Chạy Nạn Làm Ruộng Thật Thiên Kim Là Mạt Thế Đại Lão




Những người vừa được cứu, có lẽ vì quá sợ hãi, không dám đi lung tung mà chỉ biết căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám châu chấu.



Lúc này, từ những cây đại thụ quanh hang động bỗng vang lên tiếng "rào rào", một cơn gió lớn thổi tới, cuốn theo cành lá đổ rạp.

Khu vực xung quanh hang động lập tức trống trải, thuốc bột bị thổi bay khắp nơi.

Đám châu chấu tan tác nhưng rất nhanh, một đàn khác lại ồ ạt bay tới như hổ đói, lao thẳng về phía hang động.



Tô Mạt Nhi và Tiêu Hàn Đình đồng loạt đứng ra phía trước, giữa mày nhíu chặt.



"Không xong rồi! Lũ sâu này nhiều quá, dây mây đã bị gặm gần hết!" Đường Li hoảng hốt, vừa giơ tay đẩy bớt đám châu chấu liều mạng bám vào người, nhưng đám này chưa ngã xuống thì đám khác đã lại ập tới, phủ đen kín miệng hang.



Tiêu Hàn Đình khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nhảy xuống từ sườn núi, túm lấy lão bà đang trốn trong hang, kéo ra ngoài: "Toàn bộ thuốc bột, mang ra đây!"



Lão bà run rẩy chỉ vào một góc nơi để túi thuốc, một tay vẫn ôm chặt Bảo Nhi không rời.

"Nhiều châu chấu như vậy, cánh rừng đã bị gặm sạch, giờ xung quanh đều trống trải.


Dù có rắc thêm thuốc bột, gió thổi qua, dược tính sẽ giảm đi...!Không chắc có thể trị nổi."
Mọi người kinh hãi: Không ai ngờ lần này nạn châu chấu lại ào ạt và đáng sợ đến vậy!



Tô Mạt Nhi cầm một túi sát trùng phấn, ngước mắt nhìn Tiêu Hàn Đình: "Phối hợp một chút?"



Mọi người xung quanh không rõ ý nàng, hai người họ định phối hợp thế nào để tiêu diệt cả một đàn châu chấu đông nghìn nghịt như "thiên quân vạn mã"?



"Hảo." Tiêu Hàn Đình đáp, rồi đưa tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng mang nàng lên đỉnh hang động, bảo vệ nàng vững chắc trong lòng.

Hắn không quay đầu lại, chỉ phân phó Đường Hà: "Đưa mọi người vào hang động trước, chuẩn bị phòng thủ."



Châu chấu tuy đáng sợ, nhưng đám lưu dân kia cũng không thể không đề phòng.



Đường Hà do dự một lát, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Tiêu Hàn Đình, nhanh chóng rời đi, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.



Tô Mạt Nhi buộc túi thuốc bột vào một cành cây, nhắm mắt lại, cảm nhận hướng gió, chuẩn bị phát động dị năng.

Nhưng đột nhiên, lòng bàn tay nàng bị ai đó nắm lấy.




Tiêu Hàn Đình nhíu mày: "Thân thể của ngươi chịu đựng được không?"



Hắn hiểu rõ, Tô Mạt Nhi định lợi dụng dị năng điều khiển gió, thổi thuốc bột vào giữa đàn châu chấu, để phát huy tối đa hiệu quả sát trùng.

Nhưng với số lượng châu chấu đông như vậy, không biết nàng sẽ phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng!



Nhìn thân hình yếu ớt của nàng, sắc mặt Tiêu Hàn Đình trầm xuống, "Đừng cố quá."



"Ta biết chừng mực." Tô Mạt Nhi sững lại một chút, rút tay ra, mím môi nói nhỏ, "Phần sức lực thì ngươi làm."



Dứt lời, nàng ném mạnh túi thuốc bột đi, không nói rõ cho Tiêu Hàn Đình phải làm gì.

Mọi người phía dưới không khỏi kinh ngạc, không hiểu sao nàng lại ném túi thuốc trân quý như vậy đi một cách tùy tiện.



Bất chợt, Tiêu Hàn Đình rút ra cung tên, đặt tên lên dây cung, kéo mạnh, sắc mặt điềm tĩnh như không chút gợn sóng.

"Vèo" một tiếng, mũi tên lao ra với sức mạnh như xuyên phá không gian, chính xác bắn thủng túi thuốc bột, làm túi bay thẳng về phía đàn châu chấu.



Tô Mạt Nhi liếc nhìn Tiêu Hàn Đình, thầm khen: **Quả nhiên là trời sinh cường giả!**



Cùng lúc đó, nàng vung tay lên, trong cơ thể dị năng phong bắt đầu xoay chuyển, theo từng cử động của ngón tay, gió quanh nàng đột nhiên đổi hướng.

Cơn gió mạnh thổi túi thuốc bột bay theo hướng nàng chỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận