Người trà trộn vào còn nhiều hơn dự đoán lúc trước, cho dù đã bày ra thiên la địa võng, cũng vẫn phải trải qua một phen ác chiến, trong lúc ánh đao bóng máu đầy rẫy, Hi phủ vốn dán đầy chữ hỉ, treo đầy lụa đỏ đã toàn là thi thể, máu tươi nhuộm đỏ đá xanh trên mặt đất.
Giờ phút này đã không thể nhìn thấy được không khí vui mừng, chỉ còn màu máu bao phủ cả tòa nhà.
Mẫn Kiên cả người là máu, hắn vung tay một đao chặt đứt đầu Xương Tiều, “phụt” một tiếng, máu phun trào từ chỗ cổ bị chém đứt ra ngoài, nháy mắt đã chấm dứt cái mạng của hắn ta.
Chỉ là đáng tiếc, vẫn không thể bắt được cá lớn.
Chẳng qua cẩn thận tính toán, trong trận chiến này, người của Triệu Túc gần như chết sạch, kẻ còn lại cũng chẳng là bao.
Nói cách khác, bây giờ Triệu Túc đã là con hổ bị gãy mất bốn chi, răng nanh bị nhổ mất, cho dù còn sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, không lật nổi sóng to gió lớn.
Nhưng bên chỗ bọn họ còn chưa kịp vui mừng, đã nhận được một tin tức không tốt, Khương Mạc bị bắt đi.
“Công tử, thuộc hạ đi cứu cô nương về ngay.”
Vừa mới trải qua một đợt chém giết, sát khí mọi người chưa tiêu tan, nghe xong lời Mẫn Kiên nói, ai nấy đều nắm chặt bội đao, đằng đằng sát khí.
So với lúc nãy, Hi Phù Ẩn lại bình tĩnh ngoài dự đoán.
Hắn nhẹ nhàng gõ tay vịn, cảm xúc mãnh liệt trong mắt bị đè nén xuống, nhưng đôi mắt đen đặc dị thường kia lại khiến người xem sợ hãi trong lòng.
Hi Phù Ẩn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, chỉ là hắn giỏi kiềm nén, che giấu đi mọi cảm xúc vào tận đáy lòng.
Hắn hỏi: “Lặp lại lần nữa, trước khi A Khương mất tích đã từng căn dặn các ngươi làm gì?”
Nguyệt Linh, Nguyệt Đang quỳ trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo khiến cơ thể các nàng phát run, tay chân lạnh đi.
“Thuộc hạ đáng chết!” Hai người cùng chôn đầu sâu xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Các nàng vốn được lệnh rằng không thể rời khỏi người Khương Mạc một bước, nhưng các nàng vẫn cứ rời đi, hơn nữa còn làm cô nương mất tích, tội này thật sự quá lớn.
“Nói đi, nàng căn dặn các ngươi điều gì?” Sắc mặt Hi Phù Ẩn hờ hững.
Nguyệt Linh Nguyệt Đang cảm thấy áp lực tăng lên, hai người một năm một mười nói tình cảnh lúc ấy khỏi miệng.
Sau khi an tĩnh nghe xong, trong lòng Hi Phù Ẩn hoàn toàn hiểu rõ, quả nhiên là Khương Mạc cố ý.
Nàng nói nàng muốn giết Triệu Túc, là thật sự muốn giết y, không suy xét lợi, hại trong đó, nàng chỉ mong nội tâm nàng được sảng khoái.
Cho nên sau khi biết rằng Triệu Túc không xuất hiện, nàng quyết đoán lựa chọn điều Nguyệt Linh và Nguyệt Đang ra ngoài, một mình mạo hiểm.
Hi Phù Ẩn khẽ thở dài, hắn hơi nhắm mắt lại, không nói một lời.
Sắc mặt của mọi người trong phòng mơ hồ có chút kỳ dị, rõ ràng bọn họ cũng đã hiểu được tâm tư của Khương Mạc.
Chỉ là nhìn bộ dáng của Hi Phù Ẩn, bọn họ không tự giác rùng mình trong lòng.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, như là sắp có điều gì đó bùng nổ trước sự yên lặng, làm người bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Hi Phù Ẩn bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt hắn có ánh sáng mờ nhạt hiện lên bổ về phía mọi người như lưỡi đao, dị thường sắc bén.
“Chúng ám vệ nghe lệnh!”
“Có thuộc hạ!”
Ám vệ trong phòng động tác giống nhau, cùng chắp tay quỳ xuống đất, cao giọng hô to.
“Các ngươi nghe đây, Triệu Túc ở ngay Bình Giang.
Dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm được người cho ta!”
“Vâng!”
“Sau khi tìm được người rồi, không cần hành động thiếu suy nghĩ, trở về báo tin cho ta.
Đây là Mai Tự Lệnh!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Hi Phù Ẩn ngồi ở ghế trên nhìn ám vệ quỳ đầy đất, không nói gì cả.
Đang lúc mọi người cảm thấy cực kỳ bất an, hắn lại bỗng mở miệng: “Nhớ kỹ, đừng gọi nàng là cô nương nữa, sau này hãy gọi nàng là phu nhân.”
Đám ám vệ sửng sốt một hồi mới nhận ra ý của Hi Phù Ẩn, vội vàng đáp: “Vâng.”
“Đi đi, tìm Triệu Túc!”
…
Trên đầu Khương Mạc được bịt vải đen, trước mắt chỉ toàn màu đen.
Nàng bị hỉ bà đẩy, đi nghiêng ngả lảo đảo không biết bao lâu, cuối cùng mới tới chỗ.
Hỉ bà không còn đẩy nàng đi nữa, bọn họ ngừng lại.
Trước mắt không còn là một mảnh bóng tối, xuyên qua mảnh vải, nàng thấy ánh sáng mờ mờ, xung quanh hơi an tĩnh.
“Quỳ xuống.”
Đang lúc Khương Mạc nghiêng lỗ tai nghe hoàn cảnh xung quanh, bả vai lại bị hung hăng đẩy xuống.
Khương Mạc lảo đảo một cái, bị người ấn quỳ xuống đất.
“Quốc công gia, mọi chuyện đều là quỷ kế của Hi Phù Ẩn, người của chúng ta đều chết mất.”
Giọng của hỉ bà truyền đến từ sau lưng, nghe vào có mấy phần phẫn hận bi thống.
Choang!
Một cái ly bị người mạnh mẽ ném xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, lại có người nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Hi Phù Ẩn.”
Đây hẳn là Triệu Túc, Khương Mạc đoán.
“Xương Tiều đâu? Xương Tiều cũng không trở về sao?”
Giờ phút này, Triệu Túc táo bạo không chịu nổi, có thể nói là bọn họ xuất động cả vốn lẫn lãi cho hành động lần này, nhưng không ngờ rằng lại là dê vào miệng cọp, chỉ đi không về, ngay cả Xương Tiều cũng không thấy bóng dáng.
Đầu hỉ bà vùi thấp hơn, bà ta nói: “Khi thuộc hạ rời đi, trong Hi phủ thây ngang khắp nơi, thi thể nằm trên mặt đất gần như đều là người của chúng ta.
Xương Tiều đại nhân, sợ là, cũng, dữ nhiều lành ít!”
Rầm!
Lại là một tiếng vỗ bàn, Triệu Túc kinh giận đan xen: “Được, được, được lắm!”
Lúc này, y đi tới đi lui trong phòng như một con thú bị nhốt.
“Quốc công gia, đây là phu nhân tân hôn của Hi Phù Ẩn.” Hỉ bà chỉ vào Khương Mạc nói.
Bước chân của Triệu Túc tạm dừng, nhìn ngay về phía Khương Mạc.
Sau đó, một đợt tiếng bước chân vang lên, có một bóng hình đứng yên trước mặt Khương Mạc.
Cách lớp vải, Khương Mạc cố gắng mở to hai mắt, trái tim nàng nhảy thình thịch, cả người căng còng.
Sắp được gặp Triệu Túc rồi, cái kẻ đã tạo ra vô số sát nghiệt, tạo ra vô số bất hạnh, đuổi giết bọn họ cả đường.
Đang nghĩ như vậy, miếng vải đen trên đầu nàng đột nhiên bị người ta kéo xuống, ánh nến mờ nhạt phía sau vọt lên trước mắt.
Đôi mắt Khương Mạc nhắm lại, có chút không thích ứng.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ nhấc cằm nàng lên.
Giữa lúc hoảng loạn, nàng chỉ có thể đại khái nhìn thấy trang trí trong phòng, khóe mắt có thể thấy được một gốc cây hoa sơn chi được trồng trong chậu.
Khương Mạc bị bắt nhìn về phía người trước mặt mình.
Chỉ mới nhìn lần đầu, Khương Mạc đã hơi giật mình, diện mạo của tên Triệu Túc này hơi khác với tưởng tượng của nàng.
Dung mạo Triệu Túc không xấu, trái lại ngũ quan của y đoan chính, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, dáng dấp cực kỳ chính nghĩa, trông không giống với người xấu tội ác tày trời một chút nào.
Chỉ là sự tối tăm và vẻ tàn bạo giữa mặt mày của y đã phá hủy sự tuấn tú đó, khiến khuôn mặt y trông rất khả ố.
Y híp mắt nhìn Khương Mạc thật lâu, sau đó mới cười một tiếng buông nàng ra: “Hi Phù Ẩn thế mà lại cưới loại người như vậy.
Dung mạo không đáng để ý, lai lịch không rõ.”
Rất rõ ràng, Triệu Túc đã điều tra Khương Mạc rành mạch.
Sau khi Khương Mạc nghe xong lời này, lại cực kỳ bình tĩnh nhìn y một cái: “Nhưng chính là loại người như ta, giết Tôn Chiêu, giết Lê Phàn.
Cứu Hi Phù Ẩn dưới mí mắt ngươi, làm hắn an toàn trở về kinh, sau đó khiến ngươi phải chạy trốn khắp nơi như chó nhà có tang.”
Câu nói này đâm vào chỗ đau của Triệu Túc, y trợn mắt trừng Khương Mạc đăm đăm, không khí chung quanh lập tức vô cùng áp lực.
Đám người hỉ bà càng là câm như hến.
Nhưng ngoài dự đoán, sau cơn bạo nộ, Triệu Túc lại nở nụ cười.
Y cười ha ha, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Khương Mạc, y quan sát nàng kỹ lưỡng, hồi lâu sau, y nói: “Ngươi có ân cứu mạng với Hi Phù Ẩn, nhưng hắn thế mà lại lợi dụng ngươi.
Hôm nay là ngày đại hỉ của các ngươi, hắn lại tặng cho ngươi thi thể đầy đất, vào ngày ngươi vào cửa Hi phủ, máu chảy thành sông.
Tình yêu của ngươi với hắn chân thành, tình sâu không hối, hắn với ngươi lại nhẫn tâm vô tình, tuyệt tình phụ nghĩa.
Đây là thứ chó chết mà ngươi cứu tới sao?”
Khương Mạc nhìn chằm chằm Triệu Túc, khuôn mặt mới còn bình tĩnh bỗng có chút dao động.
Triệu Túc nhìn thấy, cho rằng lời y nói cũng khiến Khương Mạc đau đớn, khóe miệng y cong lên nở một nụ cười.
Lúc này, lại thấy Khương Mạc mặt không biểu cảm phun ra ba chữ: “Ngươi đánh rắm!”
Trong lòng Khương Mạc như có một ngọn lửa đang thiêu cháy, giờ phút này, Triệu Túc ở ngay trước mặt nàng, giơ tay là có thể với tới, mà nàng thì không có lúc nào là không muốn giết y.
Nụ cười trên mặt Triệu Túc lập tức cứng lại, biểu cảm vừa giận dữ vừa tự đắc đan chéo trên khuôn mặt y trông cực kỳ buồn cười.
Y nghiến răng sau, trừng mắt nhìn Khương Mạc, rặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Ngươi nói cái gì?”
Khương Mạc bỗng phát ra một tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi, nàng cười mỉa: “Ta nói ngươi đánh rắm, nghe rõ không, đồ chó chết? Không nghe rõ thì ta có thể nói lại lần nữa.”
Triệu Túc hoàn toàn bị chọc giận, y giận không thể át, giơ tay lên muốn tát mặt Khương Mạc: “Ngươi muốn chết!”
Mắt thấy bàn tay kia sắp chạm phải mặt mình, Khương Mạc lại không chút hoảng loạn, giờ phút này, không một ai biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì.
Trong cơn thịnh nộ, con người khó tránh khỏi mất đi chút lí trí cuối cùng.
Mà điều Khương Mạc chờ, chính là giây phút này.
Cả người nàng cực kỳ an tĩnh, vô cùng bình tĩnh, hình thành sự đối lập rõ ràng với Triệu Túc đang bạo nộ.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên di chuyển.
Đang lúc sắp bị đánh, người vừa mới còn thành thật quỳ trên mặt đất đột nhiên giậm chân, cả cơ thể mượn lực nhảy về phía trước.
Lúc này Khương Mạc dùng mười phần sức lực, chỉ nghe thấy “thịch” một tiếng, cả người Triệu Túc té lăn xuống đất bằng một tư thế cực kỳ thảm hại.
Một loạt biến cố khiến mọi người đều kinh ngạc.
Dưới tình huống đôi tay bị trói chặt, chẳng ai ngờ rằng nữ tử trông yếu đuối thế này vậy mà có thể dùng ra sức lực lớn như thế, đụng cho Triệu Túc té xuống mặt đất.
Nhưng vẫn chưa xong.
Thừa dịp Triệu Túc vừa mới ngồi dậy được một nửa, Khương Mạc trực tiếp dùng đôi tay bị trói chặt vòng qua cổ y.
Tiếp theo, nàng dùng đầu gối đè lên lưng Triệu Túc, trực tiếp ép hai đầu gối y quỳ xuống mặt đất, sau đó tay nàng kéo về phía sau, dùng sức một cái, cổ Triệu Túc bị mạnh mẽ thít chặt.
Sức lực của Khương Mạc cũng không nhỏ, Triệu Túc trực tiếp bị siết đến mức đỏ mặt tại chỗ.
Y giãy giụa muốn dùng tay bẻ tay Khương Mạc, nhưng sao có thể dễ dàng để hắn bẻ ra được.
“Quốc công gia!”
Hộ vệ trong phòng đều nóng nảy, chỉ nghe thấy “xoẹt xoẹt” vài tiếng, bội đao bên hông bọn họ đều rút ra, nhắm ngay vào Khương Mạc.
Hỉ bà cũng đứng lên, sắc mặt bà ta trắng bệch, ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Buông Quốc công gia ra, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi căn nhà này.”
Khương Mạc nâng mí mắt lên lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau dó đôi tay dùng sức kéo về phía sau, lúc này, sắc mặt của Triệu Túc càng thêm khó nhìn.
Gân xanh trên trán y nổi lên, tròng mắt trắng dã.
Bộ dạng của y khiến hỉ bà sợ hãi.
Sắc mặt hỉ bà đại biến, ánh mắt thay đổi mấy lần, thái độ cũng dịu lại: “Cô nương, cô mau thả Quốc công gia ra đi.”
Sát khí đen kịt quanh quẩn lấy Khương Mạc, nàng rũ mắt nhìn Triệu Túc nói: “Vốn dĩ vì giết hắn nên ta mới tới đây.
Tại sao ta phải thả hắn đi? Kẻ như hắn, chết chưa hết tội!”
Hỉ bà cắn môi uy hiếp: “Cô nương, cô giết Quốc công gia, hôm nay cô đừng hòng an toàn rời đi căn nhà này.
Cô muốn một mạng đổi một mạng sao?”
Bây giờ hỉ bà bó tay không còn cách nào, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bà ta sợ Khương Mạc xúc động một cái, thật sự siết cổ Triệu Túc chết.
Khương Mạc nghe vậy, tay hơi nới lỏng, không khí lạnh mới mẻ lập tức rót vào phổi Triệu Túc.
Y bị sặc mạnh, bắt đầu ho kịch liệt, nhưng cho dù như thế, y cũng không nỡ từ bỏ không khí được hít vào một lần nữa, y vẫn hô hấp từng hơi từng hơi một.
Hồi lâu sau, y cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, y hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn nói: “Tôn Chiêu và Lê Phàn quả nhiên là ngươi giết!”
Lúc trước y vẫn luôn cho rằng hai người này chết dưới quỷ kế của Hi Phù Ẩn, tuy rằng y vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Khương Mạc, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ nàng vào mắt.
Lúc này, cuối cùng thì y cũng tin vào điều đó, ả đàn bà này quả nhiên có chút tài năng trong tay.
Thân thủ này, tâm tính này, quả nhiên không giống với nữ nhân bình thường.
Khó trách Hi Phù Ẩn lại cưới nàng.
Đầu gối Khương Mạc dùng sức, lại đè người xuống dưới: “Người chết tiếp theo chính là các ngươi.”.