"Ta biết chút việc may vá, có thể giúp cô nương làm y phục."
"Ta có thể đi săn… Nhưng đang đói quá nên không còn sức!"
"Yêm chỉ biết làm ruộng…"
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Tô Mạt Nhi lười biếng đáp: "Nơi này rừng sâu có quả rừng, đói thì đi hái mà ăn cầm hơi, có sức rồi thì hợp thành nhóm đi săn, no bụng rồi thì kiếm củi làm kiệu mà ngồi..."
Lão đầu giật mình: "Rừng sâu nhiều bẫy rập, độc vật lui tới thường xuyên...!Những người này là người bình thường, vào rồi không khéo mất mạng."
Mọi người sợ hãi, chần chừ.
Tô Mạt Nhi tiến lên, tháo sợi dây thừng trên người con Huyền Mặc, lạnh lùng nói: "Nó sẽ dẫn đường cho các ngươi, cách sống sót ta đã cho, có dám liều một phen hay không là tùy các ngươi."
"Nếu sợ, các ngươi cứ việc dẫn người nhà ra phơi nắng mà chờ chết."
Mọi người nhìn nhau, tên thiếu niên từng đánh lén Tô Mạt Nhi bỗng đứng ra: "Vì mẹ ta, ta liều mạng!"
"Cùng lắm là chết thôi! Liều một phen còn hơn chết đói, chết khát, trơ mắt nhìn người thân gục ngã."
"Ta cũng liều mạng…"
Tô Mạt Nhi xoa đầu Huyền Mặc: "Làm việc vất vả!"
Huyền Mặc vẫy đuôi, thân mật cọ mặt Tô Mạt Nhi, rồi ngẩng đầu kiêu hãnh chạy về phía rừng núi, kéo theo sau là đám lưu dân vội vã hoảng hốt.
...
"Ngươi thật không tầm thường chút nào." Tiêu Hàn Đình lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tô Mạt Nhi, nhìn theo bóng dáng Huyền Mặc khuất dần trong rừng, "Huyền Mặc là kỳ lân hắc ngọc thuần chủng, tính cách kiêu ngạo, bá đạo, ngoài ta ra, nó chưa từng thân cận với ai..."
Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ngươi đã dùng cách gì khiến nó đối xử khác với ngươi như vậy?"
"Ngươi từng ra trận, mang binh chinh chiến chứ?" Tô Mạt Nhi quay đầu, đánh giá Tiêu Hàn Đình, "Kỳ lân hắc ngọc là loài mã chiến bậc nhất, đầy linh tính, loại thuần chủng thì càng hiếm có khó tìm.
Huyền Mặc ngoài việc nhận chủ, nó còn sùng bái kẻ mạnh, đó là bản năng."
Nói xong, nàng mím môi, một cơn chua xót dâng lên cổ họng, tức thì không còn hứng thú trò chuyện, nàng quay đi, chậm rãi nằm xuống một tảng đá lớn để nghỉ ngơi.
Tiêu Hàn Đình nhìn thân thể gầy yếu như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay của nàng, nhướng mày: Cường giả sao?
...
Dưới sự chỉ huy có tổ chức của Tô Mạt Nhi, đám lưu dân bắt đầu đào rau dại, lột vỏ cây, hợp tác đi săn.
Lão đầu dẫn theo mấy cô nương khỏe mạnh lên núi hái thuốc...
Nhóm người này vốn là dân cùng thôn, đoàn kết cũng không tồi, giờ có mục tiêu rõ ràng để phấn đấu, họ nghe lời hơn hẳn.
Tô Mạt Nhi giữ lời hứa, dẫn mọi người tìm được một chỗ trũng có nguồn nước.
Đám lưu dân mừng rỡ đến phát điên, quỳ bên bờ nước khóc lớn, không ít người lúc này hận không thể tôn nàng lên làm thần tiên.
Lão đầu nhìn cháu nội cười tươi, tay ôm bát nước, những nếp nhăn trên gương mặt già nua cũng dãn ra.
Nhưng khi quay lại nhìn Tô Mạt Nhi đang tựa dưới gốc cây, sắc mặt ông lại tái nhợt đi chút.
Nàng là người mang dị năng, tuy ông không rõ nàng làm thế nào tạo ra nguồn nước, nhưng mỗi lần sử dụng năng lực này, nàng lại suy yếu đi vài phần… Dù vậy, Tô Mạt Nhi vẫn giữ đúng lời hứa, khiến đám lưu dân nhìn thấy được hy vọng sống.
Lão đầu tiến tới bắt mạch cho nàng, nhíu mày nói: “Trong nửa tháng tới, ngươi không thể tiêu hao thể lực quá mức, nếu không những thang thuốc bạch ngọc mấy ngày nay đều phí hoài.”
Ông đẩy nàng về phía núi: “Mau về xe ngựa mà nghỉ ngơi, lão già này sẽ sắc thuốc cho ngươi!”