yến Bình cũng thấy kinh ngạc, cứ mãi hoài nghi rằng trò chơi này thật sự là trò chơi mà lúc nãy nhóc chơi hay sao?
Ba ván trò chơi rất nhanh sau đó đã có xong, kết quả là Khương Mạc thắng hiểm.
Khi Yến Bình nghiêm túc đếm xong que trúc cuối cùng của nàng, Khương Mạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thắng rồi!
Hi Phù Ẩn cao giọng kêu lên: “Thành Phương, đi đi, lấy giấy và bút mực trong thư phòng ra đây.”
Thành Phương cách đó không xa lập tức ôm quyền nói: “Vâng.”
Khi Khương Mạc còn chưa phản ứng lại, Hi Phù Ẩn đã ngồi ở trước bàn nhỏ, nâng bút vẽ tranh rồi.
“Từ từ, ta có cần phải quay về đổi một bộ quần áo hay không?” Khương Mạc có chút luống cuống.
“Không cần, như vậy đã rất đẹp rồi!”
Trong sân, cách đó không xa còn có Thành Phương, Nguyệt Linh, Nguyệt Đang, những hạ nhân khác đứng hầu, thêm cả một Yến Bình đang đứng bên cạnh Hi Phù Ẩn nữa.
Giọng hắn không nhỏ, đủ để lọt vào lỗ tai mỗi người.
Mặt Khương Mạc ửng đỏ, nàng nói: “Vậy chàng vẽ đi!”
Khương Mạc ngồi ở trên ghế đá, mím môi nhưng không nén được nụ cười mỉm.
Khương Mạc đã chuẩn bị phải ngồi ở đây cả buổi trưa rồi.
Trước kia khi bọn họ ở trường, thường là bọn họ vẽ bao lâu thì người mẫu phải ngồi đó bất động bấy lâu.
Nhưng Hi Phù Ẩn lại không như vậy, Khương Mạc ngồi chừng mười lăm phút, hắn đã bảo nàng không cần phải ngồi nữa, có thể tự do hoạt động rồi.
Đương nhiên, điều trước tiên mà Khương Mạc làm chính là đến bên người Hi Phù Ẩn xem hắn vẽ tranh.
Sau này Khương Mạc mới biết rằng Hi Phù Ẩn được người ta gọi là thi họa song tuyệt, bây giờ cũng chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn thật sự chính thức vẽ tranh.
Tuy rằng Khương Mạc không học vẽ tranh cổ, nhưng nàng vẫn có vài phần năng lực giám định thưởng thức.
Nàng nhìn hình người chậm rãi hiện lên trước mắt, mắt chỉ toàn vẻ tán thưởng.
Bức tranh của Hi Phù Ẩn càng lúc càng hoàn thiện, Khương Mạc càng lúc càng như sống động trên mặt giấy, phong vận giữa mày được vẽ ra không khác chút nào.
Trong lúc nhất thời, Khương Mạc nhìn đến ngây người!
“Thích không?”
Hồi lâu sau, Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng vẽ xong bút cuối cùng, đầu tiên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Mạc, hỏi nàng.
Ánh mắt của Khương Mạc không nỡ rời khỏi bức tranh, nàng gật đầu một cái thật mạnh, sự yêu thích trong mắt thế nào cũng không thể che giấu.
“Thích là được rồi!”
Hi Phù Ẩn mỉm cười dịu dàng, hắn buông bút xuống, chờ khi nét mực trên giấy khô hết mới bảo người chuẩn bị tài liệu, hắn muốn tự tay đóng khung.
Chỉ là quá trình đóng khung tranh lại rất phức tạp hơn vẽ tranh rất nhiều, bức tranh này chỉ có thể để lại đây trước, chờ đến khi Hi Phù Ẩn đóng xong mới có thể lấy về.
Thời tiết buổi chiều đột nhiên thay đổi, mãi đến giờ Thân, mặt trời đã hoàn toàn mất dạng, bầu trời triệt để tối đen.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Khương Mạc lạnh đến mức run người.
Nàng chịu không nổi, chỉ có thể về trước đổi một bộ quần áo.
Lúc bước trên đường đi, tuy rằng rất lạnh, nhưng vẻ vui sướng giữa khuôn mặt dù thế nào cũng không thể lấp đi.
Mới đi được nửa đường, bước chân Khương Mạc bỗng dưng tạm dừng như đột nhiên hiểu ra điều gì.
Hồi lâu sau, nàng lại lắc đầu bật cười.
Thi đấu thắng thua gì chứ, ngay từ đầu Hi Phù Ẩn đã muốn vẽ tranh cho nàng rồi!.