Chỉ mấy ngày sau, chiếc xe ngựa của Tô Mạt Nhi đã sơ thành hình.
Hai thợ mộc tỉ mỉ làm ra một tác phẩm tinh tế, chiếc kiệu mới thậm chí còn chắc chắn hơn cả chiếc của Tiêu Hàn Đình ngày trước.
Nàng vén rèm lên, sắc mặt lập tức sa sầm: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Ta cớ gì không được ở đây?” Tiêu Hàn Đình ngồi trong xe ngựa, thản nhiên điều tức.
Hắn chưa khỏi hẳn thương thế, dù đã có lão đầu điều trị, nhưng ngày trước lọt vào bẫy rập, lại bị hơn trăm cao thủ vây công, khiến vết thương trên người hắn rất nặng, nên hồi phục cực kỳ chậm.
Tiêu Hàn Đình mặt dày chiếm lấy xe ngựa, nói một cách hợp lý: “Ngươi cũng từng chiếm xe ngựa của ta mà, lễ qua lễ lại, ngươi hiểu không?”
“Ai thèm giảng đạo lý với ngươi!” Tô Mạt Nhi mặt lạnh như băng, nhấc chân định đá hắn: “Cút xuống!”
Tiêu Hàn Đình cười nhếch mép, không nhanh không chậm đỡ đòn.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, dù Tô Mạt Nhi không dùng những năng lực kỳ quái kia, nhưng chiêu thức võ công của nàng lại vô cùng kỳ lạ, sát thương lớn, rõ ràng là người từng lăn lộn qua địa ngục khắc nghiệt.
Tiếc rằng chiêu thức của nàng dù tàn nhẫn, nhưng thân thể nàng lại yếu ớt.
Chẳng mấy chốc, nàng đã bị Tiêu Hàn Đình áp chế, không thể động đậy, mặt đỏ bừng lên giận dữ: “Tránh ra!”
Tiêu Hàn Đình đang định đứng dậy, nghe vậy lại thản nhiên nằm xuống trở lại, cúi người, nhàn nhạt hỏi: “Chính ngươi tự nhào vào lòng ta, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi!”
“Không được đánh nhau!” Một tiếng quát giận dữ vang lên, lão đầu vén rèm bước vào, tức tối nhìn hai người, “Giữa thời loạn tai họa khắp nơi, hai vợ chồng các ngươi cãi cọ cái gì? Một người bệnh, một người thương, chẳng lẽ không thể nằm xuống mà nghỉ ngơi cho tử tế?”
Hai người đồng thanh, sát khí ngùn ngụt: “Ai cùng hắn/nàng là phu thê!”
Lão đầu gãi gãi mũi: “Ta lúc chữa thương cho hắn, có thấy các ngươi hôn nhau, trông như vợ chồng mới cưới...!Ngượng ngùng cũng là chuyện thường mà.”
“Các ngươi là phu thê?” Một thiếu niên ôm rổ quả dại chạy tới, tức giận chỉ vào Tiêu Hàn Đình: “Vậy ngươi cũng thật quá đáng! Ngày đó ta chính mắt thấy ngươi bỏ mặc Tô tỷ tỷ hôn mê, một mình đánh xe ngựa chạy đi!”
Thiếu niên này chính là người ngày đó dẫn đầu ứng hòa với Tô Mạt Nhi, xông lên núi tìm đường sống.
Hắn thân thủ khá, kiên cường và lanh lợi, lại biết tri ân báo đáp.
Sau khi Tô Mạt Nhi dùng nước cứu sống người mẹ đang thoi thóp của hắn, hắn một mực gọi nàng là "Tô tỷ tỷ", vô cùng bênh vực người mình.
Tiêu Hàn Đình ngước mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt mang theo một áp lực khó lường khiến hắn tái mặt.
Tô Mạt Nhi liếc Tiêu Hàn Đình, cười nhạt: “Chỉ biết bắt nạt tiểu hài tử, đó tính là bản lĩnh gì?”
Bất ngờ khi thấy nàng đứng ra bảo vệ thiếu niên, Tiêu Hàn Đình khẽ nhếch môi, bỗng nhiên ôm nàng ngồi dậy, đạm nhiên nói: “Ngươi và ta là phu thê, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, khi nào đến lượt tiểu hài tử khoa tay múa chân?”
Tô Mạt Nhi sững sờ một chút, sát ý lập tức hiện lên trong mắt: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Ai ai, không được động thủ! Ngươi còn cần chữa bệnh đấy!” Lão đầu nhanh chóng ngăn Tô Mạt Nhi đang nổi cơn thịnh nộ, sờ râu rồi nhìn Tiêu Hàn Đình với vẻ mặt cau có, kéo thiếu niên đi ra ngoài.
“Tiểu phu thê ân ái tốt lắm, hai người các ngươi đều như khối băng cả, người ngoài như chúng ta không nên chen vào.”