Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangThế là, mọi người dỗ mấy đứa nhỏ, thậm chí là đánh chúng.
Cuối cùng người của hai nhà cũng yên tĩnh, Diêu Xuân Noãn tách bánh ra làm hai, nàng chỉ ăn nửa cái, nhai kỹ nuốt chậm, tranh thủ để đồ ăn ở trong miệng lâu hơn một chút để tăng thêm vị mặn và cảm giác thỏa mãn khi ăn.
Sau đó thì cất phần còn lại, cũng không phải là nàng không đói, cũng không phải nàng không ăn hết, mà do nàng không biết ngày mai sẽ có tình huống gì.
Hoàn cảnh sinh tồn trên con đường lưu đày rất ác liệt, nàng cũng không thể trông cậy vào việc Vương Lãng chăm sóc cho mình.
Đương nhiên nàng cũng không dám đặt hy vọng của mình vào người khác.
Nàng chỉ có thể cố gắng bảo tồn chút tài nguyên, như vậy thì cũng có thể đối phó với những ngày tiếp theo.
Diêu Xuân Noãn nằm mơ, mơ về ngôi nhà cũ ở quê hương, dáng vẻ vẫn y như lần cuối nàng nhìn thấy, phòng ở phía Đông và phía Tây vẫn chứa rất nhiều đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Nàng đi dạo quanh nhà một vòng, nhưng đáng tiếc là không nhìn thấy bà và con chó nhỏ của nàng.
Có lẽ là do buổi tối ăn ít, nàng cảm thấy bụng đói kêu vang.
Nhìn thấy đồ ăn đặt ở khắp nơi, mặc dù biết là mơ nhưng nàng vẫn không nhịn được mà cầm một viên Chocolate lên, mùi thơm đậm đà kia xông vào mũi, nàng kinh ngạc, cảm thấy rất chân thật, không biết có thể cầm ra bên ngoài hay không?Vừa mới nghĩ như vậy xong thì nàng lập tức tỉnh lại, cúi đầu xem xét, trong tay của nàng đang cầm viên Chocolate ở nhà.
Hình như nàng nhận ra điều gì đó.
Nhà cũ đến đây với nàng sao?Mà nàng lại có thể sử dụng đồ đạc ở bên trong thoải mái sao?Nếu thật như vậy thì chẳng phải nàng sẽ không bao giờ đói bụng, cũng không cần rầu rĩ về chuyện đồ ăn sao?Sau khi nhận ra chuyện này, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cảm giác vui vẻ này khiến nàng tỉnh táo, sau đó nàng hoàn toàn không ngủ được, sau khi trở mình, nàng căng tai nghe tiếng động ở xung quanh, sau khi phát hiện những người xung quanh đều đã ngủ thì nàng bắt đầu tìm tòi quy tắc sử dụng nhà cũ.
Nhưng nàng đã suy nghĩ nhiều, sau khi nàng lấy ra viên Chocolate kia thì nàng cũng không lấy được bất kỳ món đồ nào khác ra ngoài, cũng chỉ còn có thể nhìn số đồ đạc được chất đầy ở trong nhà.
Diêu Xuân Noãn: ! Chuyện này có khác gì để nàng phát hiện ra núi vàng núi bạc mà chỉ có thể đứng nhìn chứ?Nàng chưa từ bỏ ý định cho nên tiếp tục thử mấy lần, căn nhà cũ giống như con rùa già, hoàn toàn không phản ứng lại.
Cuối cùng nàng chỉ có thể hậm hực ngừng công kích, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhà cũ tồn tại thì nàng sẽ có sức mạnh.
Mặc dù vẫn phải tiếp tục nghĩ cách để sử dụng vật tư trong nhà cũ, nhưng nàng tin chắc, tình huống sẽ không cứ mãi như vậy, đợi nàng tìm được quy tắc sử dụng thì xác suất sống sót của nàng sẽ tăng vọt lên.
Mang theo mong muốn tươi sáng, nàng bắt đầu đi ngủ.
Hôm sau khi trời vừa sáng, Diêu Xuân Noãn nhìn thấy Vương Lãng hai mắt đỏ bừng.
Hắn tới thông báo cho bọn họ, tối hôm qua Vương ngự sử qua đời.
Phủ nha đại nhân cho phép các nàng đi gặp Vương ngự sử một lần cuối, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.
Hàn lão phu nhân cũng muốn đi đưa tiễn Vương ngự sử, quan sai đại nhân dẫn đường cũng không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Đứng trước thi thể của Vương ngự sử, nữ quyến của Vương gia đều khóc lớn tiếng.
Nữ quyến Hàn gia cũng ngạc nhiên, có lẽ là xuất phát từ cảm giác thỏ chết cáo thương cho nên bọn họ cũng thấy thương cảm.
.