Chạy Nạn Làm Ruộng Thật Thiên Kim Là Mạt Thế Đại Lão




“Ngươi theo dõi ta à?” Tô Mạt Nhi hỏi lại, giọng có phần khó chịu.



Tiêu Hàn Đình bình thản đưa tay múc chút nước, rồi từ tốn nói: “Ta cần biết, người đồng hành với ta là ai… hay là cái gì…”



“Ngươi coi ta là yêu quái đi.” Tô Mạt Nhi lùi lại một bước, thu lại lòng bàn tay.

Trong khoảnh khắc, nguồn nước thần kỳ biến mất không dấu vết.



Nhưng trên người Tô Mạt Nhi, vết máu đã hoàn toàn biến mất, nàng vẫn sạch sẽ, không dính chút bụi trần.

“Cứ vậy đi!”



Tiêu Hàn Đình khẽ mấp máy môi: “Ngươi…”



Đôi mắt đen sẫm của hắn tràn đầy vẻ quỷ dị, vừa như kinh ngạc, vừa như đã nằm trong dự đoán…



Dù có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra với Tô Mạt Nhi, dường như tất cả đều trở nên đương nhiên khi liên quan đến nàng!




Hai người đối diện nhau, không ai nói thêm lời nào.



Đúng lúc này, trong rừng bỗng vang lên tiếng động rào rạt.



Tô Mạt Nhi lập tức cảnh giác, quay đầu lại, chỉ thấy một đám dân chạy nạn đang xông tới: “Chính là nàng! Nàng là thủy yêu…”



Trong nháy mắt, từ rừng cây nhảy ra bảy tám đại hán tay cầm vũ khí thô sơ.

Da bọn chúng đen sạm, môi khô nứt đến rỉ máu.

Ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm vào Tô Mạt Nhi, không tự chủ liếm môi, như thể vừa thấy một dòng suối mát chảy không ngừng.



Tô Mạt Nhi mím môi, mới rồi chỉ lo đối phó đám sát thủ, tiêu hao không ít năng lượng.

Thân thể này lại quá yếu, thêm vào đó là bệnh cũ luôn rình rập, khiến nàng mệt mỏi, nhất thời không phát hiện ra đám đạo chích đã vây quanh mình.
Tô Mạt Nhi quay đầu, không mấy hài lòng nhìn thoáng qua Tiêu Hàn Đình: Người này nội lực thâm hậu đến vậy, có thể lặng lẽ theo dõi nàng mà không phát ra tiếng động, sao lại không phát hiện ra đám lưu dân chỉ có sức trâu mãng?



“Đây là việc ngươi tự gây ra, ta cớ gì phải xen vào?” Tiêu Hàn Đình nhún mình, nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây ngang, nằm thư thái, cành lá không hề lay động, chứng tỏ võ công của hắn quả thực sâu không lường được.




Tô Mạt Nhi nhíu mày, đã quen với sự tàn nhẫn và lạnh lẽo của thế giới hậu tận thế, nên lời của Tiêu Hàn Đình cũng không khiến nàng ngạc nhiên.

Ngược lại, nàng còn cảm thấy hắn giống mình, một loại người máu lạnh trong xương tủy.



“Chớ nói nhiều.” Tô Mạt Nhi quay lại đối diện với đám lưu dân đang chực chờ như hổ rình mồi.

“Cùng lên cả đi.”



Dù hiện tại sức khỏe của nàng có phần suy giảm, dị năng tạm thời không thể sử dụng thường xuyên, nhưng đối phó với mấy kẻ chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp thế này, dùng tay không cũng đủ.



Đám người kia nhìn nàng tay chân mảnh khảnh, tưởng rằng tay trói gà không chặt, liền múa may vũ khí thô sơ như gậy gộc và lưỡi hái, lao về phía nàng.



Chỉ nghe vài tiếng nắm đấm chuẩn xác vang lên, bọn chúng lập tức bị đánh văng như lá rụng, ngã nhào thành một đống, cạnh bên là mấy tên sát thủ máu me đầy mặt, trông tựa như lệ quỷ, khiến đám lưu dân sợ hãi đến hồn phi phách tán.



“Vu sư, vu sư cứu mạng…” Đám lưu dân hô to cầu cứu, cuống quýt chạy trốn vào rừng, “Thủy yêu quá lợi hại, chúng ta không bắt được nàng.”



Tô Mạt Nhi khẽ nhếch khóe miệng, lười để ý đám ngu ngốc đó, định rời đi.

Nhưng bất ngờ, mấy tên sát thủ trọng thương bỗng bật dậy, giơ đao đánh lén.

Động tác nhanh như chớp, muốn khiến nàng trở tay không kịp.



Tiêu Hàn Đình hơi nheo mắt lại, ám khí trong tay lóe sáng, nhưng hắn không vội ra tay, ánh mắt vẫn dõi theo Tô Mạt Nhi.

Chỉ thấy nàng ánh mắt lạnh lùng, quanh thân không gió mà tóc đen tung bay.

Những sợi tóc như thể bị phong lực rót vào, tràn đầy sát khí, đột ngột phóng ra, xuyên thẳng qua ngực mấy tên sát thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận