Nhóm dịch: Thất Liên HoaVào 3 năm trước ta vẫn chưa để cho Đông Sinh bỏ ngươi, thì cũng đã tính là quá tình nghĩa với ngươi rồi.
Biết điều chút đi, mau chóng cút đi cho ta!”Sau khi nói xong câu này, bà ta giơ tay ra chỉ vào Lý Viên đang nằm trên giường.
Đối với bà ta mà nói, Lý Viên chính là cái thứ phế vật sau này không thể sinh nở được nữa, nếu không phải là do nể tình thấy được nàng Làm việc nhanh nhẹn, hơn nữa vào những ngày đông không có việc gì để làm thì nàng cũng tranh thủ làm một số việc đơn giản cũng kiếm được ra tiền, nếu không phải vì những thứ đó thì bà ta còn không muốn giữ nàng lại làm người hầu.
Người của Lý Viên bị suy nhược, nhìn thấy bà ta chỉ tay về phía mình, dựa theo trí nhớ, thì ở dưới cái gối nàng rút ra một cái kéo, tàn nhẫn mà đâm về phía của Lưu Thị.
Lưu Thị không ngờ lại có cái kéo, muốn rút ra lại nhưng mà đã không kịp, trong phút chốc thì tay phải của bà đã bị rạch một vết dài.
Lý Viên thật ra chỉ muốn dọa cho Lưu Thị sợ, nhưng không ngờ là đã dùng hơi nhiều lực.
Nhìn thấy Lưu Thị đang phải đỡ cái tay phải đang chảy ra rất nhiều máu, đương nhiên là rất đau, nét mặt hung ác và còn cả ánh mắt hận nàng vô cùng, bà ta, liền cầm lên cái kéo để ở trước ngực.
"Tạ Lý Viên đã gả vào Lưu Gia cũng được vài năm, vẫn luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, hiếu kính với cha mẹ, nuôi dạy con cái, việc trong việc ngoài đều là đồ ta làm.
Đi ra ngoài ai mà không nói lời tốt đẹp về Lý Thị ở Lưu Gia? Nhưng bây giờ bà hại ta phải mất con, và còn làm tổn hại đến thân thể của ta, mà lại muốn đuổi ta đi, không có chuyện đó đâu!”"Muốn ta rời khỏi đây cũng được thôi, bà phải đưa cho ta 10 lượng bạc, hơn nữa hai đứa trẻ phải đi theo ta, sau này ta với Lưu Gia các người sẽ không còn bất cứ quân hệ gì.
Hơn nữa, không phải là nhà các người đưa hưu thư ra,, mà là do ta muốn hòa ly!”Lưu Thị tay đau, khi nghe thấy những lời mà nàng nói, trước mắt là cái kéo đang để kề kề ở trước ngực, lúc đó bà ta tối sầm mặt xuống rồi chỉ “Hừ” một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Theo như Lưu Thị được biết thì nhà mẹ đẻ của Lý Viên vẫn còn có một người huynh đệ, đến bây giờ vẫn còn chưa thành thân, hơn nữa lại còn đang có một khoản nợ lớn.
Bọn họ nhiều năm nay cũng không qua lại, quan hệ còn không bằng người lạ, căn bản là không thể đến đây đứng ra để chống lưng cho nàng.
Người nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng, đây chẳng phải là đang cố chấp làm mình làm mẩy sao?Bây giờ cứ để cho ngươi kiêu ngạo đi, chờ đến lúc tạ băng bó tay xong rồi sẽ tìm đến ngươi để tính sổ.
Lý Viên biết rằng Lưu Thị sẽ không can tâm mà từ bỏ dễ dàng như thế, cho dù là đi rồi, cũng không dám thở phào nhẹ nhõm.
.