Chạy Nạn Làm Ruộng Thật Thiên Kim Là Mạt Thế Đại Lão




Tiếng xương cốt gãy vụn xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp khu rừng hoang.

Đám dân chạy nạn xung quanh, quá sợ hãi, đã chạy trốn hết từ bao giờ.



Trong thời buổi nạn đói này, những kẻ bị gãy xương, gãy tay chân như thế, chỉ e không còn cơ hội sống sót.



Tô Mạt Nhi thu lại dị năng, tựa vào một gốc cây cổ thụ, hơi thở gấp gáp.

Thân thể này thực sự quá yếu đuối, chỉ dùng chút dị năng mà đã mệt mỏi đến vậy.



Nàng nhìn xuống những kẻ đang quỳ gối trước chân mình, khổ sở cầu xin tha mạng, trong lòng chỉ thấy ghê tởm.

Mặt nàng nhíu lại vì chán ghét, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, ta và các ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì.”



Cả nhà họ Tô không ai dám phản bác, chỉ có thể run rẩy xin tha, hơi thở yếu ớt, chẳng nói nổi lời nào.



Tô Mạt Nhi lạnh nhạt liếc nhìn, đôi mi khẽ nheo lại, rồi xoay người bỏ đi.


Sát khí quanh nàng cuồn cuộn, không gió mà y phục tự động tung bay, tạo ra một khí thế mạnh mẽ khiến ai nấy đều né tránh.

Những người đi đường nhìn thấy đều lộ vẻ kinh hoàng, tránh xa nàng như tránh tà.



Tô Mạt Nhi chẳng mảy may để ý đến ánh mắt xung quanh, hờ hững bước đi tiếp.



Kiếp trước, nàng không ngừng phải chiến đấu—chiến đấu với tang thi, chiến đấu với những con người hiểm ác, chiến đấu với các căn cứ, thậm chí chiến đấu với Tử Thần...!Mỗi ngày đều là một cuộc đấu tranh để sinh tồn.



Giờ đây, nàng chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống tiếp.

Với khả năng của mình, dù là thời buổi nạn đói, nàng cũng có thể sống thoải mái, chẳng phải lo lắng điều gì.



Nhưng đột nhiên, một luồng hận ý mãnh liệt lại dâng lên trong lồng ngực.

Phía sau gáy bỗng nóng rực, khiến Tô Mạt Nhi dừng bước, đưa tay sờ vào vùng da ấy.



Hình như có một vết bớt hình con bướm.




Đúng lúc đó, trong đầu nàng vang lên giọng nói yếu ớt của một nữ tử, tràn đầy oán hận và không cam lòng: “Cô nương, ta cả đời bị người thân khinh bỉ, cuối cùng suýt chết trong miệng những kẻ ác đó! Ban đầu, ta cứ nghĩ họ đối xử với ta tệ bạc chỉ vì ta là con gái, oán trách mình số mệnh không tốt, đầu thai nhầm chỗ.

Nhưng giờ thì ta mới biết, ta chỉ là kẻ bị nhặt về, nên mới chịu cảnh khổ nạn này!”



Tô Mạt Nhi chợt hiểu: Đây là linh thức của nguyên chủ vẫn chưa tan biến.



Nàng khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu, liền hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”



Giọng nguyên chủ vang lên, pha lẫn ba phần hèn mọn nhưng vẫn còn chút hy vọng: “Xin ngươi giúp ta tìm lại cha mẹ ruột của ta...!Nếu là cha mẹ ruột, họ chắc chắn sẽ không đối xử với ta như vậy.”



Thanh âm của nguyên chủ ngập tràn khát khao thân tình, tựa như cả đời nàng chỉ chờ mong điều đó: “Ta mong mỏi được có gia đình.

Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được, ta chết cũng có thể nhắm mắt yên lòng.”



Tô Mạt Nhi bình tĩnh, nhưng máu lạnh đáp: “Bọn họ đã bỏ rơi ngươi.”
"Liền cho là vậy, ta cũng muốn tự mình đi tìm họ, chỉ để hỏi một câu: bọn họ có từng nghĩ đến đứa trẻ bị bỏ rơi kia?" Giọng nguyên chủ nghẹn ngào.



Có lẽ là vì thân thể này mang theo chút cảm xúc luyến tiếc, Tô Mạt Nhi hiếm khi thấy lòng mình dao động, nàng đáp nhẹ: "Được, ta hứa với ngươi."



"Đa tạ ngươi, cô nương." Nói xong, ý thức của nguyên chủ hoàn toàn tiêu tan.



Tô Mạt Nhi xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống lão thái bà đang thoi thóp dưới đất, tựa như nhìn một con kiến sắp chết: "Ngươi nhặt ta ở đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận