Chạy Nạn Làm Ruộng Thật Thiên Kim Là Mạt Thế Đại Lão




Nàng lặng lẽ nhìn Tiêu Hàn Đình, không biết nên khóc hay cười.

Cuối cùng, nàng tiến lên một bước, nhìn đám lưu dân run rẩy trước mặt, nhàn nhạt hỏi: "Muốn sống không?"



Châu chấu đang tràn tới, nỗi sợ cái chết hiện rõ trong mắt bọn họ.

Đám lưu dân hoảng loạn cầu xin, miệng không ngớt van nài, thậm chí không ngại quỳ lạy, gọi nàng là cha là mẹ.



Tô Mạt Nhi liếc nhìn qua, nhận ra đa phần trong số họ là dân chạy nạn từ vài thành trì phụ cận.

Những nơi đó vốn giàu có, phồn thịnh, nhiều người trong đám lưu dân này thực ra không quá khốn khó, chỉ là họ đã quen với cuộc sống sung sướng, thiếu đi khả năng sinh tồn khi lâm vào hoàn cảnh nguy cấp.



"Nhiều người như vậy, để lại quá phiền phức." Một câu của Tô Mạt Nhi như đẩy bọn họ xuống địa ngục.




Mọi người hoảng sợ, không ít kẻ bật khóc thành tiếng.

"Cô nương, xin hãy thương xót! Nếu ngài không thu nhận, chúng ta đều sẽ chết ở đây.

Châu chấu đáng sợ lắm!"



"Châu chấu, chúng ta có thể diệt." Tô Mạt Nhi thấy bọn họ lóe lên tia hy vọng trong mắt, liền bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.

Các ngươi có thể làm được gì?"



Mọi người lúng túng nhìn nhau, không biết trả lời ra sao.



"Có tiền thì lấy tiền, có của cải thì lấy bảo vật ra đổi, còn nếu không có gì thì dùng sức lực mà trả.

Còn cơ hội để sống sót trước khi đám châu chấu này ăn sạch nơi đây." Tô Mạt Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía đám châu chấu đen nghìn nghịt ở đằng xa, khóe môi hơi nhếch lên.



Đám lưu dân hoảng sợ, nhiều người theo bản năng che chặt túi của mình, bắt đầu thì thầm:



"Quá tàn nhẫn, quá tham lam!"



"Chúng ta đông người như vậy, không biết bao nhiêu bảo bối sẽ bị lấy đi! Đây chẳng phải là cướp trắng sao?"



"Những kẻ này có khác gì thổ phỉ đâu chứ?"
Tiêu Hàn Đình mím môi, khinh thường: Một lũ vừa ngoan độc vừa ích kỷ, lại ngu xuẩn!




"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần nói vài lời mềm mỏng, khóc lóc vài tiếng, thì chúng ta phải bỏ sức người, sức của, mạo hiểm bị châu chấu gặm đến xương cũng không còn, chỉ để cứu các ngươi hay sao?" Đường Hà đột nhiên mắng lớn, "Tham lam không đáy!"



"Đúng vậy! Cơ quan, cung tên, thuốc bột...!đều là do chúng ta tối qua liều mạng với thú rừng và độc trùng để lấy về.

Các ngươi chỉ cần mở miệng kêu khổ là muốn ăn không à?"



"Mọi người đều là lưu dân, ai cao quý hơn ai chứ?"



"Cầm bảo bối của các ngươi mà mang xuống Diêm Vương điện đi!"



Dân làng Đường gia thôn đồng loạt mắng mỏ, khiến đám lưu dân chỉ biết câm lặng, không dám phản bác.



Tô Mạt Nhi liếc nhìn Tiêu Hàn Đình, ra hiệu: **Ngươi dạy dỗ chúng ra trò đấy chứ.**



Tiêu Hàn Đình vẫn giữ nét mặt lạnh lùng: "Những kẻ này cũng không phải quá ngu xuẩn, ngã một lần biết khôn hơn một chút."




Khi thấy phạm vi cây cối bị châu chấu gặm ngày càng gần, đám lưu dân bắt đầu cuống cuồng.

Lần lượt có kẻ lấy ra bạc, quần áo, lương thực...!để đổi lấy sự sống.



Còn lại những người không có đồ để đổi, phần lớn là gia nhân của các phú thương chạy nạn.

Dù không nói ra, nhưng thân thể họ cường tráng, ít nhất có thể dùng sức lực.



Tô Mạt Nhi đếm sơ qua số người, rồi ngước lên phân phó: "Đường Hà, chia tất cả nam nhân ra thành nhóm, chỉ huy bọn họ làm việc, chuẩn bị chống đỡ đợt tấn công của châu chấu."



Người Đường gia thôn dù có lợi thế cũng không hề keo kiệt, nhanh chóng nạp đám lưu dân vào đội ngũ phòng ngự.

Mọi việc được tổ chức đâu ra đấy, trẻ con và người già được đưa vào trong hang, nhưng Đường Đình vẫn không lơ là phòng bị, cho người đứng canh tại cửa hang, vì trong đó chứa toàn bộ lương thực và nước uống của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận